"Phạt?!" Tiểu Phượng Hoàng lập tức bối rối, "Muốn phạt...phạt thế nào?"
Nghiêm Trường Tễ suy nghĩ một chút, nói: "Ta còn thiếu một tiểu đồng thiếp thân, vậy phạt ngươi phục vụ ta hai canh giờ đi."
Là muốn mình bưng trà rót nước sao? Tiểu Phượng Hoàng thở phào nhẹ nhõm, y còn tưởng sẽ bị...
"Ngơ ngác gì đấy?" Nghiêm Trường Tễ liếc y một cái, ra lệnh, "Lại đây."
Tiểu Phượng Hoàng đang chột dạ, vội vã chạy tới.
"Dáng dấp cũng không tệ." Nghiêm Trường Tễ cười khẽ một tiếng, hắn cao hơn Tiểu Phượng Hoàng một cái đầu, dễ dàng dùng ngón tay câu cằm đối phương, từ cao nhìn xuống, hỏi, "Ngươi tên là gì?"
Tiểu Phượng Hoàng chưa từng bị người khác chạm lên mặt, nhất là mình còn có hảo cảm với đối phương, nhất thời mặt đỏ tim đập, "Ta, ta gọi là Phi Phi."
"Phi Phi?" Trong đầu Nghiêm Trường Tễ còn nghĩ may là Tiểu Phượng Hoàng chưa ngu đến mức tự đem tên thật nói cho người lạ, "Ừ, vậy ta gọi ngươi bằng xưng hô này đi."
Tiểu Phượng Hoàng ngước đầu, dò xét, "Vậy, vậy ngươi tên là gì nha?"
Chu Tước thật ra có rất nhiều tên hiệu, trừ cái tên Nghiêm Trường Tễ tự hắn đặt ra, còn có Lăng Quang cũng khá có danh.
Nghiêm Trường Tế nối hai cái lại, đáp: "Nghiêm Lăng."
"Thật là dễ nghe." Tiểu Phượng Hoàng khen thật tâm.
Nghiêm Trường Tễ lại không có lấy nửa điểm vui mừng, Tiểu Phượng Hoàng vừa dứt lời, liền lạnh như băng nói: "Ta gọi ngươi tới không phải để hàn huyên với ngươi."
Ý cười trong mắt Tiểu Phượng Hoàng thoắt cái cứng lại, nghĩ bụng đại ca ca tên Nghiêm Lăng này dữ quá đi mất, là bởi y tự tiện xông vào nên tức sao?
Nghĩ vậy y bèn thu hồi tâm tư trò chuyện, dè dặt hỏi: "Ta cần làm gì đây?"
Cặp mày kiếm ai kia khẽ cau một cái, "Hẳn là ngươi nên thêm hai tiếng "chủ nhân" vào."
Tiểu Phượng Hoàng không vui: "Nhưng mà ngươi đâu phải chủ nhân của ta."
"Trong hai giờ này, ngươi là người hầu của ta, dĩ nhiên phải gọi ta là chủ nhân."
Tiểu Phượng Hoàng không biết phản bác kiểu gì, lại nghĩ đây chẳng qua chỉ là giấc mộng, liền bất đắc dĩ đáp ứng, "Vậy cũng được, chủ...chủ nhân... hai giờ này ta cứ gọi thế vậy!"
Nghiêm Trường Tễ nín cười, chỉ đống gỗ chất đầy bên cạnh, nói: "Trước tiên đốt đuốt lên."
"Được."
Đơn giản vậy thôi hả? Tiểu Phượng Hoàng nghĩ bụng.
Phượng hoàng là thần linh hệ Hỏa, nắm trong tay Nam Minh Ly Hỏa đứng đầu Ngũ Hỏa, loại chuyện nổi lửa này đối với y mà nói chẳng khác nào ăn miếng cơm uống miếng nước hàng ngày.
Tuy nhiên khi y chuẩn bị phát linh lực về phía đống gỗ, lại phát hiện đan điền trống không, đầu ngón tay không phát ra bất kì đốm lửa nào.
Chuyện gì xảy ra vậy? Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy kì quái, chẳng lẽ mấy ngày nay một mực trị thương cho chim non, nên đã dùng cạn linh lực hay sao?
Không thể nào, để phát động ngọn lửa bình thường y thậm chí không cần tiêu hao linh lực, không cần dùng đến pháp quyết. Huống chi đây là thế giới vô thực, trừ việc linh lực cạn kiệt, thần thức cùng tu vi y đều nguyên vẹn, làm sao lại xảy ra tình huống không triệu hồi lửa được đây?
