Phượng Hoàng Vu Phi

Chương 7 - Phượng Hoàng Vu Phi - Chương 7

Cưỡng ép khai bao nữ huyệt, thao mở tử cung, nội bắn.

Nghiêm Trường Tễ chưa bao giờ dùng giọng hung ác nói chuyện với mình, Tiểu Phượng Hoàng bị dọa hoảng, cũng ý thức được Nghiêm Trường Tễ sắp làm gì, ưu tư lập tức sụp đổ vội vã hô lớn: "Nghiêm Lăng, không muốn, ngươi buông ta ra!"

Nhưng mà sức lực của y đứng trước tu vi đã tạm thời khôi phục của Nghiêm Lăng hoàn toàn không đủ nhìn, hơn nữa chẳng biết tại sao, Nam Minh Ly Hỏa của y không triệu ra nổi, giống như bị cái gì đó chế trụ.

"Không muốn, Nghiêm Lăng, không muốn..." Tiểu Phượng Hoàng mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào cầu xin tha thứ, mà Nghiêm Lăng mắt điếc tai ngơ, ngón tay nhợt nhạt đảo vòng bên trong miệng huyệt, cảm thấy có chút khô khốc, bèn rút ra.

Tiểu Phượng Hoàng còn chưa kịp thở phào, hàm dưới đã bị Nghiêm Trường Tễ nắm lấy: "A..."

"Há mồm." Nghiêm Trường Tễ ra lệnh.

Ngay sau đó ngón tay dính chút nước dâm đẩy khóe môi Tiểu Phượng Hoàng ra, nhét vào miệng y.

"A a a!!!" Nước mắt Tiểu Phượng Hoàng không tiếng động lăn trên má, trên mặt viết đầy chữ không thể nào tin, Nghiêm Trường Tễ lại có thể dùng ngón tay sờ qua chỗ kia nhét vào miệng y...

"Liếm ướt đi." Nghiêm Trường Tễ vừa nói, vừa mạnh mẽ khuấy đảo bên trong môi lưỡi đối phương, ngón tay ướt nhẹp chỉ trong chốc lát.

"Phi Phi thật ngoan."

Tuy rằng lời này nghe như khen ngợi, nhưng Tiểu Phượng Hoàng không nghe ra bất kì ý thật lòng nào, ngược lại chỉ giống như đang cười nhạo châm chọc y.

Có nước bọt bôi trơn, lần này ngón tay tiến vào hết sức thuận lợi, Nghiêm Trường Tễ không tốn sức thoải mái nhét vào một đốt ngón tay, tiện đà cảm nhận được tầng thịt mềm mỏng manh kia, đang cản trở hắn tiếp tục xông pha.

"Thật non." Nghiêm Trường Tễ cười một tiếng, nắm lấy cổ chân mảnh khảnh của Tiểu Phượng Hoàng, kéo rộng cặp chân thon dài trắng nõn gác lên vai mình.

Cửa mình của đối phương hé mở, tính khí tinh xảo run rẩy nằm trên bụng, âm hộ phấn nộn trơn bóng lộ ra rõ ràng, phía ngoài còn phủ một lớp nước dâm sóng sánh, miệng huyệt đỏ sẫm vì căng thẳng mà mấp máy co rút, tưởng như hoa mộc lan nở rộ sau cơn mưa.

"Đừng mà, đừng mà... Nghiêm Lăng... Van cầu ngươi... đừng mà..." Tiểu Phượng Hoàng đỏ bừng hai mắt xin tha, lệ tuôn như mưa, chọc người thương tiếc.

Mà Nghiêm Trường Tễ càng nhìn, lửa dục càng bộc phát, máu nóng toàn thân dồn thẳng xuống dương v*t.

"Đừng? Nhưng ngươi đã ướt rồi, Phi Phi."

Nghiêm Trường Tễ đỡ dương vậy thô cứng đè lên miệng huyệt căng mịn của Tiểu Phượng Hoàng, từng chút từng chút, chậm rãi thâm nhập.

"Nghiêm Lăng, không muốn... ta đau... hu hu... không được... đau quá... Nghiêm Lăng..."

Quy đầu béo mập nhồi chật âm đ*o đối phương, khít khao đến mức gió lọt không nổi.

Nghiêm Trường Tễ rất nhanh chọc tới lớp màng mỏng manh bên trong, lại nghe Tiểu Phượng Hoàng vô thức kêu cứu đứt quãng: "Mẫu thân cứu con... Ứng Long ca ca cứu ta... Cứu ta với, ô ô ô..."

