Phượng Hoàng Tại Thượng

Chương 8

Trầm Chu bị ác mộng làm cho thức tỉnh. Trong mộng nàng cùng yêu thú ở Đông Hải đại chiến ba trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại, rồi con yêu thú kia đột nhiên mọc ra hai cánh trên lưng, hai chân hóa thành đuôi rắn, trên mặt còn nhe nụ cười đùa cợt.

Trầm Chu vừa nhìn thấy vẻ mặt kia liền bừng bừng lửa giận, đồn khí lên đan điền, hét lớn: “Nghiệt súc, dám ám toán ta, nạp mạng đi!”

Cùng lúc đó, Phượng Chỉ vừa ngồi xuống cạnh giường giơ tay định sờ trán người đang nằm trên giường thì nghe nàng chợt gầm nhẹ một tiếng, giơ tay đập lên vai hắn. Hắn chỉ kịp phát ra một tiếng than nhẹ mắc trong cổ, ngay sau đó cả người đã bị nàng vật ngã xuống giường.

Trầm Chu tung chăn ngồi dậy, một tay đè bả vai Phượng Chỉ, tay còn lại giơ cao nắm thành quả đấm, chuẩn bị nện xuống. Phượng Chỉ vẫn giữ nguyên tư thế nhìn nàng, cảm nhận được từng hơi thở mềm mại của nàng phả lên mặt mình.

Trước khi quả đấm rơi xuống thì Trầm Chu chợt bừng tỉnh, nhìn rõ hình dáng người dưới thân thì địch ý trong mắt dần nhạt đi, thay vào đó là bảy phần mờ mịt cùng ba phần đề phòng.

Nàng ngơ ngác nói: “Là ngươi?”

Thư sinh chớp chớp mắt, “Là ta.”

Trầm Chu thu hồi nắm đấm, lùi người chui vào trong chăn, nhíu mày nhìn chung quanh một lượt.

Nơi này là một gian phòng vô cùng đơn sơ, trừ một cái giường và một cái bàn thì không còn đồ vật gì khác. Giường cũng chỉ là giường ván gỗ đơn giản, bàn cũng chỉ là bàn bằng gỗ lim bình thường. Chủ nhân nghèo đến cỡ nào mới phải ở trong căn phòng khó coi như vậy chứ?

Phượng Chỉ thấy Trầm Chu không đỡ hắn dậy cũng không có ý định xin lỗi hắn thì không thể làm gì khác hơn là tự mình bò dậy, còn đang sửa sang áo bào bị lôi kéo xộc xệch thì chợt nghe nàng lên tiếng hỏi: “Là ngươi mang ta về? Con xà yêu vô liêm sỉ kia đâu?”

Đối phương khựng một chút rồi đáp: “Không thấy nữa.”

Trầm Chu nháy mi, “Không thấy?”

Con hóa xà kia dồn toàn bộ tinh nguyên ở chóp đuôi làm một đòn ăn cả ngã về không đâm thủng ngực nàng, định lấy nguyên thần của nàng nấu súp thập toàn đại bổ. Bây giờ lại nghe nói không thấy tăm hơi ả đâu khiến nàng không nhịn được hỏi: “Ngươi đùa con nít à?”

Thư sinh chớp hàng mi, dáng vẻ hết sức vô tội, “Cô cảm thấy ta đang đặt điều?”

Hóa xà biến thành khói bụi ngay ở trước mặt hắn, dĩ nhiên là không thấy nữa/

Trầm Chu nhướng mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới một chút, “Vậy nói ta biết, vì sao lại không thấy ả nữa.”

Thư sinh đáp: “Cô bảo ta nhắm mắt nên ta liền nhắm.”

Trầm Chu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên ý thực được càng hỏi thì càng như là nàng đang ức hiếp hắn, nhất thời tiêu tan ý định hỏi tới, chuyển sang nghĩ tới một màn xà yêu ám toán mình đều bị người này nhìn thấy hết thì cảm thấy vô cùng mất mặt. Nàng là Thần tôn Không Động, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thất thố như vậy trước mặt người khác, huống chi lại là ngay trước mặt một phàm nhân.

Lúc Trầm Chu mang tâm tình bi tráng vỗ vỗ trán, ánh mắt chạm phải ống tay áo màu xanh thì nàng mới rốt cuộc chú ý tới bộ dáng hiện tại của bản thân.