Tiểu Phượng Hoàng nín thở ngưng thần một hồi, tiếp đó lại lần nữa hướng về phía đống gỗ vận chuyển linh lực, nhưng lần này vẫn vậy, căn bản không có gì phát ra.
Nghiêm Trường Tễ mặt không đổi sắc tới bên cạnh y, tò mò hỏi: "Xảy ra vấn đề gì sao?"
Tiểu Phượng Hoàng có chút nóng nảy, quay đầu đáp: "Ngươi chờ chút đã, ta... ta làm xong ngay đây!"
Mặc dù ngoài miệng nguyện ý gọi Nghiêm Trường Tễ là chủ nhân, nhưng lúc nói chuyện ngay cả kính ngữ cũng chẳng thèm dùng, không có chút tự giác nào của người hầu hết.
Tiểu Phượng Hoàng lại thử một lần, nhưng kết quả chẳng có gì tiến triển.
"Ta cũng không hiểu tại sao, bỗng nhiên không gọi được lửa..." Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy hơi mất mặt, y còn muốn trông cậy vào chuyện hoàn thành tốt nhiệm vụ mà khiến Nghiêm Lăng bớt giận chút, ai ngờ ra quân bất lợi, nhiệm vụ đơn giản như vậy cũng làm hỏng, "Hay là ta dùng chiết hỏa tử, ngươi có chiết hỏa tử không?"
Vừa nói xong thì phát hiện ra mình quên gọi thêm danh xưng, vội vàng bổ sung một câu: "Chủ nhân!" Hoàn toàn không ý thức được dáng vẻ lấy lòng của mình chẳng khác nào cún con còn bú sữa.
Nghiêm Trường Tễ cố nhịn xuống xúc động muốn sờ đầu y, nghiêm trang nói: "Gỗ Phi Sương chỉ có thể dùng linh lực châm lửa."
"Vậy làm sao bây giờ..." Tiểu Phượng Hoàng ỉu xìu.
Nghiêm Trường Tễ nhíu mày một cái, hỏi: "Ngươi là bị thứ gì đó ràng buộc sao?"
"Đúng!" Tiểu Phượng Hoàng hấp tấp nói, "Ta cũng không biết xảy ra chuyện ra, đột nhiên không có cách nào vận chuyện được linh lực."
Nghiêm Trường Tễ lập tức thuận theo, ân cần nói: "Hoặc có lẽ bị giấc mộng của ta hạn chế, tu vi ngươi còn nhỏ, xuất hiện tình huống như vậy cũng rất bình thường... Không bằng ta giúp ngươi xem một chút?"
Tiểu Phượng Hoàng không phản ứng kịp: "A?"
"Thuận tiện chỉ điểm ngươi một chút, tránh sau này lại phát sinh tình huống như vậy." Nghiêm Trường Tễ đường đường chính chính nhắc nhở.
"Tốt quá, cảm ơn nha!" Tiểu Phượng Hoàng cảm kích vô cùng, dừng lại một chút, bổ sung nói, "Chủ nhân."
Người ta thật tốt. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ, chỉ là nhìn tương đối dữ tợn.
Thượng giới còn nhiều thần tiên cùng tu giả lòng dạ độc ác, nếu lần sau y vô tình lạc vào ảo mộng của những kẻ này, linh lực không vận ra được, mất mạng tại chỗ cũng là điều có khả năng.
Mặc dù bản thể thật không nằm trong mộng, nhưng thần thức một khi biến mất, bản thể cũng sẽ mất ý thức, chẳng khác nào thật sự bỏ mình.
Không nghĩ tới đối phương lại chủ động giải quyết loại phiền toái này giúp y.
Nghiêm Trường Tễ vung tay áo, chỉ thấy bạt ngàn lá trúc nhỏ vụn dưới đất đồng loạt được nâng lên, tựa như lốc xoáy mà xoay tròn vây quanh hai người, không gian lập tức biến chuyển thành bên trong phòng nhỏ.
Đây là một gian nhà gỗ, bố trí đơn giản nhưng có thể nhận ra được phong cách cổ đại từ tận thời Hồng Hoang, Tiểu Phượng Hoàng lần đầu tiên nhìn thấy loại phong cách thích mắt thú vị như vậy.