Danh tự đằng sau khiến Chu Tước Thần Quân triệt để đánh mất lí trí, hắn bóp eo Tiểu Phượng Hoàng, từ tốn nói: "Tự Phỉ, ngươi nhớ kĩ, bổn tọa là nam nhân đầu tiên của ngươi, đừng mong có thể đi tìm kẻ khác, ngươi chỉ có thể thuộc về bổn tọa mà thôi!"

Hắn vừa dứt lời, liền dùng sức đỉnh thẳng một cái, xuyên rách tấm bình phong, một phát đâm thẳng đến cùng.

"A----." Tiểu Phượng Hoàng hét thảm một tiếng, đau đến mặt mũi trắng bệch, toàn thân run rẩy, tiện đà thất thanh khóc rống lên.

Nghiêm Trường Tễ bị âm đ*o chật hẹp siết cho khó chịu, hắn thử nhúc nhích một chút, máu tươi liền chảy từ vị trí giao hợp.

"Đây là máu xử nữ của ngươi, Phi Phi." Nghiêm Trường Tễ tàn bạo nói, "Ngươi là của ta."

Hắn cắm bên trong thân thể Tiểu Phượng Hoàng, chậm rãi cúi người, gác chân Tiểu Phượng Hoàng lên vai mình, theo từng động tác của hắn, gậy th*t càng ngày càng tiến vào độ sâu chưa từng có, thẳng tới miệng tử cung.

"Không nhìn ra ngươi có thiên phú đến độ này, lại có thể ăn sâu như vậy." Tuy nói thế, nhưng kì thật dương v*t Nghiêm Trường Tễ còn hẳn một đoạn bên ngoài, chưa thể đẩy vào nguyên cây, hắn dùng ngón tay dịu dàng lau đi nước trên khóe mắt Tiểu Phượng Hoàng, "Phi Phi, ngươi mở mắt nhìn ta."

Tiểu Phượng Hoàng chỉ biết khóc, đau đớn bởi hạ thể bị xé rách làm cho y không thể để tâm đến bất cứ điều gì.

Nghiêm Trường Tễ không được quan tâm có chút bất mãn, uy hiếp nói: "Ngươi là muốn để ta trực tiếp thao mở, đâm xuyên tử cung của ngươi phải không, vậy cứ tiếp tục giả ngốc đi!"

"Không, đừng mà, đừng mà..." Cổ họng Tiểu Phượng Hoàng đã khóc đến khản, tầm mắt mơ hồ, căn bản không nhìn rõ bộ dạng hiện giờ của Nghiêm Trường Tễ.

"Nhìn ta, Phi Phi." Nghiêm Trường Tễ nắm cằm đối phương, cưỡng ép y nhìn kỹ chính mình, "Nói cho ta hay, là ai đang thao ngươi?"

"Hu hu... là... là Nghiêm Lăng..."

Thấy Tiểu Phượng Hoàng có thể nhận ra mình, Nghiêm Trường Tễ mới khẽ thả mềm giọng điệu, hôn lên khóe môi mềm mại của y, nói: "Gọi ta Trường Tễ, Phi Phi."

Tiểu Phượng Hoàng thực sự đau đến không nói nên lời, Nghiêm Trường Tễ liền mạnh mẽ đỉnh thân, cả giận: "Ngươi mau gọi, lúc bình thường không phải gọi Ứng Long thân thiết đến thế sao, sao giờ đổi thành nam nhân của ngươi liền không chịu nữa?"

"A... Trường Tễ... Trường Tễ ca ca... hu hu..."

Nghiêm Trường Tễ rốt cuộc cũng hài lòng, trao qua một nụ hôn triền miên, tựa như an ủi.

"Thả lỏng một chút, Phi Phi, rất nhanh sẽ hết đau."

Tiểu Phượng Hoàng vừa khóc vừa nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi gạt ta, ta sẽ không tha thứ cho ngươi..."

Nghiêm Trường Tễ thọc lên miệng tử cung co giãn mềm mại, đưa tay xuống vị trí giao hợp giữa hai người, ngón tay đè lên âm vật mẫn cảm, bài bản xoa nắn.

"Ta không lừa ngươi." Nghiêm Trường Tễ cười nói.

"A..." Khoái cảm xa lạ mà kích thích trong khoảnh khắc ập lên người Tiểu Phượng Hoàng, cảm giác ê ẩm tê ngứa từ hạ thể tỏa ra toàn thân, tính khí bán cương, âm đ*o cũng kịch liệt co rút. Ngay khi cảm giác kỳ quái này ùa đến, đau đớn trước đó dường như đều giảm đi không ít.

Nghiêm Trường Tễ một bên đùa bỡn âm vật dần dần sưng lên của Tiểu Phượng Hoàng, một bên bận rộn rút ra rút vào.

