Biên tập: Nguyệt Tận
Liên tiếp mấy ngày, Quân Thích Ý không còn xuất hiện trước mặt Hứa Hi Diệp. Trong khoảng thời gian này Hứa Hi Diệp nghỉ ngơi dưỡng bệnh, thân thể cũng tốt lên nhiều. Nhưng hắn lại bắt đầu cảm thấy kì quái, Quân Thích Ý tại sao lâu nay không đến tìm hắn, đầu óc không ngừng suy nghĩ miên man.
Chẳng lẽ Quân Thích Ý đã mất đi hứng thú đối với mình rồi?Hay là lúc này lại tìm thấy niềm vui mới?Ngày ấy, lam y thiếu niên cũng thực tuấn tú, so với mình càng nổi bật hơn!Bất tri bất giác, hắn đem bản thân ra so sánh cùng lam y thiếu niên. So đi so lại, đều là mình không bằng người ta. Càng nghĩ càng phiền lòng, tính khí cũng càng ngày càng kém.
“Mang đi! Ta không ăn” Chẳng biết là lần thứ mấy hắn cự tuyệt cơm nước. Ánh mắt Hứa Hi Diệp lúc nào cũng như có như không nhìn ra cửa.
Giờ khắc này, nếu cái tên Quân Thích Ý hậu trứ kiểm bì đó chạy vào giải thích cùng hắn, kia chẳng phải thời cơ tốt nhất hay sao? Đáng tiếc trái chờ phải mong <
nguyên văn là “Tả đằng hữu phán”>, cánh cửa vẫn như cũ, ngay cả nhân ảnh cũng chả xuất hiện.
Ông trời không phụ kẻ khổ tâm, cuối cùng, một đạo thân ảnh thoáng xuất hiện bên cạnh cửa. Hứa Hi Diệp kinh hỉ chạy tới, lộ ra nụ cười cực kì rực rỡ nghênh đón lai nhân.
Khi hắn ý thức được bản thân đã thất thố, vội lui về sau vài bước, ra vẻ như không có việc gì, thực tế tâm đã sớm bay đến bên cạnh cánh cửa.
“Ha ha. Hi Diệp, ngươi chẳng phải đang đợi một người hay sao? Người kia chắc không phải là ta đâu nhỉ?!” Một thân thuần bạch mạ vàng cẩm y, Thiện Ngộ che miệng, tựa vào cạnh cửa không ngừng cười.
Không khỏi có chút thất vọng, Hứa Hi Diệp quay lại cười “Đâu có, ta làm gì đợi ai? Ngươi ngồi xuống đi.”
Chột dạ không thôi, Hứa Hi Diệp hai má ửng đỏ, không thể không thừa nhận bản thân đang đợi người ta. Nhưng cái tên ngu ngốc chết tiệt này đến giờ còn chưa chịu xuất hiện. Không muốn cầu xin hắn tha thứ nữa hay sao?!
“Đừng gạt ta! Ngươi đang đợi Quân Thích Ý phải không?!” Thiện Ngộ lộ vẻ mặt ta-đây-biết-rồi, nói: “Hắn a……..”
Cố tình ngừng lại, Thiện Ngộ tinh quái nhìn Hứa Hi Diệp đang sốt ruột muốn biết kết quả thế nào.
“Hừ! Hắn còn không phải lại trăng hoa nơi nào hay sao? Đừng nhắc tới hắn nữa” Nghiêng đầu, Hứa Hi Diệp hất hàm, thần tình mất hứng.
Bình thường, hắn dù có sinh khí cũng đem phiền muộn giấu ở trong lòng, tận lực hiển lộ bộ mặt vui vẻ trước người khác. Nhưng gần đây, tâm tình hắn ngày một xấu đi, trên mặt cùng một loại biểu tình, thế cho nên nhìn mặt hắn cũng biết tâm hắn đang nghĩ cái gì.
“Nga, nguyên lai là ngươi ghen a. Xem ra ngươi chẳng phải đối hắn không có cảm giác gì.” Rõ ràng trực tiếp điểm tỉnh Hứa Hi Diệp, Thiện Ngộ lại càng lấn tới.
“Ngươi…..nói bậy…….Ta như thế nào lại ghen vì hắn? Hắn nếu có mắc bệnh lậu <
bệnh đường sinh dục..anh ác vừa thôi anh =))> mà chết, ta còn mừng hết biết!” Cuống quít phủ nhận, Hứa Hi Diệp gắt gao chau mày.
