Tự Khuynh chưa bao giờ ngờ đến việc sẽ gặp lại Mạnh Chương.
Cho đến giây phút hai người giáp mặt nhau lần đó, hắn mới biết đối phương cũng không phải người phàm, trước đó, hắn cũng chỉ đơn giản cho rằng Mạnh Chương là bậc đế vương mang số kiếp mạnh mẽ mà thôi.
Bởi vậy lúc Tự Khuynh quyết định rời đi, đã chuẩn bị sẵn sàng không còn ngày gặp mặt.
Hắn là thần tiên, Mạnh Chương là người phàm. Trăm năm sau, kẻ trải qua chuyển thế sẽ quên đi hết thảy mọi kí ức kiếp trước, bọn họ sẽ giống như người dưng nước lã.
Nhưng ngoài dự liệu, Mạnh Chương lại chính là cái kẻ đứng đầu Tứ linh đã biến mất hơn vạn năm kia.
Thời điểm Mạnh Chương xưng đế, thiên hạ không thống nhất, gã chinh chiến khắp nơi, lúc gặp nạn luôn có thể biến nguy thành an. Tự Khuynh thân là thụy thú*, cũng có lúc nghi ngờ tại sao gã lại sở hữu khí vận mạnh đến thế.
(*
thần thú đem lại may mắn cát tường
)
Tuy nhiên mọi việc trên đời đều có nguyên nhân---- thân thể phàm trần cũng không thể phá vỡ mệnh cách Thanh long được, Mạnh Chương Thần Quân đã hạ phàm xưng đế, thì còn có ai có tư cách được gọi là "Chân long thiên tử" nữa chứ?
Nếu đã vậy, nghiệt duyên giữa hắn và Mạnh Chương quả thực là hoàn toàn không thể đứt.
Hai ngàn năm trước, Tự Khuynh mơ hồ cảm thấy con đường tu hành của mình đụng tới bình cảnh, không cách nào đột phá, liền phong ấn tu vi hạ phàm lịch kiếp, lấy thân phận thánh tử tộc Tắc Phượng sinh sống.
Tộc Tắc Phượng sinh sống ở địa phương cách núi Nam Ngu không xa, tổ tiên từng tận mắt chứng kiến Phượng hoàng hiện thân, liền coi như biểu tượng của bộ tộc, trở thành tín đồ trung thành nhất.
Mà Tự Khuynh cũng lần đầy gặp mặt Mạnh Chương bên trong thôn Tắc Phượng.
Câu chuyện của bọn họ chẳng có gì mới mẻ.
Mặc dù là hoàng tử, nhưng Mạnh Chương sinh trong thời loạn, cũng không được sủng ái. Thuở nhỏ gã bị hoàng cung ruồng rẫy, thời niên thiếu lại bị huynh đệ ép đi trấn thủ biên cương, hoàn toàn bị gạt đi khỏi cuộc chiến tranh quyền.
Dù vậy, huynh trưởng ngụ trong thâm cung kia cũng không có ý định bỏ qua cho gã. Mạnh Chương ở biên giới cơ bản là bất khả chiến bại, chưa đến hai mươi, nhưng chiến công hiển hách, khiến cho địch quốc mới nghe danh đã kinh hồn táng đảm, sớm để kẻ khác phải sinh lòng kiêng kỵ. Cho tới một ngày bị người phe mình bất ngờ ám toán, ôm một thân trọng thương, chỉ còn lại một chút hơi tàn, bị nước sông kéo dạt đến rìa thôn Tắc Phượng.
Trời xui đất khiến, Tự Khuynh cứu được Mạnh Chương, mà Mạnh Chương cũng yêu Tự Khuynh, tiếp đó bắt đầu theo đuổi quyết liệt.
Dù Tự Khuynh ngoài miệng ghét bỏ, nhưng trong lòng đã sớm không thể kháng cự sức hấp dẫn đối phương mang tới, cuối cùng xác định quan hệ trong một đêm mưa gió bão bùng.
Sau đó Mạnh Chương bước trên con đường báo thù, Tự Khuynh đi theo, giúp gã bày mưu tính kế.