"Chỉ tùy tiện sờ chút đã ra nước đầm đìa, nên nói ngươi trời sinh dâm đãng..." Hắn quan sát sắc mặt Tiểu Phượng Hoàng, y như dự liệu thấy đối phương biến sắc, như đạt được ý đồ mà mỉm cười, đắc ý nói: "Hay là nói ngươi yêu ta đến chết đi sống lại đây?"

Tiểu Phượng Hoàng nức nở không đáp, khoái cảm sung sướng cùng cảm giác đau đớn luôn luôn đan xen, dằn vặt cơ thể y, như là một chân sa vào địa ngục, chân còn lại lại lơ lửng trên đám mây thần.

Nghiêm Trường Tễ nhẹ nhàng tuốt động tính khí xinh xẻo của Tiểu Phượng Hoàng, đồng thời thô bạo ra vào bên trong hoa huy*t, lực đạo càng lúc càng lớn, thậm chí đã đến độ mỗi một lần nhấp đều xộc thẳng đến tận cùng, đè ép miệng tử cung thẹn thùng e ấp, dường như muốn đem nó phá nát.

Mà tự lúc nào bản thân Tiểu Phượng Hoàng cũng không rõ, y bắt đầu cảm nhận được khoái cảm bên trong trận cưỡng bách làm tình này, đau đớn chậm rãi tản đi, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn nồng đậm cùng tình dục mơ màng.

"Phi Phi, ngươi chảy thật nhiều nước." Nghiêm Trường Tễ cúi đầu nhìn một cái, "Ta nói mà, ta không lừa ngươi."

Phượng hoàng là thần thú trời sinh, năng lực tự hồi phục vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa Tiểu Phượng Hoàng cùng Chu Tước, thân thể hòa hợp mười phần, để song tu là lựa chọn hoàn hảo nhất.

Nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã gào khản giọng, giờ chỉ có thể phát ra mấy tiếng nghẹn ngào nhỏ vụn tựa chim non.

Y nắm chặt ga trải giường, ánh mắt mơ màng nhìn Nghiêm Trường Tễ, cảm thụ gậy th*t thô cứng va chạm bên trong cơ thể mình, phá tan tầng tầng lớp lớp thịt non, từng chút từng chút, dường như muốn đem cơ thể y đâm thủng xé nát.

Thanh âm Tiểu Phượng Hoàng mềm như nước: "A... chậm một chút, Nghiêm Lăng... Ngươi chậm một chút... a..."

Nhưng Nghiêm Trường Tễ không hề ngừng lại: "Ngươi gọi ta là gì?"

Tiểu Phượng Hoàng sợ hắn muốn chết, nhanh chóng sửa lời: "Trường Tễ ca ca, ngươi chậm một chút, ta đau..."

"Được thôi." Nghiêm Trường Tễ sảng khoái đáp ứng, quả nhiên thả chậm tốc độ.

Mà Tiểu Phượng Hoàng chưa kịp thở một hơi, Nghiêm Trường Tễ lại bắt đầu tàn nhẫn hung hăng xuyên xỏ, tuy rằng tần suất giảm thật, nhưng mỗi lần chọc là chọc càng thêm sâu.

"A..." Tiểu Phượng Hoàng nổi chút tính tình, giãy giụa một trận trong lồng ngực cứng rắn của đối phương, "Đồ xấu xa... ngươi lừa ta... ta không thích ngươi... a... ngươi nhẹ một chút, Trường Tễ ca ca, nhẹ hơn một chút..."

"Không thích sao?" Nghiêm Trường Tễ nhìn đối phương đầm đìa mồ hôi, cả người xụi lơ, làm gì có nửa điểm nào mang bộ dạng không thích, rõ ràng là giận dỗi, "Vậy giờ ta lui ra ngoài nhé?"

"Ngươi!" Tiểu Phượng Hoàng cảm nhận được dương v*t đang dần rút ra, y vừa mới nếm mùi ngon ngọt, sao có thể thả cho Nghiêm Trường Tễ rời đi, hai chân lập tức quấn chặt hông eo cứng chắc của đối phương, "Không cho đi!"

"Phi Phi không nỡ, vậy ta cũng không đi." Nghiêm Trường Tễ yêu chết bộ dạng này của y, bèn hôn y một ngụm, sau đó chính là thế tiến công mưa giông sấm rền.

Tiểu Phượng Hoàng xin tha liên tục, nước mắt tưởng chừng sắp cạn lại lần nữa dâng lên, hạ thân lầy lội ướt nhoét. Y chỉ cảm thấy lưng eo ngày càng chua xót, bụng dưới nóng bừng, như có thứ gì muốn chảy ra không kiềm lại được.