“Tốt lắm! Ngươi cũng đừng có mà đau lòng nhé! Quân Thích Ý hắn ta mấy ngày nay bị bệnh, ngày nào cũng luôn miệng gọi tên ngươi. Ngươi cũng sẽ không đi thăm hắn?”
Nguyên lai, Quân Thích Ý đã bệnh từ sau ngày hôm đó, sốt cao không giảm, lúc tỉnh lúc mơ, trong miệng đều gọi tên Hi Diệp. Ngay cả thái y cũng thúc thủ vô sách <
bó tay không biện pháp>. Thiện Ngộ cũng vì lo lắng chuyện này mà không tìm đến Hứa Hi Diệp nói chuyện.
Cái gì? Hắn bị bệnh đã mấy ngày nay?Hứa Hi Diệp rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm một hơi. Kết quả của nhiều ngày suy nghĩ lung tung cuối cùng đều biến mất vô tung vô ảnh. Giờ phút này trong đầu hắn chỉ còn ghi nhớ lời nói của Thiện Ngộ.
Thì ra là thế, người kia không có bỏ mặc hắn, chỉ là bị bệnh…….Bị bệnh? Khó trách chưa tìm tới hắn. Mà bệnh có nặng không? Có gặp điều gì ngoài ý muốn hay không?Không được! Hắn phải đi xem, mới có thể yên lòng!Nghĩ là làm, Hứa Hi Diệp thuộc loại hành động theo suy nghĩ, tuyệt đối không nói hai lời, kéo vạt áo hướng phía ngoài chạy đi.
Thiện Ngộ sửng sốt, chạy theo sau kêu lên: “Hi Diệp, ngươi từ từ thôi. Ngươi còn chưa biết vương phủ nằm ở đâu mà. Để ta gọi thị vệ đưa ngươi đi.”
Tuy nghe được tiếng của Thiện Ngộ, nhưng Hứa Hi Diệp trong lòng nóng như lửa đốt không dừng được cước bộ, chưa đi được bao xa liền bị thị vệ do Thiện Ngộ phái tới ngăn lại. Đoàn người oai nghiêm hướng vương phủ tiến vào.
Dọc đường đi, trong đầu Hứa Hi Diệp đều tràn ngập thân ảnh Quân Thích Ý. Mấy ngày nay không nhìn thấy hắn, chẳng biết Quân Thích Ý thành ra cái bộ dáng gì rồi? Có gầy đi hay không? Vẫn xấu xa như xưa?
Tiêu Dao vương phủ ngày xưa đông như trẩy hội, giờ phút này người cũng chen chúc người. May mắn bọn thị vệ biết được cửa sau vương phủ, bọn họ mới thuận lợi lướt qua đám người, trực tiếp tiến vào hậu viện vương phủ.
Tâm tình dao động đầy cõi lòng, Hứa Hi Diệp bồi hồi đứng ở cửa sân, chẳng biết có nên đi vào hay không. Dù sao ở mặt ngoài hắn vẫn còn giận Quân Thích Ý, do dự đi tới đi lui.
Chỉ một phút chậm trễ đã có người vượt lên trước. Kẻ lướt qua sát bên người hắn chính là lam y thiếu niên mấy hôm trước. Hôm nay lại là y phục sắc vàng nguyệt nha <
trăng non>, tựa như kim đồng do Quan Âm phái xuống.
“Ngươi là kẻ nào?” Thiếu niên trừng mắt nhìn Hứa Hi Diệp, cứ như hắn là khách không mời mà đến.
“Hồi bẩm công tử, vị này chính là thái tử Phượng Tiềm quốc Phượng Nguyệt Hi.” Còn chưa đợi Hi Diệp đáp lại, thị vệ đã trả lời hắn.
Thiếu niên hừ một tiếng, khinh miệt nói: “Nguyên lai là ngươi a! Thật sự là cửu ngưỡng đại danh!” Giọng nói dày đặc ý tứ chế giễu, ngay cả ngốc tử cũng nghe ra.
Hứa Hi Diệp cũng lười cãi cọ cùng hắn. Dù sao lần này đến là để tận mắt xem qua Quân Thích Ý, tuy bị thiếu niên chế nhạo như thế, trong lòng nếm chịu tư vị khổ sở nhưng vẫn cố kìm nén, tiêu sái quay lại cười.
Thiếu niên môi mấp máy, mất hứng xoay đi…. Hứa Hi Diệp như không nhìn thấy, lập tức hướng phòng Quân Thích Ý mà bước.