Nhìn từ bên ngoài Tự Khuynh đảm nhiệm vai trò quân sư, nhưng hai người chưa từng chú ý khoảng cách tôn ti. Cho dù không hề gõ trống khua chiêng, song quan hệ giữa bọn họ mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Tự Khuynh cùng Mạnh Chương trở thành một đôi thần tiên quyến lữ cả ngày quấn quýt.
Rắc rối bắt đầu nảy sinh từ khi Mạnh Chương lên ngôi hoàng đế.
Mười năm chinh chiến, Mạnh Chương đã bước vào độ tuổi nhi lập chi niên
(tầm ba chục)
, mặc dù vẫn trẻ trung như cũ, nhưng so với những đời đế vương khác, con cháu của gã quả thực vô cùng hiu hắt.
Chính xác mà nói, Mạnh Chương không có con, toàn bộ tâm tư của gã đều đặt trên người Tự Khuynh, chưa bao giờ có ý định thú thê lập thiếp. Đổi thành các vị hoàng đế khác, đã sớm có con cháu thành đoàn.
Hoàng đế không có đời sau, phạm vào đại kỵ, trước kia quốc gia không thống nhất, bất luận là văn thần hay võ tướng, cũng chỉ đều xoay quanh gã một lòng hướng về mục tiêu chung, cho nên cũng chẳng có kẻ nào đi quản chút chuyện vặt dưới đai lưng quần của gã, mà cũng không ai dám quản.
Sau khi thiên hạ thái bình, Tự Khuynh thân là quốc sư lại trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đám ngự sử, bọn họ nhiều lần dâng tấu chương khuyên nhủ Mạnh Chương tuyển phi tần lập hoàng hậu.
Bởi thân thể Tự Khuynh đặc biệt, Mạnh Chương đã sớm nghĩ tới chuyện có con. Nhưng hai người ở chung một chỗ hơn mười năm, Tự Khuynh lại không hề có chút dấu hiệu hoài thai nào, Mạnh Chương cũng gạt bỏ tâm tư, không nhắc tới nữa.
Ngày hôm nay, khắp trên dưới triều đình đều nhìn chằm chằm vào hậu cung trống khung, Tự Khuynh không khỏi phiền muộn, nhưng lại không có biện pháp.
Ngự sử đại nhân cả đời trong sạch, làm người chính trực, một lòng vì giang sơn xã tắc, sau khi hạ phàm, hắn không tìm được bất kì sai sót nào của đối phương.
Nhà dột lại gặp mưa đêm.
Vị trí của Mạnh Chương cũng không yên ổn, vận khí tốt của gã dường như đều tiêu hao hết trong thời chiến.
Thời điểm gã đang ưu sầu vì vấn đề của Tự Khuynh, mấy vị phiên vương lại bắt đầu rục rịch, dường như chiến tranh loạn lạc lập tức sẽ trở lại như ban đầu.
Đánh giặc hao người tốn của, chưa nói chiến tranh triền miên khiến quốc khố trống không, sau khi Mạnh Chương xưng đế, phương Nam bỗng nghênh đón một đợt hạn hán khủng khiếp hiếm có, sản lượng các vùng cơ bản bằng không.
Mạnh Chương sứt đầu mẻ trán.
Mạnh Chương cả ngày phiền não, đồng thời cũng lạnh nhạt dần với Tự Khuynh, Tự Khuynh cảm nhận được, trong lúc ngủ bèn hỏi gã, liệu có thật sự không cần con nối dõi kế thừa ngôi vị hoàng đế hay không.
Mạnh Chương trả lời, chỉ cần là hắn sinh, gã đều yêu thích.
Tự Khuynh nghe xong không phản ứng gì, chỉ đáp nhạt một câu, đã hiểu.
Trước đó Tự Khuynh không ý thức được tầm quan trọng của con nối dòng đối với người trần mắt thịt, dù hắn có phong ấn tu vi làm người phàm thế, hắn vẫn là Phượng hoàng nắm giữ thần vị, độ kiếp xong sẽ trở về núi Nam Ngu, đã định trước không thể lưu lại quá nhiều dấu tích nơi trần gian.
