Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 5 - Phượng Hoàng Vu Phi - Chương 5

Bên trong ôn tuyền bị lão công mò nữ huyệt, ngón tay cắm vào âm đ*o

"Chuyện giống như vậy." Nghiêm Trường Tễ đáp.

Tiểu Phượng Hoàng lần đầu hôn môi người khác, thật sự là kinh sợ nhiều hơn ngọt ngào, đầu óc y hỗn loạn thành một cục rối bù, còn đang mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao cả người Nghiêm Trường Tễ nhìn cứng rắn săn chắc, nhưng môi lại mềm thế nhỉ.

"Sợ đến choáng rồi?" Nghiêm Trường Tễ cười hỏi.

"Sao ngươi lại hôn ta!" Tiểu Phượng Hoàng cả giận. Y căn bản không dám đối mắt với hắn, mặt đỏ sắp bốc hơi đến nơi, thẹn muốn chết đẩy Nghiêm Trường Tễ ra, không ngờ vừa đưa tay, liền đụng ngay đến ngực đối phương, da thịt gần kề khiến y tựa như bị bỏng mà nhanh chóng hất văng ra, chỉ càng thêm lúng túng.

"Ta thích ngươi, Phi Phi." Nghiêm Trường Tễ thản nhiên nói, hắn đuổi theo ánh mắt tránh né của Tiểu Phượng Hoàng, bắt y phải nhìn mình, "Chẳng lẽ ngươi không nhìn ra được sao?"

Tiểu Phượng Hoàng vốn luôn có hảo cảm mơ hồ với Nghiêm Trường Tễ, nhưng vẫn thẹn thụng không chịu thừa nhận. Nghe Nghiêm Trường Tễ nói vậy, khó tránh khỏi mừng rỡ trong lòng, chỉ là ngoài miệng vẫn cố chấp: "Ngươi, ngươi... nào có ai như ngươi chứ!"

Tâm tư Tiểu Phượng Hoàng viết hết lên mặt, Nghiêm Trường Tễ kéo y trở về, ôm vào trong ngực, không ngoài dự đoán, Tiểu Phượng Hoàng cũng chỉ là vùng vẫy mấy cái tượng trưng, rồi ngoan ngoãn đứng im.

Nghiêm Trường Tễ hỏi: "Ta thế nào đây?"

"Nào có ai như ngươi, lần đầu tiên gặp mặt liền nói... nói thích..." Tiểu Phượng Hoàng càng nói càng nhỏ, cuối cùng thành bé như tiếng muỗi kêu.

"Này gọi là vừa gặp đã yêu, Phi Phi ngốc của ta."

"Ngươi mới ngốc ấy." Tiểu Phượng Hoàng lập tức phản bác, lại ra lệnh, "Không được gọi ta là Phi Phi ngốc."

Trang phục trên người y đã hoàn toàn thấm nước ướt nhẹp, mái tóc dài nhu thuận tản ra trong nước, hai điểm trước ngực đỏ hồng e thẹn như nụ hoa chưa chớm, khiến Nghiêm Trường Tễ gần như có phản ứng ngay lập tức, "Được được được, Phi Phi nói gì cũng đúng, không phải Phi Phi ngốc, Phi Phi mới không ngốc."

Tiểu Phượng Hoàng tức tối: "Ngươi chỉ biết qua loa lấy lệ!"

Lúc y tức giận đều theo thói quen bĩu môi, Nghiêm Trường Tễ lại không kiềm được hôn lên.

Lần này là một nụ hôn chân chính, hắn cạy mở hàm răng xinh xẻo của Tiểu Phượng Hoàng trực tiếp tiến quân thần tốc, công lược càn quấy chiếc lưỡi mềm mại bên trong. Tiểu Phượng Hoàng dần dần tan rã trước kĩ thuật hôn môn điêu luyện của Chu Tước Thần quân, chút sức lực cùng lí trí cuối cùng hóa thành mây khói.

Sau khi kết thúc nụ hôn, Tiểu Phượng Hoàng thiếu chút nữa nghẹn không thở được.

"Xin lỗi, Phi Phi, ta có chút không khống chế được bản thân." Nghiêm Trường Tễ ôm cậu, nhỏ giọng thầm thì, "Ta thật sự quá thích ngươi, chính là cái loại thích đến mức muốn ở chung một chỗ với ngươi."