Rốt cuộc bên trong trận làm tình kịch liệt này, Tiểu Phượng Hoàng như hỏng mất hét lớn một tiếng, luồng chất lỏng từ âm đ*o trào ra --- y trực tiếp bị Nghiêm Trường Tễ thao đến cao trào.

"Trường Tễ ca ca, Trường Tễ ca ca..." Tiểu Phượng Hoàng không hiểu có chuyện gì, chỉ có thể bất lực gọi tên Nghiêm Trường Tễ.

"Đừng sợ, Phi Phi, đây là..." Nghiêm Trường Tễ lần này lại thật sự thả chậm tốc độ, thì thầm bên tai Tiểu Phượng Hoàng.

Tiểu Phượng Hoàng nghe xong sắc mặt xoát cái đỏ bừng.

Nghiêm Trường Tễ lập tức nửa là ra lệnh nửa là dụ dỗ: "Phi Phi để ta đi vào sao?"

Đi vào cái gì, không phải ngươi đã ở... bên trong? Tiểu Phượng Hoàng không hiểu, tuy nhiên ngay sau đó, quy đầu béo mập đã tiếp tục đỉnh về phía miệng tử cung.

Chẳng lẽ là... Tiểu Phượng Hoàng kinh hoàng: "Không được, nơi đó không thể... không thể vào được, Trường Tễ ca ca! A ----."

Tiểu Phượng Hoàng vẫn còn chìm đắm bên trong dư vị cao trào, cả người đều mềm nhũn, côn tht to dài lập tức thao mở miệng nhỏ, toàn bộ quy đầu kẹt bên trong tử cung, khí cụ hung dữ đã hoàn toàn nhồi trong âm đo, môi nhỏ đầy đặn cũng bị lông đen thô cứng chọc đến phát đau.

"Trường Tễ ca ca, Trường Tễ ca ca... ưm ưm... ta bị ngươi thao hỏng..." Tiểu Phượng Hoàng sợ hãi ôm lấy Nghiêm Trường Tễ, "Quá sâu..."

"Sẽ không, Phi Phi." Nghiêm Trường Tễ sảng khoái đến thở dài một hơi, bắt đầu xỏ xuyên.

Tiểu Phượng Hoàng dính sát lên người Nghiêm Trường Tễ, thực tế đã không còn sức lực, chỉ có thể mặc kệ cho Nghiêm Trường Tễ tùy ý sắp đặt. Tuy rằng vừa trải qua cao trào, nhưng y không tự chủ được mà bắt đầu co rút âm đ*o, ngày càng ấp ủ nhiều tia ẩm ướt.

Có lẽ còn nhớ tới đây là lần đầu của Tiểu Phượng Hoàng, Nghiêm Trường Tễ cũng không dám quá phận quá đáng, cắm vào thêm chốc lát, liền vùi trong tử cung đối phương, toàn bộ bắn vào.

Nghiêm Trường Tễ không quên dẫn dắt linh lực lưu chuyển bên trong kinh mạch hai người, Tiểu Phượng Hoàng mơ mơ màng màng, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Trước đó Nghiêm Trường Tễ rót đầy tử cung y, sau khi bắn cũng không lập tức rút ra, mà nhợt nhạt đảo xuyên bên miệng tử cung, cảm nhận dư vị lên đỉnh còn phảng phất xung quanh.

Cho đến khi Nghiêm Trường Tễ ôm Tiểu Phượng Hoàng đi tẩy rửa, tinh dịch sền sệt mới chậm rãi chảy ra khoi miệng huyệt.

"A..." Tiểu Phượng Hoàng cảm thấy âm đ*o mình dường nhưđã bị Nghiêm Trường Tễ thao thành cái lỗ tròn không khép nổi miệng, vật bêntrong không ngừng tuôn ra, mà khi hồi tưởng lại, Tiểu Phượng hoàng xấu hổ muốn chết, đỏ mặt cả giận nói: "Tại sao ngươi có thể làm chuyện này đối với ta, ta, ta đâu có thích ngươi!"

Nghiêm Trường Tễ ôm Tiểu Phượng Hoàng, để y tựa vào ngực mình, giọng ôn tồn dụ dỗ nói: "Là ta không đúng, Phi Phi, xin lỗi."

"Ta không muốn tha thứ cho ngươi!" Cho dù nếm được vui vẻ, Tiểu Phượng Hoàng vẫn nóng giận vô cùng, "Ngươi không cần nói xin lỗi gì nữa, ta sẽ không tha thứ cho ngươi."