Cho nên hắn không thể cho Mạnh Chương một đứa trẻ.
Nhưng dáng vẻ của Mạnh Chương lúc này, lại khiến hắn thay đổi chủ ý.
Chuyện mang thai khiến Tự Khuynh bất ngờ không kịp chuẩn bị trước.
Các đại thần ngày ngày lên tiếng, ít nhiều ảnh hưởng tới quan hệ giữa hắn và Mạnh Chương, số lần hai người gặp mặt cũng ngày càng hiếm hoi.
Rồi sau đó Tự Khuynh ngã bệnh.
Hắn không biết tại sao mình lại sinh bệnh, chỉ cho là ưu tư tích tụ lâu ngày gây nên, một thời gian sau, hắn mới phát hiện bụng mình nhiều thêm một sinh mạng nhỏ.
Đúng lúc hắn chuẩn bị báo tin tức này cho Mạnh Chương, nhi nữ của Tể tướng lại lấy một tội danh không hề có chứng cứ tố cáo hắn.
Thủ đoạn của Tả tướng hết sức ranh mãnh, khiến Tự Khuynh trăm miệng cũng không bào chữa nổi.
Mạnh Chương sao có thể không biết có mờ ám bên trong, nhưng Tả tướng lại không phải nịnh thần, lão yêu dân như con, cả đời trung thành tận tâm, lần này ra hạ sách này cũng chỉ để kéo dài vương triều.
Chính bởi vậy, Mạnh Chương tuy giận, cũng không thể hành động theo cảm tính.
Tính tình Tự Khuynh vốn dữ dội, quan tâm đến mặt mũi Mạnh Chương, nên hắn đã nhượng bộ rất nhiều trong chuyện này. Sau khi mang thai, tình trạng thân thể tệ hại cùng mâu thuẫn với Mạnh Chương dồn hắn đến tận cùng ranh giới bùng nổ.
Mà ván cờ của Tả tướng chính là cú đẩy sau chót.
Tự Khuynh bình tĩnh nói lời ân hận, sau đó một mình đi lên Phượng Hoàng đài mà Mạnh Chương chế tạo cho mình, hắn mặc thánh trang chỉ dành cho thời điểm cầu phúc, châm ngọn đuốc tự thiêu đầy quyết tuyệt.
Điều này cũng không chỉ vì chứng minh sự trong sạch của bản thân, quan trọng hơn, hắn đã quyết định phải rời khỏi Mạnh Chương.
Hơn nữa, giữa ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, hắn nói cho Mạnh Chương sự thật hắn đã mang thai.
Thân xác phàm trần của Tự Khuynh hóa thành một nắm tro tàn.
Mạnh Chương đứng trên Phượng Hoàng đài tan hoang khói bụi mà phát điên.
Sau đó Tự Khuynh trở về vị trí cũ, quay lại núi Nam Ngu, sinh ra Tự Phỉ, không nói lời nào về sinh phụ của đứa bé.
Mà Mạnh Chương vì tìm Tự Khuynh, tự nguyện đền trả công đức luân hồi trăm kiếp, nếm trải hết thảy khổ nạn trong thiên hạ, để đổi lấy một ít đầu mối về hồn phách ái nhân.
Trăn trở hơn hai ngàn năm, cuối cùng bọn họ vẫn có thể gặp mặt.
Nghiêm Trường Tễ thấy Tự Khuynh nổi giận đùng đùng, lén lút báo tin cho Mạnh Chương.
Mạnh Chương nóng lòng muốn giải thích cùng Tự Khuynh, chỉ là Tự Khuynh không cho gã cơ hội, sau khi thấy gã xuất hiện bèn xoay người rời đi, chỉ để lại cho gã một bóng lưng xoẹt qua rồi tan biến.
Mạnh Chương thật vất vả mới gặp lại được Tự Khuynh, không có chuyện từ bỏ, chẳng nói hai lời lập tức đuổi theo.