Tiểu Phượng Hoàng gấp đến không nói nên câu, tại sao có thể có chuyện tốt như vậy đây chứ? Người y thích ngay từ lần đầu gặp mặt, lại cũng thích y?

"Ngươi nguyện ý không, Phi Phi?"

Hơi nước nóng phảng phất, khuôn mặt Nghiêm Trường Tễ hiện lên có chút vô thực, Tiểu Phượng Hoàng im lặng không lên tiếng.

Nghiêm Trường Tễ biết y xấu hổ, nhưng cũng không tính bỏ qua cho y, liền cố tình buông tay, giả bộ thất vọng: "Ta vốn tưởng rằng ngươi cũng động tâm với ta, không nghĩ tới ngươi ngược lại không nguyện ý... Là ta hiểu sai, đường đột rồi, ta phải nói lời xin lỗi, hy vọng ngươi không cho rằng ta là kẻ ăn nói tùy tiện."

Tiểu Phượng Hoàng kinh ngạc: "A?"

Nghiêm Trường Tễ lùi ra sau một bước, kéo dài khoảng cách với Tiểu Phượng Hoàng.

"Nếu là như vậy, chúng ta nên từ biệt tại đây, ngươi đối với ta vô tình, ta đương nhiên sẽ không cưỡng cầu. Có duyên gặp lại, Phi Phi."

Hắn đột nhiên nói lời từ biệt, Tiểu Phượng Hoàng thậm chí còn chưa kịp đáp lại, chỉ có thể vội vã kéo tay hắn.

"Ngươi lại khi dễ ta!" Tiểu Phượng Hoàng cuống cuồng nói, "Ta không lên tiếng chính là, chính là..."

Nghiêm Trường Tễ ngạc nhiên hỏi: "Chính là cái gì?"

"Chính là..." Tiểu Phượng Hoàng lầm bầm, "Ta cũng chưa nói không đồng ý mà."

"Phi Phi, ngươi nói gì?" Nghiêm Trường Tễ tiến sát bên cạnh y, "Ta không nghe rõ."

Tiểu Phượng Hoàng cho rằng hắn không nghe thấy thật, nhỏ giọng lặp lại lần nữa, "Ta chưa nói không đồng ý..."

"Ừ?"

Lần này Tiểu Phượng Hoàng lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại bị trêu, thẹn quá hóa giận hét lên: "Sao ngươi lại hư hỏng như vậy chứ!"

Chỉ là dáng vẻ xù lông của y trong mắt Nghiêm Trường Tễ chẳng khác nào cục kẹo đường tan chảy.

"Sao ngươi lại dễ thương như vậy chứ." Nghiêm Trường Tễ bắt chước giọng điệu của đối phương.

"Ta đã hai ngàn tuổi, đã là đại phượng hoàng rồi, không được nói ta đáng yêu."

Cơ bản là cùng tuổi với đất trời, đã sống không biết mấy vạn năm- Chu Tước dở khóc dở cười: "Được, vậy sau này không nói."

"Ta nhớ rồi đấy, ngươi đã đáp ứng ta không nói, nếu sau này ngươi còn nói, ta liền..." Tiểu Phượng Hoàng ngoẹo đầu suy nghĩ hồi lâu, "Ta còn chưa nghĩ ra, chờ nghĩ xong ta sẽ nói cho ngươi nên phạt ngươi thế nào."

"Ta thích ngươi chết mất." Lòng Nghiêm Trường Tễ mềm nhũn, hắn cúi đầu rỉ tai Tiểu Phượng Hoàng, "Có thể ăn ngươi không, Phi Phi?"

Tiểu Phượng Hoàng hoảng sợ, "Ăn?"

Y không nhìn ra nguyên hình của Nghiêm Trường Tễ, nhưng y biết thời kỳ Hồng Hoang, thật sự có yêu thú lấy phượng hoàng làm thức ăn, ví dụ như côn bằng y gặp dưới đáy biển khi còn bé.

Thấy Tiểu Phượng Hoàng không nghe ra ý tứ của mình, Nghiêm Trường Tễ trực tiếp đỉnh thân về phía trước, đụng phải cái bụng mềm mại của Tiểu Phượng Hoàng.

"Ta nói ăn, là ý này."

