Phượng Hứa Quân

Chương 3.3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập: Nguyệt Tận

Hứa Hi Diệp lần này bệnh, chính là hết năm ngày. Quân Thích Ý luôn tìm lý do để thường xuyên đến đây gặp hắn. Phượng Cửu Thiên cũng không để ý, chỉ nghĩ người trẻ tuổi có cảm tình tốt cũng là điều hay.

“Ách…….” Cuối cùng, Hứa Hi Diệp tỉnh lại, trong nháy mắt đầu thực sự đau như nứt ra, hai mắt nổ đom đóm.

Mới vừa mở mắt, một khuôn mặt mệt mỏi liền bày ra trước mắt hắn, thật sự dọa hắn nhảy dựng. Nhìn kỹ lần nữa, cư nhiên là Quân Thích Ý, có lẽ vì quá mệt mỏi nên ghé vào bên cạnh người đang hôn mê là hắn thiếp đi, lại nắm lấy tay hắn. Hứa Hi Diệp bực bội nhíu mày, rút bàn tay đang bị Quân Thích Ý nắm về.

“Ngươi tỉnh!” Động tác quá mạnh khiến Quân Thích Ý tỉnh giấc.

Vừa mở mắt thấy Hứa Hi Diệp thần sắc tái nhợt nghiêm mặt nhìn hắn, trong lòng không khỏi đau xót. Song chưởng hé ra, đem Hứa Hi Diệp ốm yếu chặt chẽ khóa trong lòng ngực cứ như sợ hắn sẽ biến mất, thiếu điều ép hắn đến tắt thở.

“Khụ……khụ…….Ngươi làm cái gì vậy? Buông tay!” Lộ ra khuôn mặt đỏ bừng vì ngộp, Hứa Hi Diệp thô lỗ lôi ống tay áo của Quân Thích Ý ra.

“Xin lỗi, xin lỗi. Là do ta quá khẩn trương. Ngươi không sao chứ?” Loại tình cảm quan tâm bộc lộ trong lời nói. Quân Thích Ý nhanh chóng buông tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hứa Hi Diệp. Thấy hắn vẫn không ngừng ho khan, vội vàng đứng dậy mang chén nước đưa cho hắn, vẻ mặt áy náy.

Hồi lâu, Hứa Hi Diệp vừa mới lành bệnh nén xuống cơn giận, thật sự cũng chẳng muốn lại tranh cãi cùng Quân Thích Ý. Bệnh trận này làm hắn nghĩ thông suốt nhiều điều —– việc không nên phát sinh chung quy cũng đã xảy ra. Nói đến cũng không thể hết thảy đều trách Quân Thích Ý. Dù hắn biết rõ đây là quỷ kế của vương hậu, nhưng vẫn bất lực.

Bây giờ, nguyện vọng duy nhất của hắn chính là rời khỏi nơi này. Người có thể thực hiện nguyện vọng này chỉ có Quân Thích Ý. Hắn không phải đã nói muốn dẫn mình đi hay sao? Chỉ cần mình gật đầu, hết thảy sẽ trở thành sự thật!

Nhưng Quân Thích Ý vẫn duy trì hứng thú đặc biệt nồng hậu với hắn. Hắn cũng không hiểu nổi bản thân là nam nhân, ngực không ra ngực, dáng người không chút lồi lõm, ôm lấy cũng chả có chút hứng thú dễ chịu nào, rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn tên Quân Thích Ý cũng là nam nhân kia? Nếu đáp ứng cùng đi với hắn, dọc đường chẳng phải là phi thường nguy hiểm hay sao?

Giờ phút này, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác. Như thiêu thân lao đầu vào lửa <nguyên văn là “phi nga phác hỏa”>, biết rõ nguy hiểm còn muốn thử. Chỉ vì hắn rất nhớ Thiện Ngộ, còn cả thân nhân trong gia đình nữa. Chỉ cần mau chóng tìm biện pháp quay về, trên đường đi tùy ý ứng phó một chút, tin chắc cũng không khó khăn gì.