Tự Khuynh chính là kẻ nói một là một hai là hai, khi xác định tâm ý sẽ yêu đối phương bằng cả trái tim, nhưng một khi chia biệt, tuyệt đối không chừa lại đường cứu vãn.
"A Khuynh, đợi đã!"
Tự Khuynh xoay người vụt một roi về phía Mạnh Chương: "Cút!"
Mạnh Chương không để ý trên roi bùng lửa, tay không đỡ lấy, cổ tay vặn một vòng, kéo Tự Khuynh ở đầu kia vào lòng, ôm thật chặt.
"A Khuynh, A Khuynh.... Xin ngươi, đừng đi..."
Tự Khuynh hét lớn: "Buông ta ra!"
Hắn muốn tránh thoát trói buộc của Mạnh Chương, nhưng lần này đối phương dùng mười phần sức lực, hết thảy nhung nhớ cùng tuyệt vọng của hai ngàn năm kiếm tìm đều dồn vào trong cái ôm nặng nề ấy, tưởng chừng muốn vùi hắn hòa vào trong thân thể.
Mạnh Chương muốn vén tóc mai lòa xòa trước trán Tự Khuynh, nhưng tay gã đã bị đốt đến máu thịt bầy nhầy, đau đớn thấu xương ngược lại chỉ là thứ yếu, gã lo làm bẩn Tự Khuynh, chỉ có thể nắm tay thu về.
"Đừng rời khỏi trẫm, A Khuynh."
"Tần Thiếu Dương... Không, Mạnh Chương Thần Quân, ngươi bây giờ đã là Tứ phương thần tôn quý, xin hãy tự trọng. Bệ hạ, quốc sư của ngươi đã tự kết liễu vào sáng sớm hai ngàn năm trước, còn ta là Tự Khuynh người đứng đầu tộc Phượng hoàng, không hề liên quan tới ngươi."
"Thật xin lỗi, A Khuynh, thật xin lỗi..."
Mạnh Chương chỉ biết nói lời xin lỗi, gã có quá nhiều hổ thẹn đối với Tự Khuynh, không cách nào nói nên lời.
Tự Khuynh tâm cao khí ngạo, một khắc đi lên Phượng Hoàng đài ngày ấy, lại hoàn toàn không giải thích cho sự trong sạch của mình, trầm mặc đón nhận tất cả những tội danh không bằng chứng gán lên người hắn.
Rốt cuộc hắn có bao nhiêu tuyệt vọng, mới phản kháng bằng phương thức cực đoan cuối cùng như vậy.
"Đều là lỗi của trẫm, khiến ngươi phải chịu nhiều oan ức đến thế, thật xin lỗi."
"Ta cho là ta đã nói rõ ràng, ệ hạ, chúng ta không cần phải gặp mặt nhau thêm nữa."
"Không, A Khuynh, cho trẫm thời gian nửa nén hương... trẫm không dám cầu xin ngươi tha thứ, trẫm chỉ muốn để ngươi biết, trẫm chưa bao giờ thay lòng đổi dạ, từ trước đến giờ chỉ cảm mến duy nhất một người là ngươi."
Tự Khuynh cười lạnh: "Cảm mến? Bệ hạ, ngươi nói những lời này chẳng lẽ không tự cảm thấy mỉa mai hay sao? Ngươi đã từng thật lòng tin tưởng ta chưa? Nếu giữa chúng ta tồn tại dù chỉ một chút tín nhiệm thôi, sao có thể để đến mức như vậy? Chỉ trách ta không biết nhìn người, dám cam tâm tình nguyện hoài thai sinh con vì một kẻ phàm trần."
Mạnh Chương cuống quýt: "Nghe trẫm nói, A Khuynh, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ! Ngươi còn nhớ Hà phương sĩ* không?"
(*những người cầu tiên học đạo ngày xưa)
Thật ra không cần Mạnh Chương nói, Tự Khuynh cũng hiểu chuyện không hề đơn giản như bề ngoài.
Sau khi sinh nhi tử, hắn dần dần tỉnh táo lại, phát hiện một vài chi tiết kỳ lạ. Chẳng qua là mọi chuyện liên quan đến Tần Thiếu Dương, về cơ bản hắn đều trốn tránh, không muốn nghĩ sâu hơn.