"Đây là nhà ngươi sao?" Tiểu Phượng Hoàng hỏi.
Nghiêm Trường Tễ từ chối cho ý kiến, chỉ nói, "Xoay người."
"Được." Không nhận được câu trả lời Tiểu Phượng Hoàng cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nghe lời quay người sang, "Thế này sao?"
"Ừ." Nghiêm Trường Tễ buồn bực đáp, vóc người hắn cực cao, đứng sau lưng Tiểu Phượng Hoàng, tưởng chừng phủ trùm lên khắp người y.
Phía sau truyền tới cảm giác áp bách cực mạnh, khiến Tiểu Phượng Hoàng có chút mất tự nhiên, tuy nhiên y chưa kịp nói gì đã thấy Nghiêm Trường Tễ mở lời trước.
"Đan điền ngươi ở vị trí nào?"
Đan điền của tu sĩ phàm nhân căn bản đều ở dưới rốn ba tấc, có vị trí cố định, nhưng yêu thú bởi vì còn liên quan đến nguyên hình từng loài, mà vị trí của mỗi kẻ đều không giống nhau, cho nên Nghiêm Trường Tễ hỏi vấn đề này cũng không có gì quá đột ngột.
"Trên bụng ấy." Tiểu Phượng Hoàng khôn khéo đáp.
Chẳng ngờ Nghiêm Trường Tễ nghe xong, thế mà lại cúi người ôm lấy y, kéo sát y vào lồng ngực, một bàn tay nhẹ nhàng chạm lên vị trí rốn, khe khẽ đè một cái, nghiêm túc hỏi: "Là chỗ này sao?"
Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ "A" một tiếng, lại cảm thấy mình có chút chuyện bé xé ra to, vội vàng che mặt: "Ta, ta không cố ý!"
Nghiêm Trường Tễ dường như không có cảm giác gì với vẻ khốn quẫn của y, tay tiếp tục dời xuống một tấc, bóp một cái hỏi một lần: "Hay là nơi này, Phi Phi?"
Trên người hắn tỏa ra mùi hương dễ ngửi, Tiểu Phượng Hoàng không nói rõ được là mùi gì, chỉ thấy mê luyến vô cùng, khiến y đắm chìm trong đó, mất một lúc quên cả trả lời.
Nghiêm Trường Tễ thấy y không phản ứng, bàn tay tiếp tục mò xuống, môi dán sát bên vành tai y, thấp vọng mập mờ: "Phi Phi?"
Tiểu Phượng Hoàng bị một tiếng gọi này khiến lông gáy suýt nữa nổ tung, sau lưng một mảnh tê dại, y cố gắng lấy lại tinh thần, chợt phát hiện tay hắn mà đi xuống tí nữa sẽ chạm tới vị trí không thể nói rõ, vội vàng nói: "Phải, phải dịch lên một chút!"
Lồng ngực Nghiêm Trường Tễ dường như có loại nhiệt độ kỳ dị nào đó, Tiểu Phượng Hoàng thấy sau lưng nóng hổi, tim cùng "thình thịch" đập không ngừng.
Thật là kỳ quái quá đi. Tiểu Phượng Hoàng nghĩ bụng.
Hai người đứng sát nhau thân mật vô cùng, trừ bỏ trên nét mặt không tìm đâu ra thứ tình yêu triền miên say đắm ra, thì chẳng khác nào cặp tình nhân tình tứ âu yếm.
"Đã tìm thấy chưa?" Lỗ tai Tiểu Phượng Hoàng đỏ đỏ hồng hồng.
Nghiêm Trường Tễ làm bộ làm tịch sờ soạng một hồi trên bụng nhỏ mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng, cau mày nói: "Ngươi xuyên quá nhiều y phục, ta không chạm tới được."
Còn có loại lí do này hả? Tiểu Phượng Hoàng thấy sai sai ở đâu, nhưng không nghĩ nhiều, chỉ cho là hạn chế trong mộng.
Thời điểm y chuẩn bị cởi ngoại y ra, Nghiêm Trường Tễ lại làm phép một phát, y phục trên người Tiểu Phượng Hoàng nháy mắt biến mất.
"Ớ? Y phục ta..."
Cơ mà Nghiêm Trường Tễ không cho y cơ hội nói chuyện, đổi góc độ khác sờ lên: "Là nơi này sao?"