Tiểu Phượng Hoàng sợ hết hồn, "Ngươi------"

"Phi Phi, ta muốn cùng ngươi làm chuyện phu thê."

Tiểu Phượng Hoàng không biết tại sao thanh âm Nghiêm Trường Tễ lại như có độc tính, khiến y nghe xong còn có chút mong đợi cùng tò mò nho nhỏ.

Y chính là tuổi trẻ khí thịnh, thích hai người trần truồng quấn quýt, thân mật ôm ấp, nếu không phải còn một chút xấu hổ cản trở, hẳn y không có cách nào kiềm giữ chính mình nữa.

"Không được, Nghiêm Lăng, chúng ta... chúng ta vừa mới nhận thức một ngày kia mà..." Tiểu Phượng Hoàng cự tuyệt.

"Đây chỉ là mộng cảnh." Nghiêm Trường Tễ nhắc nhở y.

Vì ở trong mộng, nên không phải lễ Chu Công* chân chính, chờ y tỉnh lại, hết thảy đều sẽ biến mất.

(*uyển ngữ của "quan hệ tình dục")

Nếu là như vậy, buông thả một lần thì có sao?

Tiểu Phượng Hoàng có chút dao động.

"Chúng ta có thể thử trước một chút, nếu ngươi không muốn, ta liền dừng lại, được không?"

"Được rồi..."

Nghiêm Trường Tễ trao cho y một nụ hôn vừa dài vừa ngọt ngào tan chảy.

Hắn một tay cởi bỏ trang phục vướng víu trên người Tiểu Phượng Hoàng, hai người đều tương đối trúc trắc, Tiểu Phượng Hoàng mới nếm thử tình dục, xoắn xuýt đòi mạng, hơi hơi ưỡn ngực, nụ hoa trước ngực dựng thẳng, e ấp kiều diễm.

Dưới từng cử chỉ ôn nhu âu yếm của Nghiêm Trường Tễ, thân thể Tiểu Phượng Hoàng mềm đến đứng không vững, chỉ có thể dựa lên người đối phương, rỉ ra âm thanh than thở khe khẽ.

Tay hắn ngày càng lần xuống, mơn trớn bụng nhỏ căng thẳng của Tiểu Phượng Hoàng, rất nhanh đã chạm tới dương vt bán cương, so với khí cụ to dài dữ tợn của hắn, dương vt Tiểu Phượng Hoàng thậm chí có thể dùng từ thanh tú đáng yêu để hình dung.

Nghiêm Trường Tễ xấu bụng tuốt một cái, Tiểu Phượng Hoàng không ngoài dự đoán hét lên một tiếng, căng cứng cả người.

"Nghiêm Lăng!"

"Thả lỏng, Phi Phi, thả lỏng..." Nghiêm Trường Tễ vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa vuốt quy đầu, "Giao cho ta là được..."

"A..."

Động tác này đối với Tiểu Phượng Hoàng hiển nhiên quá mức kích thích, đừng nói đến việc phát sinh với ai, ngay cả số lần thủ dâm của y cơ bản cũng bằng không. Bởi vậy không bao lâu sau liền nộp khí giới đầu hàng trong tay Nghiêm Trường Tễ, đầu óc trống rỗng.

Tại thời điểm y thất hồn lạc phách, Nghiêm Trường Tễ nhấc ngón tay mang theo vết chai mỏng tìm được khe hở dưới hạ thân đối phương.

"A---" Tiểu Phượng Hoàng lập tức giật mình hoàn hồn, có chút sợ hãi lùi về sau tránh né.

Nghiêm Trường Tễ không cho y cơ hội chạy trốn, đột nhiên kéo y trở về, "Phi Phi, ta đã sờ đến thứ gì?"

Không chờ Tiểu Phượng Hoàng trả lời, Nghiêm Trường Tễ đã nói: "Chẳng trách lúc cởi đồ cho ta ngươi lại thẹn thùng đến thế, thì ra ngươi là nữ hài sao?"

"Ta không phải!" Tiểu Phượng Hoàng hung hăng phản bác.

"Vậy tại sao ngươi lại có hoa huy*t?" Nghiêm Trường Tễ ngậm lên dái tai y, ngón tay nhẹ nhàng lần mò qua, đè xuống, rơi vào bên trong khe thịt mềm mại.