Vì thế, Hứa Hi Diệp cắn môi dưới hỏi: “Ngày hôm kia ngươi nói muốn mang ta đến Quân Diệu, có đúng như vậy không?” Hàn Tín còn chịu nhục luồn trôn kẻ khác (*), huống chi là hắn. Đại trượng phu năng khuất năng thân <biết co biết duỗi…ý là biết ứng phó thích hợp với tình hình cụ thể>, lần này hắn nhịn.

Quân Thích Ý không khỏi kinh hỉ vạn phần, gật gật đầu hệt như tiểu kê trác mễ <gà con mổ thóc>. “Ân, ân. Chỉ cần ngươi nguyện ý đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể lên đường.”

Nguyên lai ngày ấy hắn bỏ mặc Hứa Hi Diệp liền hối hận không thôi. Lúc Hứa Hi Diệp ngã bệnh, hắn như thấy trước mắt mình một mảnh hắc ám, thiếu chút nữa cũng hôn mê theo. Nhiều ngày không ngừng mất ngủ ở bên cạnh người kia chờ đợi, còn từng âm thầm thề, chỉ cần Hứa Hi Diệp tỉnh lại có thể đi theo hắn, ngay cả danh hiệu vương gia hắn cũng không cần.

“Tốt lắm. Ngày mai ngươi liền hướng phụ vương tỏ rõ muốn mang ta đi du lãm Quân Diệu, ba ngày sau khởi hành.” Không thể tiếp tục kéo dài. Hứa Hi Diệp không để ý thấy sự vui mừng trong mắt Quân Thích Ý, môi hắn khẽ nhếch lên.

Nghĩ đến chuyện Hứa Hi Diệp cam tâm tình nguyện đi cùng hắn, Quân Thích Ý cười tươi như tượng Phật, hận không nắm tay Hứa Hi Diệp nhảy vài vòng quanh phòng

Người ở bên, hắn muốn không vui cũng không được. Nắm tay Hứa Hi Diệp đặt vào lòng ngực, hắn thâm tình thổ lộ: “Nguyệt Hi, ta sẽ hảo hảo đối đãi ngươi. Tin ta!”

Hứa Hi Diệp chán ghét nheo mắt lại, không biểu lộ tâm ý thực sự của mình, oai khởi khóe miệng miễn cưỡng cười.

“Xin ngươi về sau gọi ta là Hứa Hi Diệp. Ta không muốn nghe ba chữ Phượng Nguyệt Hi này.”

Cái tên Phượng Nguyệt Hi này đối với hắn vô cùng nặng trĩu, vì vậy mà tên hắn vẫn không thể thoát khỏi gông xiềng chồng chất. Hiện giờ muốn ly khai, còn cam chịu nhục nhã, một bụng khổ thủy <nước đắng…ý là khổ tâm a~> không biết đổ vào đâu.

Nói đến, tất cả cũng thật thuận lợi. Quân Thích Ý lấy thân phận vương gia, tự mình thuyết minh với Phượng Cửu Thiên nội dung sự việc. Phượng Cửu Thiên cũng thật hiểu lý lẽ, vương hậu ngay cả lời phản đối còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, hắn liền ưng thuận hoàn toàn. Quân Thích Ý lập tức xông vào phòng Hứa Hi Diệp, nói cho hắn biết tin tốt.

“Hi Diệp! Hi Diệp! Phượng Cửu Thiên đồng ý cho ngươi đi theo ta rồi” Cứ như trời sập tới nơi, Quân Thích Ý từ xưa đến nay chững chạc chín chắn lại nhảy vọt vào phòng, khiến Hứa Hi Diệp không chuẩn bị trước thiếu chút nữa sặc thuốc.

Tức giận trừng mắt liếc Quân Thích Ý một cái, Hứa Hi Diệp buông chén thuốc, lãnh đạm nói: “Hảo. Ngươi trở về chuẩn bị đi. Ba ngày sau khởi hành.”