"Phi Phi thân ái, tha thứ cho ta có được không?" Nghiêm Trường Tễ mềm giọng giải thích, "Là ta qua thích ngươi, không có cách nào khống chế bản thân,thật xin lỗi... Ta luôn sợ kẻ khác cướp ngươi đi mất. Nếu ngươi thích ta, giống như ta thích ngươi vậy, mới có thể hiểu được cảm thụ của ta."

Tiểu Phượng Hoàng khó hiểu quay đầu, có chút hoài nghi hỏi lại: "Là thế này sao?"

"Dĩ nhiên." Nghiêm Trường Tễ hôn trán y một cái.

Xúc cảm bờ môi mềm ướt mang đến kéo Tiểu Phượng Hoàng trở lại cái ngày hai người mới quen nhau, thời gian bên nhau trong mộng cảnh quả thực quá mức tốt đẹp, Tiểu Phượng Hoàng ngoẹo đầu suy nghĩ một hồi, vẫn là thỏa hiệp gật đầu một cái, lần nữa dựa trở về lồng ngực Nghiêm Trường Tễ, mềm nhũn nói: "Vậy cũng được."

Sau đó lại bổ sung: "Nhưng mà ta chỉ tha cho ngươi lần này thôi, lần sau không cho phép như vậy nữa."

Ngoài miệng Tiểu Phượng Hoàng thì liên tục nói "không cho phép như vậy, không cho phép như vậy." nhìn giống như ra lệnh, trên thực tế đối với Nghiêm Trường Tễ lại chẳng có chút uy hiếp đáng kể nào, ngược lại còn tỏ ra khả ái mười phần, nhưng hắn vẫn gật đầu lia lịa nói lời đồng thuận: "Được, Phi Phi."

"Còn nữa, không có ai đoạt ta đi hết, cho nên ngươi không cần sợ hãi." Tiểu Phượng Hoàng nghiêm túc nói.

Nghiêm Trường Tễ không nhịn được cười ra tiếng, Tiểu Phượng Hoàng đen mặt, "Ngươi cười cái gì? Ta sẽ không thích người khác!"

"Ta biết, ta biết mà." Nghiêm Trường Tễ vội vàng nhận lỗi, muốn mau chóng chuyển chủ đề.

Tiểu Phượng Hoàng lười biếng nằm trên giường không thèm nhúc nhích, y đối với chuyện song tu không có cảm xúc gì nhiều, chỉ là có chút kỳ quái vì sao trải qua chuyện kịch liệt như vậy, mà không có cảm giác mệt mỏi gì lắm.

Có lẽ Nghiêm Trường Tễ cũng không lừa gạt y, việc này tựa hồ... thực sự là một hoạt động tình ái tràn đầy thư sướng.

Tiểu Phượng Hoàng rất nhanh vui vẻ trở lại, nằm trong lòng Nghiêm Trường Tễ ngủ mất.

Nghiêm Trường Tễ dè dặt kiểm tra thân thể Tiểu Phượng Hoàng, không có dấu vết bị thương, liền yên tâm nằm xuống.

Nhưng hắn lại nghĩ đến một vấn đề khác---- Tiểu Phượng Hoàng liệu có mang thai không?

Mới vừa nãy hắn đã.... nhưng trong ấn tượng của hắn, tộc Phượng Hoàng sinh sản rất ít, không đến nỗi một phát liền trúng.

Hơn nữa tu vi giữa hắn và Tiểu Phượng Hoàng chênh lệch nhau quá nhiều, hoài thai càng không phải chuyện đơn giản gì.

Nghiêm Trường Tễ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lại biến thành bản thể hồi bé, nằm bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng nghỉ ngơi, dần dần nhập định.

Ứng Long không biết tí gì về chuyện phát sinh cách vách, Chu Tước đã sớm giăng kết giới trong phòng, tu vi hắn quá mức cao thâm, trong khắp tam giới cơ bản không ai có thể dùng thần thức xuyên qua được kết giới của hắn.

Ngày hôm sau khi Tiểu Phượng Hoàng tỉnh dậy, phát hiện bên người không có một ai, chỉ có bé chim phượng an tĩnh nằm bên cạnh.

"Trường Tễ ca ca, Trường Tễ ca ca? Nghiêm Lăng?" Tiểu Phượng Hoàng gọi mấy tiếng, không có ai đáp lại.

Hắn đi đâu chứ, là lo lắng bị Ứng Long phát hiện quan hệ của bọn họ sao? Nhưng tối qua hắn còn thành khẩn nói thích mình, chẳng lẽ quan hệ của bọn họ cứ phải giấu giếm như vậy? Y còn đang định lần này trở về sẽ kể cho mẫu thân nghe, y đã có đạo lữ rồi đây.

Tiểu Phượng Hoàng vừa tức giận vừa khổ sở, ngồi ngẩn người trong phòng một hồi, nhận được hạc giấy truyền tin từ Ứng Long.