Cho dù rất nhiều chi tiết bất thường, hắn cũng không muốn hồi tưởng lại đoạn trí nhớ đau khổ ấy.
Mạnh Chương nhắc lại một lần, cũng chính là cạo đi vết thương đã kết vảy của hắn.
Tu vi của Tự Khuynh cao thâm, hiển nhiên có bản lĩnh gặp một lần là không quên được, vị phương sĩ Mạnh Chương nhắc tới, hắn có ấn tượng vô cùng sâu sắc----
Vị tu sĩ đạo mạo trang nghiêm, là kẻ đầu tiên công khai nói hắn mê hoặc đế vương, lấy sắc hầu vua, sau đó các đại thần mới rối rít đứng vào cùng hàng ngũ với tên kia.
Tần Thiếu Dương lúc bấy giờ lại thờ ơ hết lần này đến lần khác, đến cuối cùng Hà phương sĩ bị trời trách tội, chết oan chết uổng, gã vẫn đem kẻ này đi hậu táng.
Đến tận bây giờ, Tự Khuynh vẫn không sao hiểu nổi hành động của Mạnh Chương.
Nhớ lại chuyện ngày xưa, Tự Khuynh bèn hỏi ngược lại: "Ta quên được sao?"
Mạnh Chương sửng sốt một chút, tiếp đó nói: "Hà phương sĩ chết do trời phạt không sai, nhưng kẻ đó... là bởi vì tiết lộ thiên cơ mà chết."
Thiên cơ? Lần này đến Tự Khuynh phải kinh ngạc.
Mạnh Chương cười khổ: "Năng lực của Hà phương sĩ tuy không đạt tới tán tiên, nhưng kẻ này tinh thông bói toán, cũng coi như một vị đại năng giới trần gian. Gã ta tính ra ngươi không phải loài người, nói vận khí của ngươi quá mạnh, ảnh hưởng đến mạng trẫm. Vận thế trong mười năm chinh chiến của trẫm lúc bấy giờ, là bởi có ngươi bổ sung mới có thể mạnh như vũ bão, mà điều này cũng hy sinh số mệnh của bản thân trẫm, thiên đạo đòi hỏi sự cân bằng. Trẫm và ngươi ở chung một chỗ càng lâu, vận thế hoàng đế sẽ càng suy yếu, cuối cùng sẽ khiến quốc gia đi về phía diệt vong."
"...Thiên đạo?" Tự Khuynh rốt cuộc bình tĩnh lại, hắn cuộn tròn trong lồng ngực Mạnh Chương, khó tin nổi lẩm bẩm, "Cân bằng?"
"Hà phương sĩ nói suy đoán của gã ta cho trẫm, gã biết đây là thiên cơ, nhưng gã vẫn nói cho trẫm, trẫm luôn cảm thấy mạng gã chưa nên tuyệt, mới..."
"Cho nên ngươi mới lạnh nhạt ta, phải không?" Tự Khuynh đột nhiên cảm thấy thật sự mỉa mai, hắn vì có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tần Thiếu Dương mà nỗ lực thật nhiều, nhưng đến cuối cùng đều là phí công vô ích.
Hắn không thể hoài nghi tính chân thực của những lời này, Mạnh Chương Thần Quân nổi danh chính trực, sẽ không dối gạt một lời.
Hắn là Phượng hoàng tôn quý, Mạnh Chương chuyển thế lại là người phàm, mệnh kiếp của người phàm có mạnh hơn nữa, cũng địch không lại hào quang từ một nhánh lông đuôi của phượng hoàng.
Nói cách khác, là hắn mang đến vô vàn kiếp nạn và tai họa đến cho Tần Thiếu Dương. Nếu không phải hắn hạ phàm lịch kiếp, Tần Thiếu Dương lẽ ra có thể thuận lợi bình an vượt qua một kiếp này.
Cho nên Hà phương sĩ nhìn thấu hết thảy mới mắng hắn là yêu nghiệt reo giắc tai họa.
