Sau cuộc chiến, Dạ Hằng chỉnh đốn lại triều chính, đại cá thiên hạ.
Diệt trừ bè phái của Cốc Dạ Quân.
Đại Chử trở lại thái bình, dân chúng không còn cảnh lầm than nữa.
Cha nàng cũng trở về Bạch phủ muốn từ quan từ nay làm người dân bình thường, người cha tốt.
Cổng thành.
"Sở huynh thực sự không ở lại thêm mấy ngày sao? ".
"Trên đời không có bữa tiệc nào là không tàn cả.
Chuyện ta đã hứa cũng hoàn thành rồi,
cũng không có lý do gì để ở lại đây cả.
"
"Được.
Dạ Hằng ta trước nay không nợ nần ai.
Lần này huynh đã giúp đỡ ta trong thời khắc nguy nan.
Nếu như sau này có cần tới Đại Chử ta sẽ hết lòng giúp đỡ."
"Ta cũng không phải là vì giúp huynh đâu.
"
"Vậy Sở huynh giúp ai vậy?".
"Huynh nghĩ sao?".
"Mạc Bắc huynh.
Cho dù thế nào lần này Đại Chử đã có được sự ủng hộ của vị vua tương lai nước Sở, sau này hai nước tăng cường hợp tác cùng chống giặc ngoài.
Hai người cũng không cần ganh đua nhau đâu."
"Ta ganh đua sao? Với huynh ấy sao? Huynh ấy còn kém một chút."
" Dạ Hằng huynh, hôm nay cứ như vậy đi, hy vọng sau này gặp lại huynh có thể khiến ta nhìn huynh bằng con mắt khác.
Thời gian không còn sớm nữa.
Ta khởi hành đây."
" Huynh không đợi Tịch Dao sao?".
"Tiễn ngàn dặm đường cũng vẫn phải từ biệt.
Bỏ đi.
Không cần để cô ấy buồn bã vì chia ly nữa.
Nhưng mà Hàn huynh vẫn dự định tiếp tục ở bên cạnh huynh ấy à."
"Huynh nói linh tinh gì vậy? Ta với huynh ấy từ lâu đã chẳng có qua lại gì rồi."
"Được rồi, được rồi.
Mau khởi hành đi."
"Sở Mạc Bắc."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc hắn quay người lại, trước mắt là một thân hồng y phất phơ trong gió.
Nàng từ từ bước đến ôm chầm lấy hắn.
"Bảo trọng."
\[Bạch Phủ\]
"Cao lên chút nữa đi.
Qua bên đó một chút.
Lấy lại tinh thần hết đi."
"Vâng."
" Lau sạch vào nhé.
Mau lên cho ta.
Đừng làm lỡ giờ lành xuất giá của Thinh Nguyệt cô nương."
Sương phòng.
"Thinh Nguyệt của chúng ta thật xinh đẹp."
" Tiểu thư, cô đừng chê cười ta nữa."
"Sao có thể chê cười ngươi chứ? Từ nhỏ tỷ muội chúng ta đã cùng nhau lớn lên.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Thinh Nguyệt của chúng ta đã trưởng thành rồi."
"Bao nhiêu năm nay Thinh Nguyệt luôn đi theo tiểu thư ta thực sự không nỡ rời đi.
Thinh Nguyệt...!Thinh Nguyệt có thể không gả được không? ".
"Ngươi đó, ngươi nói linh tinh gì vậy? Sau này làm vợ người ta rồi không thể tùy hứng như vậy nữa.
Ta cứ thấy còn thiếu cái gì đó.
"
Nàng loay hoay tìm cây trâm để cài lên cho Thinh Nguyệt.
"Như vậy đẹp hơn rồi.
Hy vọng cây trâm này
có thể phù hộ cho Thinh Nguyệt và Bôn Lôi cả đời bình an, hạnh phúc viên mãn."
"Thinh Nguyệt.
Từ nhỏ muội đã đi theo ta.
Đối với ta, muội cũng giống như người thân của ta vậy.
Hôm nay muội xuất giá từ Bạch Phủ.
Sau này muội chính là muội muội danh chính ngôn thuận của ta.
Nếu Bôn Lôi dám ức hiếp muội thì muội cứ nói với tỷ tỷ.
Tỷ tỷ sẽ dạy dỗ hắn ta cho muội."
" Tiểu thư."
"Được rồi.
Hôm nay, tân nương không được khóc đâu.
Tỷ tỷ hứa với muội, nhất định sẽ cho muội một hôn lễ hoàn hảo, để muội xuất giá trong sự long trọng nhất."
Nàng nói rồi trùm khăn hỉ lên đầu Thinh Nguyệt.
Sau đó, ma ma tới đưa cô đến phòng chờ tân lang.
Dạ Hằng nhìn thấy hỉ phục tân nương lại nhìn chằm chằm về phía nàng.
"Dao Nhi, nàng biết không? Cảnh tượng lúc này đã xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của ta.
Ta rất sợ ta sợ lỡ như bỗng nhiên ta tỉnh lại
tất cả lại trở thành hư vô."
"Qua đây ngồi đi."
"Nàng nói cho ta biết đi, đây có phải là sự thật không?".
"Đồ ngốc, đau không?".
Nàng nhéo má hắn yêu chiều nói.
"Không".
" Chàng đúng là đồ ngốc mà.
Nếu như chàng không thấy đau thì có nghĩa tất cả mọi thứ đều là giấc mơ.
Một lát nữa chàng sẽ tỉnh lại thôi."
" Nói cho nàng biết, ta không cần biết bây giờ là thật hay là đang nằm mơ, ta sẽ biến nó trở thành sự thật."
" Như thế có được coi là biến giấc mơ thành sự thực không?".
"Bây giờ còn thiếu một chút nữa mới biến giấc mơ thành sự thực."
"Đâu, thiếu cái gì nào?".
Hắn nhìn nàng cười ngây ngốc.
" Chàng cười gì chứ?".
"Đương nhiên là thiếu một hôn lễ như này rồi.
Nàng đang nghĩ gì vậy?".
"Không có gì.
Không có gì."
Nàng đỏ mặt lắc đầu nói.