Ứng Long nói với y, mình đột nhiên có chút chuyện khẩn cấp, để cho y trước cứ đợi ở khách điếm một chút, có thể đi dạo xung quanh, trước buổi trưa hắn nhất định sẽ trở lại.

Tiểu Phượng Hoàng thở dài, lần này ngay cả người trò chuyện y cũng chẳng còn ai.

May là thân thể y cũng không thấy khó chịu, liền chỉ rửa mặt chải đầu đơn giản rồi ra cửa một phen.

Nghiêm Trường Tễ một lần nữa bị nhét vào ngực Tiểu Phượng Hoàng vẫn đang nhập định, không có bất kỳ cảm ứng nào đối với bên ngoài, càng không cách nào nhận ra ưu tư của y.

Vì vậy giữa hai người cứ thế hình thành vòng hiểu lầm nho nhỏ.

Tết Nguyên Tiêu kéo dài ba ngày, người trên phố dù không còn đông đúc như tối qua, nhưng vẫn hết sức náo nhiệt, Tiểu Phượng Hoàng đi dạo một lúc liền hứng thú cực kỳ, tạm thời quên mất những buồn bực trước đó.

Nhưng rất nhanh Tiểu Phượng Hoàng không cười được-------

Mới vừa rồi trên không trung xuất hiện một cỗ linh lực bất thường chợt lóe, đây là một loại lực lượng hết sức xa lạ, còn mang ác ý mãnh liệt, giống như khí tức của ma vật lấy loài người làm thức ăn.

Tiểu Phượng Hoàng nhìn đám người rộn ràng xung quanh, bọn họ đều đang đắm chìm trong bầu không khí hân hoan, không chút nào ý thức được nguy hiểm cận kề.

Y nghĩ ngợi chốc lát, vẫn hạ quyết tâm bám theo.

Nếu để mặc cho ma vật tàn sát bừa bãi, hậu quả hẳn không thể tưởng tượng nổi.

Khác với tiên nhân cùng yêu thú bình thường, trên người ma vật luôn mang theo mùi hôi thối như có như không, ngũ giác bén nhạy của Tiểu Phượng Hoàng rất dễ dàng lần theo dấu vết.

Nhưng sau khi y đuổi theo dấu vết mơ hồ suốt một đường, mới phát hiện mình trúng kế-----

Cái mùi hôi thối kia đột nhiên biến mất.

Khứu giác của y chưa từng sai, hơn nữa Phượng hoàng trời sinh miễn dịch với ảo cảnh, nguyên nhân của loại chuyện xuất hiện trước mắt này chỉ có một, chính là có kẻ cố ý dùng mùi vị kia dẫn y đến chỗ này.

Tiểu Phượng hoàng ảo não chính mình quá khinh suất, y lo lắng đối phượng là đại yêu mình không đối phó được, bèn lén truyền tin cho mẫu thân tới cứu mình.

Đúng như dự đoán, hạc giấy dùng để đưa tin vừa bay lên, phía trên liền truyền tới luồng uy áp kinh người, đem hạc giấy đốt sạch không còn dấu vết.

"Còn muốn đưa tin?" Một thanh âm vừa khàn vừa chói tai vang lên, "Cái đồ dã chủng nhà ngươi, đừng tự cho mình là đúng. Nghĩ ta sợ mẹ ngươi chắc."

Là kẻ địch! Đối phương quả nhiên có chuẩn bị mà đến. Tiểu Phượng Hoàng run lên một cái, đưa tay ra sau lưng làm phép.

"Lừa ngươi đi ra thật không dễ." Lúc nói chuyện, thân ảnh của đối phương dần dần hiện ra trong sương mù, đó là một nam tử cao gầy, đáy mắt xanh đen, gò má lõm sâu, làn da u tối tái xanh đầy màu bệnh tật, cổ còn có vảy màu mực chưa biến mất.

Giọng nói của gã rất ngả ngớn, khiến Tiểu Phượng Hoàng không thấy dễ chịu.

Nam nhân tiếp tục nói: "Buổi sáng dụ Ứng Long rời khỏi tốn của ta không ít công phu, hắn khó đối phó hơn ngươi nhiều."

Ứng Long huynh? Hắn sẽ không gặp phải nguy hiểm gì chứ? Tiểu Phượng Hoàng nhất thời càng gấp gáp: "Ngươi là kẻ nào, ngươi đã làm gì!"