"Thiên đạo cũng không muốn chúng ta ở chung một chỗ... thiên đạo cũng cảm thấy chúng ta không nên ở chung một chỗ. Thiếu Dương, dừng lại thôi... ta rất mệt, ngươi bỏ qua cho ta, ta thật sự mệt mỏi lắm rồi..."
"Đừng nói vậy, A Khuynh!"
Toàn thân Tự Khuynh giống như thoát lực, những năm này, hắn đã từng oán hận Tần Thiếu Dương, từng oán hận những vị đại thần đó, cũng oán hận những quy tắc cứng nhắc nơi trần tục.
Bây giờ Mạnh Chương lại nói với hắn, hắn hận sai người.
Không người nào có tội, Tần Thiếu Dương vì quốc gia, đại thần vì xã tắc... Kẻ mang tội, chỉ có một mình hắn, bỗng dưng hạ phàm lịch kiếp, phá vỡ thăng bằng nơi hạ giới.
Hơn nữa hắn sớm nên hiểu điều này. Người và thần khác biệt, thần tiên chưa bao giờ kết làm đạo lữ với người phàm, là bởi nguyên nhân ấy.
Tự Khuynh không có cách nào tiếp nhận ý nghĩ này.
Mạnh Chương ôm hắn thật chặt, không để hắn rời đi nửa bước: "Qua cả rồi, A Khuynh, ổn rồi... Là lỗi của trẫm, đã không thể bảo vệ ngươi thật tốt, để ngươi phải chịu đau lòng, thật xin lỗi, A Khuynh."
"Thiếu Dương..."
"Thật xin lỗi, để hai người đợi lâu như vậy... Trẫm sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình, trẫm... không, ta không còn là hoàng đế nữa, A Khuynh, mọi chuyện đều đã qua. Ta là Mạnh Chương, là Thanh Long, không phải hoàng đế phàm trần."
"..." Tự Khuynh hồi lâu không cất lời, vòng tay Mạnh Chương vẫn ấm áp vững chắc như trong trí nhớ của hắn, khiến người ta sinh ra cảm giác không muốn rời xa.
Bỗng nhiên một tiếng sấm rền vang lên phía chân trời, mưa phùn rả rích xối xuống.
"Mưa rồi." Mạnh Chương nói, "A Khuynh, ngươi vẫn ghét mưa như vậy."
Hắn vừa dứt lời, liền có một vòng cây cối cao lớn chui lên từ lòng đất, tán cây rậm rạp tạo thành một cái chóp tròn, hoàn toàn bao lấy toàn bọn họ.
"Giờ không thể ướt tới chúng ta." Mạnh Chương nhìn Tự Khuynh đã thoáng bình ổn lại, nói: "Còn nhớ không, A Khuynh? Ta đã từng nói cùng ngươi, nếu như sau này gặp phải trời mưa, ngươi có thể ôm ta, như vậy sẽ không còn lạnh lẽo."
"Im miệng." Tự Khuynh nhỏ giọng quát, nhưng cũng không buông tay.
"Được." Mạnh Chương nắm cằm Tự Khuynh, tự ý hôn lên.
Mọi chuyện tiếp theo cứ vậy thuận lý thành chương.
Bọn họ đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau, Mạnh Chương hai ba cái đã cởi xong ngoại bào của Tự Khuynh, cắn lên bờ vai mượt mà của hắn.
"A... Màn trời chiếu đất, còn ra thể thống gì..."
Ngay sau đó Mạnh Chương triệu hồi đống dây leo biến thành một chiếc giường lớn, ôm Tự Khuynh nằm xuống.
Gã nói: "Ta chính là thể thống."
Mạnh Chương nhấc cặp chân thon dài của Tự Khuynh gác lên vai mình, không chút lưu tình đỉnh tiến vào.
"Ngươi thật chặt..."
Miệng huyệt chưa được mở rộng âm ỉ đau nhức, Tự Khuynh đau đến độ thái dương cũng phủ một lớn mồ hôi lạnh, "Nhẹ một chút, lão súc sinh nhà ngươi... a..."