Cuối cùng, hắn cũng sắp được giải thoát. Thời gian ba ngày này nói ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm. Hắn phải lợi dụng ba ngày này lên kế hoạch sự tình từ nay về sau.

“Ân, ngươi cũng phải tĩnh dưỡng cho tốt. Hay chờ thân thể ngươi khỏe hẳn rồi đi?” Trước sau lo lắng tình trạng sức khỏe Hứa Hi Diệp, Quân Thích Ý không khỏi lên tiếng hỏi.

Một câu này của hắn phá hủy bầu không khí căn bản vốn hài hòa. Hứa Hi Diệp nổi giận cầm chén ném xuống đất, quát: “Tĩnh dưỡng? Tĩnh dưỡng cái gì? Đừng quên hết thảy những thứ này là do ai gây ra?”

Gần đây, tính tình hắn càng ngày càng kém. Tất cả đều bởi vì đêm nào hắn cũng gặp ác mộng. Trong mộng, kẻ thường xuyên xuất hiện nhất chính là Quân Thích Ý. Phải nói Quân Thích Ý ngày thường diện mục khả tăng <mặt mũi đáng ghét>, trái lại, xuất hiện trong mộng của hắn là Quân Thích Ý ban đầu một bộ dạng chính nhân quân tử, xoay người một cái, lập tức biến thành ác ma hướng hắn chém tới, hung hăng ép hắn tới đường cùng, sử dụng muôn vàn thủ đoạn tra tấn hắn, buộc hắn phải thừa nhận thể xác lẫn tinh thần tất cả đều thuộc về Quân Thích Ý hắn.

“Hảo. Hảo. Ngươi đừng sinh khí. Ta đi. Ta đi” Hệt như nàng dâu nhỏ, Quân Thích Ý kéo vạt áo rời khỏi phòng.

Tính ra, Hứa Hi Diệp cũng đã tức giận mười ngày qua, thế nhưng cũng không hề nguôi giận. Nếu lúc trước, Quân Thích Ý không kiên nhẫn canh giữ bên cạnh hắn, hiện giờ bất đồng chắc sẽ rất lớn.

Quân Thích Ý đã nhận định một nửa tương lai của chính mình, cho dù Hứa Hi Diệp có thật sự lấy đao chém hắn, hắn cũng sẽ không thoái nhượng vì người kia chính là kẻ hắn thề sẽ không bao giờ bỏ qua!

Ba ngày sau, Hứa Hi Diệp ngồi trên mã xa <xe ngựa a~> sang trọng của Quân Thích Ý, khước từ tất cả tùy tùng thị vệ, cáo biệt Phượng Tiềm hướng về phía Quân Diệu xuất phát.

Dọc đường đi, Hứa Hi Diệp hàn khí lộ ra mặt, hệt như một băng nhân, cùng thanh niên sáng rỡ như dương quan trước kia quả thực như hai người khác hẳn. Mà Quân Thích Ý da mặt siêu dày cư nhiên lại không thèm để ý khuôn mặt băng lãnh của người kia, không việc gì làm tiến sát mã xa hắn, quấn quít lấy hắn.

“Ngươi sờ đủ chưa?” Hứa Hi Diệp phẫn nộ gạt phăng cái tay của Quân Thích Ý đang dừng ở trên mông hắn, trừng mắt hung tợn nhìn tên kia.

Vừa rời khỏi Phượng Tiềm một khắc, Quân Thích Ý liền trở nên càn quấy, cứ liên tục ôm ôm ấp ấp. Hắn giãy dụa nhưng cũng không tác dụng gì. Quân Thích Ý mỗi lần ôm đều đợi đến khi hắn sắp ngạt chết mới buông tay, rồi lại thừa dịp đầu óc hắn choáng váng liền chiếm hết tiện nghi.

“Chưa. Ngươi ngủ đi. Ta tiếp tục” Quân Thích Ý trâng tráo nói, tay hắn cũng chưa từng rảnh rang.