"Ta...A..." Tiểu Phượng Hoàng hét lên một tiếng, hoảng đến độ âm thanh cũng biến chất, "Ta là phượng hoàng..."

"Là phượng hoàng sao, chẳng trách xinh đẹp đến vậy." Nghiêm Trường Tễ đùa y chốc lát, liền chuyên tâm mở rộng cho Tiểu Phượng Hoàng, "Đừng sợ, Phi Phi, chúng ta thử xem. Dù cho hiện tại không thử, sau này chúng ta cũng phải làm mà thôi, không phải hay sao?"

Tiểu Phượng Hoàng tuy rằng không tận mắt trông thấy, nhưng đồ chơi của đối phương vẫn luôn đỉnh bên eo y, liền biết nơi đó rốt cuộc to lớn chừng nào.

"Ngươi nhẹ một chút, ta sợ đau..." Tiểu Phượng Hoàng thấp thỏm

"Ta sẽ nhẹ nhàng, bảo bối."

Nghiêm Trường Tễ an ủi trao cho y một nụ hôn, đầu ngón tay nắn bóp âm thần đầy đặn mềm mại, gảy lên âm vật khẽ cương lên, khiến Tiểu Phượng Hoàng run rẩy từng đợt. Hông eo y bủn rủn, từ sâu trong huyệt thịt dấy lên cảm giác tê dại khó tả.

Dòng nước ấm áp không ngừng gột rửa thấp thoáng bên miệng huyệt, âm vật mẫn cảm cũng đỏ tươi nóng bừng, sắc mặt Tiểu Phượng Hoàng ửng hồng, cặp mắt xinh đẹp phủ đầy hơi nước, ánh mắt mơ màng nhìn Nghiêm Trường Tễ, như đang trải qua sung sướng vô tận.

"Phi Phi.." Nghiêm Trường Tễ thử nhét đầu ngón tay thăm dò bên trong tường thịt căng mịn, Tiểu Phượng Hoàng lập tức co chặt, siết đến mức hắn động không nổi.

"Đau, Nghiêm Lăng..." Tiểu Phượng Hoàng đáng thương lên án.

"Phi Phi, không sao, ngươi thả lỏng là được." Nghiêm Trường Tễ biết Tiểu Phượng Hoàng căng thẳng. Dù một ngón tay khiến y khó chịu, nhưng lực đạo cùng góc độ hắn đều khống chế tốt, không đến nỗi đau đi.

Tiểu Phượng Hoàng nức nở "Ừm" một tiếng.

Tường thịt chặt chẽ bao lấy ngón tay Nghiêm Trường Tễ, hắn có chút chờ đợi không kịp muốn biết cảm giác chân chính tiến vào thân thể Tiểu Phượng Hoàng, là tư vị mất hồn đến nhường nào.

Sau một hồi nhọc nhằn mở rộng, miệng huyệt rốt cuộc cũng dần dần trở nên xốp mềm, tình dục chậm rãi tỏa ra.

Nghiêm Trường Tễ không nhịn được nữa, rút tay, đỡ quy đầu khổng lồ kề sát cửa huyệt.

"Nghiêm Lăng, ngươi lớn quá, không vào được..." Tiểu Phượng Hoàng dù đã chuẩn bị tâm lí, nhưng kích cỡ của đối phương vẫn hù y gần chết, "Hay là hôm nay đừng, đừng đi vào nữa..."

Nghiêm Trường Tễ nào có thể buông tha cho y, vừa nói vừa đỡ dương v*t đẩy dần vào trong, "Nhịn chút là tốt."

Không ngờ hắn vừa mới chen vào nửa cái quy đầu, Tiểu Phượng Hoàng đã khóc đến hỏng, "Đau quá, Nghiêm Lăng, ta không muốn... được không... ngươi đi ra ngoài... ta đau quá..."

Cũng không lạ khi Tiểu Phượng Hoàng kêu đau, kích cỡ của Nghiêm Trường Tễ thuộc loại kinh hoàng, thêm vào đó bộ phận sinh dục nữ của thân thể song tính càng thêm nhỏ hơn so với nữ tính thông thường. Dù có mở rộng qua loa, Tiểu Phượng Hoàng vẫn không sao thích ứng nổi.

Nghiêm Trường Tễ lúc này là tên đã lên dây, cắn răng mắt điếc tai ngơ tiếp tục đẩy vào.