Còn chưa vào cửa, chợt nghe truyền đến thanh âm rên rỉ đứt quãng: “Hi Diệp….Hi Diệp……..Ngươi tha thứ ta……….Ta không cố ý chọc cho ngươi giận……..Tha thứ ta…….”
Hốc mắt không khỏi đỏ lên, hắn nhanh chóng tiến đến bên cạnh giường, kích động nhìn Quân Thích Ý bệnh tật.
Giờ phút này, Quân Thích Ý đã sớm không còn khí phách phong phát ngày đó, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đao khắc bất thành nhân hình. Vì cớ gì lại thành ra vẻ mặt như thế? Cả người cũng khinh giảm không ít. Nhìn thấy, tim Hứa Hi Diệp bị dao cắt, run rẩy vươn tay vuốt ve gương mặt hắn.
“Ngươi gầy…..”
Quân Thích Ý ốm đau như cảm giác được sự hiện diện của hắn, đem mặt nhích lại gần, hai má vốn đỏ bừng ở nơi hắn vuốt ve lại càng đỏ.
Trong mộng, Quân Thích Ý cùng Hứa Hi Diệp ân ân ái ái du lãm sơn thủy. Chẳng ngờ, Hi Diệp trượt chân, cả người ngã xuống nước, Quân Thích Ý một thân mồ hôi lạnh, cấp bách nhảy xuống nước tìm nhân.
“Hi Diệp…….Ngươi ở đâu?………Đừng sợ…….Có ta ở đây!” Thân thủ lung tung nắm bắt, lại vừa lúc đem tay Hứa Hi Diệp tóm lấy, chặt chẽ khóa trong lòng ngực.
“Thích Ý! Ta ở đây. Ngươi tỉnh lại đi, ta đến thăm ngươi”. Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Quân Thích Ý, tâm Hứa Hi Diệp không ngừng dao động.
Hắn chẳng rõ vì sao bản thân nhìn thấy Quân Thích Ý lại có cảm giác đau lòng đến thế. Loại xúc cảm này chỉ ùa đến với hắn khi thân nhân xảy ra chuyện không may, vậy mà bây giờ lại cảm nhận được trên người Quân Thích Ý. Chẳng lẽ bản thân đã chấp nhận Quân Thích Ý trở thành thân nhân của mình? Cho nên mới tâm hoảng ý loạn chạy đến chỗ này thăm hắn?!
Đột nhiên, Quân Thích Ý mở to hai mắt đỏ thẫm, nặng nề nâng đầu lên, nhìn chằm chằm Hứa Hi Diệp không chớp mắt, khiến hắn hoảng sợ.
“Ta đang mơ sao? Hi Diệp, là ngươi thật sao? Ngươi tha thứ cho ta hay sao?”
Hắn sợ rằng bản thân đang nằm mơ, lập tức thân thủ tự tát mình một bạt tai. Cảm giác đau đớn khiến hắn biết rõ thân ảnh trước mắt thật sự chính là Hi Diệp!
“Ngươi làm gì vậy?” Hứa Hi Diệp nhướng mày, đau lòng giữ chặt tay Quân Thích Ý, đáng tiếc lại chậm một bước.
Bây giờ, Quân Thích Ý chỉ biết ngây ngô cười, không ngừng cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết nhìn Hứa Hi Diệp. Bộ dáng cực kỳ hạnh phúc khiến Hứa Hi Diệp dở khóc dở cười. Hắn không ngờ Quân Thích Ý lại dễ dàng thỏa mãn đến thế.
“Hi Diệp, ngươi tha thứ cho ta rồi sao?” Sợ Hi Diệp sinh khí, Quân Thích Ý cẩn trọng hỏi, tựa như tiểu hài tử làm sai biết chắc song thân sẽ tha thứ.
Hứa Hi Diệp bối rối xoay người, không trả lời.
Hắn không biết nên trả lời như thế nào. Nói tha thứ hắn, thực ra trong lòng còn vướng mắc. Không tha thứ hắn, nhìn hắn hề hề một bộ dạng đáng thương, muốn tức giận cũng chẳng được.
“Ý! Ta đến thăm ngươi.” Giữa chừng đột nhiên xuất hiện tên Trình Giảo Kim, đem bầu không khí căn bản tốt lành đi phá hỏng.
Quân Thích Ý tức giận trừng mắt nhìn thiếu niên thần tình thân thiết, thiếu chút nữa mắng to ra tiếng.