Hắn không cố ý, bất quá có chút nghiện Hứa Hi Diệp. Chỉ cần một khắc không nhìn thấy người kia, đụng chạm hắn, trong lòng liền không dễ chịu cho nên hắn luôn tìm cơ hội động tay động chân. Kỳ thực hắn căn bản cũng không làm gì. Hắn vẫn sợ Hứa Hi Diệp thực sự sinh khí, không thèm để ý đến hắn nữa.

Hứa Hi Diệp cũng không biết nói thế nào mới được. Rõ ràng đã xắn tay áo lên để lộ ra nắm đấm hướng hắn cảnh cáo. Nhưng Quân Thích Ý lại ha ha cười, kéo nắm tay hắn tới hôn lên một cái. Hứa Hi Diệp choáng váng, quả là dở khóc dở cười, ngượng ngùng thu tay về trong tay áo.

“Vương gia, tới rồi!” Xa phu ở bên ngoài kêu lên.

Một lúc lâu sau, Quân Thích Ý vén màn xe lên, nhảy xuống, không để ý thắt lưng đã duỗi ra từ khi nào, lớn tiếng kêu lên: “Ta đã về!”

Nghe được tiếng la của hắn, Hứa Hi Diệp tò mò đẩy màn xe ra, giương mắt nhìn tường thành cao lớn, tâm một trận đập loạn nhịp. Hắn cảm thấy chuyến đi này có sự tình không bình thường phát sinh!

Quả thực, hắn nửa đường không thể ly khai là chính xác —— đương nhiên không phải hắn không muốn rời đi mà hoàn toàn vì Quân Thích Ý quấn lấy thật chặt, hắn trốn không thoát. Tại Quân Diệu quốc này, hắn sẽ gặp lại thân ảnh mà hắn ngày đêm mong nhớ bấy lâu nay.

———————————————-

(*)Điển tích “Hàn Tín luồn trôn” 

Hàn Tín (? – 196 TCN), còn gọi là Hoài Âm Hầu (淮陰候), là một danh tướng của Hán Cao Tổ Lưu Bang thời Hán Sở tranh hùng, có công rất lớn giúp Lưu Bang đánh bại Hạng Vũ lập nên nhà Hán kéo dài 400 năm.

Kỹ năng đánh kiếm của Hàn Tín thật đáng kinh ngạc ngay từ khi ông còn rất trẻ. Một lần nọ, khi đang đeo kiếm bên mình như thường lệ thì ông vô tình đối mặt với một nhóm côn đồ. Một trong số chúng hét lên: “Này, ngươi trông thật nhát gan. Tại sao ngươi mang kiếm?”

Hàn Tín không muốn trả lời và chỉ muốn đơn giản bước đi. Điều này khiến đám côn đồ vô lại giận dữ hơn nữa. “Nếu nhà ngươi có gan giết ta thì hãy rút kiếm đâm ta xem nào. Nhưng nếu nhà ngươi nhát gan thì phải chui háng ta!”

Một đám đông tụ tập lại để theo dõi sự việc và họ háo hức chờ đợi điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Kẻ vô lại dang rộng hai chân ra. Hán Tín tra kiếm vào bao, quỳ xuống và bò giữa hai chân của kẻ vô lại. Những người đứng xem phá lên cười thích thú khi họ thấy Hàn Tín quá hèn nhát.

Hàn Tín cuối cùng đã trở thành tướng quân hàng đầu dưới triều đại Hán Cao Tổ Lưu Bang. Tính khoan dung và khả năng nhẫn nhục từ thời trẻ của ông sau đó đã được coi như một đức hạnh. Chính những đức tính ấy đã đặt nền móng cho sự thành công của ông sau này.



Tướng quân Hàn Tín

Đa tạ wikipedia cùng một số trang linh tinh khác đã cung cấp cho ta thông tin này.
Bình Luận (0)
Comment