"Còn có tâm tình quan tâm người khác? Ta thấy ngươi vẫn nên lo cho chính mình đi." Nam nhân cười lên, gã há mồm, thứ thò ra ngoài không phải đầu lưỡi, mà là lưỡi rắn đen như mực, khiến kẻ nhìn thấy lạnh rét toàn thân, "Đồ vô dụng nhà ngươi, mẫu thân ngươi bảo vệ ngươi tốt quá rồi, thậm chí cả ta cũng không nhận ra. Vậy hôm nay ta liền cho ngươi biết, ta là Đằng Xà."

Đằng Xà? Cái kẻ từng là một trong năm thần thú ngày trước sao? Cái kẻ vì lòng tham bành trướng, cuối cùng lại rớt xuống làm ma vật đứng đầu.

Tiểu Phượng Hoàng ý thức được mọi chuyện không ổn, cũng mừng rỡ mình vừa liên lạc được với mẫu thân---- bởi chuyện xảy ra khi còn bé, Tự Khuynh liền đặt thêm một luồng thần niệm lên người y, chỉ cần nhẹ nhàng bấm tay là có thể báo cho hắn biết.

Nhưng núi Nam Ngu cách phía Đông không hề gần, Tự Khuynh không thể đuổi kịp tới trong chốc lát. Lẩn trốn là không thể nào, y phải tìm cách khác kéo dài thời gian.

Tiểu Phượng Hoàng lôi từ trong hạt Tu Di ra một thanh kiếm sắc bén, chĩa thẳng về phía Đằng Xà, cả giận nói: "Tên đăng đồ tử hạ lưu nhà ngươi, không được phép nhắc tới mẫu thân ta!"

Đằng Xà bước lại gần, đối với lời uy hiếp của Tiểu Phượng Hoàng hoàn toàn thờ ơ, vóc người gã xấp xỉ Chu Tước, nhưng Chu Tước thì uy phong sừng sững, Đằng Xà lại mang cảm giác âm hiểm thô tục.

Lưỡi kiếm của Tiểu Phượng Hoàng bừng lửa, hướng về phía Đằng Xà gào thét lao tới.

Nam Minh Ly Hỏa có thể thiêu hủy vạn vật trên thế gian, chính là ngọn lửa cực dương. Nếu như y dốc toàn lực, ra tay đánh một trận, hẳn có thể kéo dài thời gian thêm chút đi... Tiểu Phượng Hoàng thở hổn hển nghĩ.

Nhưng y nghĩ lầm rồi.

Y không ngờ tới Đằng Xà là tiên thú hệ thủy, hơn nữa tu vi ở trên y, ngọn lửa vừa mới chạm đến vạt áo của hắn, liền lập tức tan tành.

"Chút tài mọn." Đằng Xà cười nhạo một tiếng, trong nháy mắt biến đến bên cạnh Tiểu Phượng Hoàng, nhanh như chớp đoạt lấy thanh kiếm phòng thân của y.

Cổ tay bị túm lấy truyền tới một trận đau nhức, Tiểu Phượng Hoàng kêu thảm một tiếng: "A--------"

Ngay sau đó một sợi dây thừng phóng ra, chói chặt tay chân y lại.

"Buông ta ra!" Tiểu Phượng Hoàng thét lên.

Sợi dây này ước chừng là tiên khí thời Hồng Hoang, Tiểu Phượng Hoàng cựa quậy hồi lâu cũng không có cách nào thoát ra nổi, giờ phút nguy hiểm ấy, y cảm thấy linh lực của mình bị hút đi điên cuồng, đan điền một trận trống rỗng.

Sợi dây thừng đem Tiểu Phượng Hoàng treo trên thân cây, mũi chân khó nhọc rướn tới mặt đất, cả người đều bị kéo căng.

Lưỡi rắn lạnh như băng bỗng cuộn lên mặt y, người cũng dính sát lưng y, tư thế hết sức mập mờ ôm y vào ngực, giống như dã thú tham lam ngửi cổ y, khàn giọng nói: "Mùi thật là thơm... ngươi cùng Tự Khuynh đều trời sinh dâm đãng, biết câu dẫn nam nhân sao?"

"Ngươi câm miệng! Ta sẽ giết ngươi, tên đăng đồ tử hạ lưu ghê tởm nhà ngươi!" Tiểu Phượng Hoàng gấp đến độ ánh mắt đỏ bừng, Đằng Xà đã chạm vào lưng y, khiến toàn thân y nổi gai ốc, "Đừng đụng ta, ngươi đừng đụng vào ta!"

Đằng Xà làm bộ không nghe, ngược lại lấn tới liếm lên yết hầu xinh xẻo của đối phương, tay cũng không quy củ sờ tới sờ lui trên vòng eo mềm mại của y, "Ngươi nói xem, ta nên hiếp trước giết sau, hay là giết trước, rồi... Không, giết ngươi cũng thật đáng tiếc."