Đan điền Tiểu Phượng Hoàng nằm khá thấp, bình thường còn không để ý, giờ phút này bị người khác đụng vào chỗ đó, bỗng nhiên phát giác có chút khó xử. Mặc dù y chưa từng trải qua những chuyện này, nhưng dẫu sao cũng đã đủ tuổi bàn việc cưới gả, không phải cái gì cũng không hiểu.
Cho nên móng vuốt Nghiêm Trường Tễ vừa lần xuống chút nữa, cả người y liền cứng lại, rất sợ hắn lại tiếp tục đi xuống, vội gật đầu không ngừng: "Đúng, đúng rồi, chính là chỗ đó..."
Bụng Tiểu Phượng Hoàng cũng như thân thể y vậy, mềm mại không xương, Nghiêm Trường Tễ sàm sỡ một hồi, thế mà có chút tâm viên ý mã.
Nhận ra được người phía sau càng ngày càng dùng sức, Tiểu Phượng Hoàng hơi cau mày: "Thế nào rồi, ngươi phát hiện được gì rồi sao?"
Nghe được thanh âm của y, Nghiêm Trường Tễ mới giật mình lấy lại tinh thần, đáp: "Không có."
Tiểu Phượng Hoàng có chút thất vọng, "Ngay cả ngươi cũng không có cách nào sao, vậy phải làm sao bây giờ?"
"Biện pháp thực ra vẫn có, nếu ngươi không ngại, ta muốn tiếp xúc trực tiếp qua da của ngươi, nhận biết đan điền một chút."
Tiểu Phượng Hoàng lén hoài nghi động cơ đối phương, nhưng có lẽ ánh mắt Nghiêm Trường Tễ thản nhiên quá đỗi, khiến y tưởng mình suy nghĩ nhiều rồi. Đúng như dự đoán, Nghiêm Trường Tễ lập tức giải thích: "Y phục trên người ngươi là vật phi phàm, hẳn là luyện chế từ pháp bảo lợi nào đó lợi hại vô cùng, ta vừa định dò vào, thần thức liền bị nó cản trở, có lẽ nó cho rằng ta làm chuyện bất lợi với ngươi."
Ra là như vậy... Y phục trên người y đúng là do mẫu thân tự tay luyện hóa, quả nhiên mình đã hiểu lầm hắn. Tiểu Phượng Hoàng hấp tấp nói: "Không ngại, không ngại, ngươi cứ sờ đi!"
Nghiêm Trường Tễ ho nhẹ một tiếng, đưa tay vào trong quần áo Tiểu Phượng Hoàng.
Tay hắn nóng quá đi, mà cũng tốt, cảm giác như có thể bao bọc toàn bộ bụng nhỏ của y... Tim Tiểu Phượng Hoàng đập siêu nhanh, giống như muốn nhảy luôn ra ngoài, y chưa bao giờ có cảm giác quái dị đến thế. Lòng bàn tay Nghiêm Lăng mang theo những vết chai mỏng của một kẻ dùng binh khí quanh năm, thời điểm lướt qua da y để lại chút tê dại dễ chịu.
Mà y từ tiếp xúc thân mật tựa hồ nảy sinh chút ít ý tưởng không nên có...
Tiểu Phượng Hoàng sợ hết hồn, theo bản năng kêu một tiếng: "Nghiêm Lăng!"
Nghiêm Trường Tễ ngừng động tác: "Sao vậy, Phi Phi?"
Tiểu Phượng Hoàng cố giữ hô hấp vững vàng, hết sức khống chế ngữ khí run rẩy, không được tự nhiên nói: "Ngươi, ngươi phát hiện vấn đề rồi sao?"
Nghiêm Trường Tễ không yên lòng trả lời: "Ừ, đan điền có chút đình trệ."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Dẫn khí vào cơ thể là được."
Tiểu Phượng Hoàng thoáng bối rối, dẫn khí vào cơ thể là kỹ năng trời sinh của Phượng hoàng, nhưng y lại chẳng biết dùng trong mộng thế nào, nếu không cũng chẳng đến nỗi phun không ra nổi một ngọn lửa.
Nghiêm Trường Tễ thấy y mặt mày ủ dột, liền hỏi: "Muốn ta dạy ngươi sao?"
Ánh mắt Tiểu Phượng Hoàng sáng lên: "Vâng vâng!"
Mà Nghiêm Trường Tễ lúc này lại rút tay ra, nói: "Ta chỉ đáp ứng xem một chút giúp ngươi, chưa có nói sẽ dạy ngươi đâu."