Phượng hoàng xinh đẹp động lòng người trước mặt là một đòn hấp dẫn trí mạng đối với Mạnh Chương, gã hung ác va chạm thật sâu, bộ dáng yếu đuối của Tự Khuynh hoàn toàn khơi dậy viễn cổ thú tính ẩn giấu sâu trong huyết mạch gã.
Gã thật sự nhớ Tự Khuynh đến phát điên.
Giữa chốn phàm trần, gã lăn lộn trăm kiếp, từng làm súc vật, cũng từng làm ăn mày, trải qua vô vàn đau đớn thống khổ trần gian.
Gã tìm Tự Khuynh hơn hai ngàn năm, cuối cùng bọn họ cũng có ngày gặp lại.
Tự Khuynh bị gã thao đến thất thần, chỉ có thể mềm nhũn bám lên người đối phương mặc gã giày vò.
Mạnh Chương rất mâu thuẫn, động tác của gã hung bạo lăng nhục, nhưng ánh mắt gã lại ẩn chứa mười phần ôn nhu.
"Gọi tên của ta, A Khuynh, ta muốn nghe ngươi gọi tên ta."
"A... Thiếu Dương, Thiếu Dương..."
Một cú thúc hung ác lập tức đỉnh tới, trực tiếp phá tan vị trí tận cùng âm đo, miệng tử cung khép chặt triệt để bị thao mở, tính khí dữ tợn thừa thế xông vào tử cung, ăn trọn hoa huyt đối phương.
"A... quá sâu, quá sâu, Thiếu Dương... Đừng... Ngươi đừng..." Tự Khuynh ấp a ấp úng, hiển nhiên điều này khiến hắn khó lòng mở miệng, "Sẽ, sẽ mang thai..."
"Mang thai?" Mạnh Chương tất nhiên hiểu rõ ý tứ Tự Khuynh, nhất thời mừng rỡ, nói, "Khuynh Khuynh, lại sinh một đứa không tốt hay sao?"
Tự Khuynh không nói gì, Mạnh Chương cười cười, cắn lên cần cổ yếu ớt của đối phương, bắt đầu bắn tinh mãnh liệt.
Sau cao trào đầu óc Tự Khuynh trống rỗng chốc lát, hạ thân lầy lội, vừa động nhẹ, tinh dịch sền sệt liền ồ ạt tràn ra từ trong hoa huy*t.
Tự Khuynh lấy lại tinh thần, đứng dậy, thẹn quá hóa giận đạp cho Mạnh Chương một cước.
"Ngươi cút cho ta!" Lời còn chưa dứt, mặt đã đỏ bừng, niệm chú tẩy sạch toàn thân xong, phủ qua loa y phục lên người, xoay người bỏ đi.
"A Khuynh, ngươi đi đâu vậy?"
Tự Khuynh cũng không quay đầu lại đáp: "Về nhà tìm con!"
Mạnh Chương biết Tự Khuynh xấu hổ, vội nói: "A Khuynh, vậy ta cũng..."
Tự Khuynh cả giận: "Ngươi từ chỗ nào thì trở về nơi đó, ta cảnh cáo ngươi, không được phép bước vào núi Nam Ngu nửa bước."
Mạnh Chương: "..."
Mắt thấy Tự Khuynh sắp đi ngay lập tức, Mạnh Chương cuống quýt: "Shhhh---- A Khuynh, tay và lưng ta đều bị thương, lúc trước dùng ảo thuật giấu đi, vừa rồi vận quá nhiều linh lực, có chút nghiêm trọng hơn, không biết nên chữa trị thế nào bây giờ?"
Mạnh Chương là bị lửa của hắn gây thương tích. Tự Khuynh ngừng bước, trầm mặc một hồi, không tình nguyện nói: "Chạng vạng tối ngày mai ngươi lên núi tìm ta, đừng để người khác nhìn thấy."
Mạnh Chương lập tức chân chó nói: "Tuân lệnh, phu nhân."
Gõ đoạn H của cặp "phụ huynh" mà nổi gió trong tim, khá là rén may nó ngắn...