Trên người nàng hiện tại đang mặt một ngoại bào màu xanh lỏng lẻo, bên dưới ở trước ngực còn có thể thấy được chỗ vết thương được băng bó kỹ lưỡng. Trước không đề cập đến chỗ vết thương đã được xử lý như thế nào, nhưng chỉ nhìn ngoại bào này, rõ ràng là áo của nam nhân.

Trầm Chu sầm mặt, “Phượng Chỉ!”

Phượng Chỉ bị một tiếng gọi này khiến cho cả người chấn động, nhìn khuôn mặt chợt đỏ bừng của nàng liền lập tức hiểu ra, “Yên tâm, áo là do Triệu cô nương nhà kế bên thay giúp, vốn còn định mượn nàng một bộ y phục cho cô, có điều người ta có hơi hẹp hòi…” Mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng, chân thành nói: “Tuy là quần áo của ta nhưng vẫn có thể chấp nhận được.”

Trầm Chu lúc này mới yên lòng lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng có chút không được tự nhiên hỏi tiếp: “Vậy vết thương cũng…”

Ánh mắt đối phương tế nhị nhìn nàng một cái, “Vết thương cũng là do Triệu cô nương xử lý.”

Trầm Chu cởi bỏ hơn nửa phần đề phòng, hồi lâu sau lại chợt tức giận hỏi: “Sau đó thì sao, ngươi hiện tại làm cái gì ở đây?”

Phượng Chỉ câm nín, đây là nhà của hắn, hắn không được phép ở đây sao? Nhưng nói thế thì có hơi thẳng thắng quá, không khéo sẽ khiến nàng lại dựng lông mao, hắn đành nói: “Thương thế của cô rất nặng, ta chỉ tới thăm chừng một chút thôi. Nhân tiện hỏi luôn, cô có đói không?”

Trầm Chu nghiêm mặt nói gỏn lọn hai chữ ‘không đói’ xong thì liền nghe bụng phát ra tiếng kêu rột rột, ngẩng lên nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của thư sinh thì nhất thời lạnh mặt, “Nhìn cái gì, mau đi ra ngoài.”

Thư sinh từ tốn đứng dậy, vẻ mặt như đang cố sức nín cười, “Ta đi chuẩn bị cho cô ít thức ăn.” Đi được hai bước hắn đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Đúng rồi, còn chưa được biết phương danh của cô nương?”

Trầm Chu suy nghĩ một chút, “Gọi ta A Chu.”

Thư sinh mỉm cười: “A Chu cô nương.”

Nhìn hắn rời khỏi phòng, độ ấm trên mặt Trầm Chu dần dần rút đi. Không rõ vì sao mà bóng dáng của hắn vẫn cứ lẩn quẩn ở trước mắt nàng. Dung mạo thế gian hiếm có như vậy, thực rất dễ khiến người khác phân tâm mà.

Ngay lúc này Trầm Chu chợt nhớ tới một chuyện quan trọng. Kiếm của nàng, kiếm của nàng sao rồi?

Hiện giờ nàng không có đủ thần lực, phong ấn trên kiếm cũng bị nàng cởi bỏ, nếu vô ý bị người không có hảo ý nhặt được…

Trầm Chu nhất thời có chút vội, nhấc chăn lên định đi tìm, kết quả chân vừa chạm đất liền nhũn ra, cả người té oạch xuống trên mặt đất. Nàng không khỏi cảm thấy rét lạnh trong lòng, độc của xà yêu kia bá đạo như vậy sao?

Trầm Chu bám mép giường cố gắng bò dậy, nửa chừng lại ngã xuống, dáng vẻ vô cùng chật vật.

Đáng chết, bộ dạng này là sao? Nếu bị phàm nhân kia nhìn thấy…

Nghĩ tới đây, Trầm Chu lại càng có thêm động lực bò dậy. Kết quả, sau khi nàng ngã xuống lần thứ ba, chăn nệm trên giường đều bị kéo hết xuống đất thì phía sau chợt vang lên tiếng cười bị đè nén rất khẽ.

Trầm Chu điều chỉnh lại tâm tình, trầm giọng nói: “Phượng Chỉ, lại đây.”
Bình Luận (0)
Comment