"Đừng mà đừng mà đừng mà... Ta không muốn, Nghiêm Lăng... ngươi đi ra ngoài mà... nha nha nha..." Tiểu Phượng Hoàng khóc không nên lời, mặt cũng tái nhợt, môi hoàn toàn không có huyết sắc, hiển nhiên là đau đến điên rồi.

Nghiêm Trường Tễ cũng bị y kẹp đến khó chịu, tiến thoái lưỡng nan, khứu giác nhạy bén ngửi được mùi máu tanh như có như không --- miệng huyệt nhỏ hẹp của Tiểu Phượng Hoàng có chút rách ra.

Tiểu Phượng Hoàng thực sự chưa bao giờ trải qua chuyện này, phần vì khẩn trương, phần vì vóc dáng hai người cách nhau quá lớn, thành ra lăn lộn nửa ngày cũng không vào được nhịp, Tiểu Phượng Hoàng thì đau đến khóc lóc thảm thiết.

Y khóc quả thực thảm, nằm trên người Nghiêm Trường Tễ lôi lôi kéo kéo.

Mà linh lực trước mắt của Nghiêm Trường Tễ không đủ để tiêu trừ cảm giác đau trong thần thức Tiểu Phượng Hoàng, hắn lo nếu cứ bất chấp tiến vào sẽ để lại bóng ma tâm lý cho đối phương. Chần chờ chốc lát, cuối cùng vẫn mềm lòng, từ từ lui ra khỏi thân thể Tiểu Phượng Hoàng.

"Đừng khóc, Phi Phi, không làm, không làm..." Nghiêm Trường Tễ ôm y thấp giọng an ủi, "Là ta không tốt, đừng khóc."

"Ư.. ô ô ô... ức...ô" Tiểu Phượng Hoàng khóc khóc, bỗng nấc một cái, phun ra một ngọn lửa nho nhỏ, lao thẳng vào mặt Nghiêm Trường Tễ.

Nghiêm Trường Tễ: "..."

Tiểu Phượng Hoàng: "..."

Cũng may ngọn lửa không gây nên bất kì thương tổn nào đối với Chu Tước, Nghiêm Trường Tễ dở khóc dở cười nhìn y: "Này là muốn mưu sát phu quân hửm?"

Tiểu Phượng Hoàng cũng bị mình chọc cười, rúc vào lòng Nghiêm Trường Tễ, khàn khàn nói, "Ta... ta không cố ý mà!"

Tự tiện tiến vào thần thức Tiểu Phượng Hoàng hao phí lượng lớn số linh lực ít ỏi sót lại của Chu Tước, hắn tính toán thời gian một chút, một bên mặc đồ lại tử tế cho Tiểu Phượng Hoàng, một bên nói lời tạm biệt, "Ta phải đi rồi."

Nơi này chung quy cũng chỉ là mộng, Tiểu Phượng Hoàng lại vẫn như cũ bám lấy cánh tay Nghiêm Trường Tễ: "Vậy khi nào ta có thể gặp lại ngươi... Không, ý ta là, ta có thể đến tìm ngươi được không?"

Nghiêm Trường Tễ nghĩ bụng, lần song tu này dù không tiến hành được bước cuối, nhưng đối với quá trình khôi phục tu vi của hắn vẫn có sự trợ giúp nhất định, nói không chừng còn có thể hóa hình đây, hắn phải tốn mấy ngày tới chải chuốt kinh mạch đã. Mà qua đoạn thời gian này, Tự Khuynh chắc sắp trở về núi Nam Ngu, đến lúc đó nếu lại cùng Tiểu Phượng Hoàng phát sinh quan hệ, khó bảo đảm sẽ không bị phát hiện.

Nghĩ tới đây, Nghiêm Trường Tễ nói: "Tháng sau là Tết Nguyên Tiêu chốn nhân gian, ta muốn hạ giới thăm thú chút. Sau khi ngươi hạ giới, chỉ cần gọi tên ta, ta sẽ tự động tìm đến với ngươi."

Tiểu Phượng Hoàng cao hứng nói: "Một lời đã định!"

Tác giả có lời muốn nói: Cắt bớt một chút miêu tả, không ảnh hưởng tình tiết.

Mấy chương này cảm giác tác giả viết hơi qua loa, mong về sau sẽ tốt hơn.

Bình Luận (0)
Comment