"Đừng chạm vào ta, ta chán ghét quái vật! Cút ngay! Cút!"

Nguy hiểm cận kề, Tiểu Phượng Hoàng bỗng nhiên phát lực, qua nhiều năm một lần nữa dẫn lửa từ nội đan, toàn thân bừng lên ngọn lửa hừng hực cháy, tựa như muốn cùng Đằng Xà mạng đổi mạng.

Đây là lửa niết bàn của Phượng hoàng, Đằng Xà không dám khinh thường, vết thương Tự Khuynh lưu lại trên người gã mấy ngày trước còn chưa lành, gã bèn lắc người một cái lui ra mấy bước.

Đang lúc Tiểu Phượng Hoàng chuẩn bị thở phào, một luồng nước lạnh đổ từ trên đầu xuống, đem toàn bộ ngọn lửa tưới tắt, nước chảy mang theo lạnh buốt kinh hoàng thấm vào tận xương tủy Tiểu Phượng Hoàng.

Y thử chống đỡ khí lạnh ấy, nhưng vừa vận chuyển linh lực, đan điền liền truyền tới đau nhức phế tâm thực cốt.

"A-----"

"Thật là không nghe lời." Đằng Xà thu hồi linh lực, tỉnh bơ điều chỉnh hô hấp, một lần nữa đến trước mặt Tiểu Phượng Hoàng.

Cả người Tiểu Phượng Hoàng ướt nhẹp, lông mi còn đọng lại băng tuyết, thân thể không có cách nào khống chế run lập cập.

Đằng Xà hài lòng cười: "Chờ ta thao ngươi xong, lại đến tìm Tự Khuynh, ta còn chưa thử qua mùi vị hai con phượng hoàng bao giờ đây."

Gã vừa dứt lời, liền kéo ngoại bào của Tiểu Phượng Hoàng, dùng sức xé một cái! Lực đạo quá lớn, không chỉ y phục bị xe tan từng mảnh, ngay cả Nghiêm Trường Tễ còn đang nhập định trong ngực y cũng bị quăng ra ngoài.

Đằng Xà không để ý nhiều như vậy, trong mắt gã chỉ còn thân thể trần truồng của Tiểu Phượng Hoàng.

Làn da Tiểu Phượng Hoàng trắng nõn như sương, giống như sự cám dỗ không tiếng động. Nhưng kỳ lạ chính là, Tiểu Phượng Hoàng vốn còn chưa hưởng qua chuyện gió trăng, trên xương quai xanh lại nhiều thêm một dấu răng.

"Quả nhiên là cha nào con nấy." Đằng Xà sờ lên dấu vết nhàn nhạt kia, dấu răng này rõ ràng cho thấy đây là dấu vết nam nhân lưu lại, "Không nghĩ tới tiểu dã loại nhà ngươi, lại là một tao hàng bị thao đến nát."

"Ngươi... ngươi tên súc sinh này... đừng chạm vào ta..." Tiểu Phượng Hoàng vừa đau vừa rét, ý thức đã có chút mờ mịt.

"Nhưng mà, ai bảo dáng dấp ngươi đẹp đến thế chứ?" Đằng Xà nắm cằm Tiểu Phượng Hoàng, ghé sát mặt y, tựa như sẽ hôn lên bất kỳ lúc nào, "Để cho ta không nhịn được muốn thao ngươi."

Gã vừa dứt lời, bên người liền truyền tới một đường kiếm bén nhọn!

Khác với trò khua chân múa tay của Tiểu Phượng Hoàng, lần này Đằng Xà có thể cảm giác được người mới tới mang sát ý ngập trời cùng thực lực áp đảo, vội vàng lao người tránh, mà vẫn bị chém rách một bên vạt áo.

"Trường Tễ ca ca, ngươi tới..." Tiểu Phượng Hoàng khó khăn mở mắt, y thật sự ngay cả nói chuyện cũng không còn sức, thanh âm ủy khuất vô cùng, nhưng đáy mắt lại lóe lên vẻ mừng rỡ như cũ.

"Thật xin lỗi, Phi Phi, ta tới muộn." Nghiêm Trường Tễ cởi dây thừng thả y xuống, ôm vào trong ngực, đau lòng hôn lên trán y, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."

Tiểu Phượng Hoàng mỉm cười nhìn hắn, sau đó ngoẹo đầu, rơi vào hôn mê.

"Nghiêm Trường Tễ?" Đằng Xà có chút bất ngờ, cũng thu hồi biểu tình đùa giỡn, khinh thường nói, "Ta tưởng là ai chứ, thì ra là Lăng Quang Thần quân đại danh đỉnh đỉnh."

Bình Luận (0)
Comment