Khó khăn lắm Hi Diệp mới hồi tâm chuyển ý đến thăm hắn, việc tốt đến vậy, chỉ sợ hỗn thân đã lâu miệng mồm nói cũng chẳng rõ. Hắn không khỏi tức giận trước sự xuất hiện của thiếu niên.
“Ngươi nếu không có việc gì thì trở về đi.” Thanh âm hắn lãnh đạm vô cùng.
Thiếu niên bĩu môi, ủy khuất nói: “Ngươi thực vô lương tâm! Là ta hảo tâm đưa ngươi về, chiếu cố ngươi lâu đến thế. Vậy mà hắn vừa tới, hồn của ngươi hết thảy liền bị hắn câu đi mất. Đừng quên bệnh của ngươi tất cả đều do hắn làm hại!” Tâm thiếu niên bất bình cực độ. Hắn chẳng hiểu vì sao trong mắt Quân Thích Ý vẫn một mực chỉ có cái tên Phượng Nguyệt Hi khuyết đức bại hưng <
thiếu đạo đức @__@> kia.
Hứa Hi Diệp nghe thấy mặt mày lập tức đỏ lên, xấu hổ xoay người đi.
Ngay cả hắn cũng không biết Quân Thích Ý tại sao lại toàn tâm toàn ý hướng về phía mình. Hắn đến nơi đây cũng có chút đồng tình với thiếu niên kia, tự nhiên trong lòng ít đi một phần toan vị.
“Ngươi đi đi! Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quản.” Quân Thích Ý mặt biến đổi, tức giận hạ lệnh trục khách.
Thiếu niên đột nhiên phất tay áo, tức giận rời đi. Trước khi đi còn trừng mắt oán hận nhìn Hứa Hi Diệp
“Ngươi không có việc gì, ta cũng cáo từ.” Nhìn bóng dáng thiếu niên ly khai, tâm tình Hứa Hi Diệp cũng chẳng được tốt lắm. Hắn chợt tỉnh ngộ kết cục của thiếu niên này cứ như khắc họa hình ảnh tương lai của mình.
Quân Thích Ý lật đật nói: “Đừng! Đừng đi! Ở lại đây lâu một chút, để ta hảo hảo nhìn ngươi.”
Bất quá chỉ vài ngày ngắn ngủi không gặp, hắn cũng tương tư như cốt, trong đầu chẳng lúc nào không có thân ảnh Hi Diệp. Mặc kệ là hắn cười, là hắn giận, hay là hắn khóc….mỗi loại biểu tình đều khắc sâu vào trong đầu Quân Thích Ý. Cả đời hắn cũng không quên được người kia. Vô luận thế nào hắn cũng phải cùng Hi Diệp trải qua quãng đời còn lại.
“Ngươi vẫn là nghỉ ngơi đi. Lúc khỏe lại hãy gặp mặt nhau.” Hứa Hi Diệp vùng ra khỏi tay Quân Thích Ý, lắc lắc đầu.
Nhãn tình sáng lên, Quân Thích Ý kinh hỉ nói: “Vậy là ngươi tha thứ cho ta! Ngươi chờ đi, ta sẽ khỏe lên rất nhanh.”
Hắn thật sự cảm tạ lão thiên gia, khiến hắn sinh một hồi bệnh, liền xoay chuyển tâm tính người kia. Bệnh kì này thật sự đáng giá a!
Hứa Hi Diệp ngỡ ngàng, một lúc lâu sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của chính mình, trên mặt có chút không nén được giận, ho nhẹ hai tiếng, phản thân đi đến cạnh cửa.
“Ngươi là người bệnh, nghỉ ngơi đi.” Trong ánh mắt nhiều phần quan tâm.
Nhìn Hứa Hi Diệp rời đi, bệnh tình Quân Thích Ý lập tức như khỏi hẳn. Giờ phút này da mặt hắn hồng hào, làm sao giống bộ dáng một kẻ đang sinh bệnh?!
“Người đâu a? Ta phải ăn cái gì!” Quân Thích Ý lên tiếng kêu to.
Quả nhiên, tình yêu là loại thuốc tốt nhất trị được bá bệnh. Không cần đến công phu trản trà, Quân Thích Ý đã ăn cả ba bát cháo trắng lớn, không ngừng la hét còn muốn ăn nữa. Nếu thái y chẳng dặn dò sau khi bệnh xong không được ăn uống quá độ chắc hắn đã đem hết thảy sổ cơm mấy ngày nay ra ăn sạch một lần.