Thời điểm Mạc Thu tỉnh lại có hoảng hốt trong nháy mắt.
Hắn nhớ rõ chính mình bởi vì sợ đại thúc lo lắng mà trộm lên Mị Sơn một mình nhớ rõ chính mình ở trong núi hái được rất nhiều dược liệu quý báu bình thường khó gặp được nhớ rõ chính mình lúc hạ sơn còn hướng một lão tiều phu hỏi thăm đường xuống núi nhớ rõ … <!--Ambient video inpage desktop-->
Sau đó đã xảy ra chuyện gì, hắn nhưng lại một chút cũng không nhớ rõ.
Chung quanh thực im lặng, thật giống như cả thế giới chỉ còn lại có một mình hắn.
Bất quá cẩn thận lắng nghe, hắn vẫn là nghe thấy tiếng cây cối ở trong gió sàn sạt rung động, nghe được tiếng kêu của chim chóc, nghe được xa xa tiếng dã thú gầm gừ, nhưng trước mắt là một mảnh sương mù, lại làm cho hắn nhất thời không thể nhận ra bản thân đang ở nơi nào.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, mới phát hiện chính mình còn ở ngọn núi, lúc này hắn đang tựa vào một gốc cây cổ thụ, bên người là sọt đựng thuốc.
“Nguyên lai ta đang ngủ.” Hắn sờ sờ đầu, lẩm bẩm.
Vài tia nắng chiều xuyên thấu qua cành lá rậm rạp trong rừng cây cổ thụ loang lỗ trên mặt đất, ở trên mặt đất tích tụ một đám lá rụng thật dày. Sắc trời đã dần dần tối sầm lại.
Hắn đột nhiên nghĩ đến, nếu như bị đại thúc biết mình trộm lên núi, nhất định sẽ lại bị giáo huấn, ân, vẫn là nhanh trở về thì tốt hơn. Lại nói tiếp, người nọ có đôi khi thật đúng là đối xử với hắn như con.
“Hứ, đại thúc thúi!” Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, hung hăng đá bay một cục đá dưới chân, lớn tiếng reo lên: “Ai muốn ngươi xem ta như con? Ta muốn ngươi xem ta như vợ! Vợ! Hiểu hay không? Vợ!” (Ách, bé gào thét dữ vậy mà lại chỉ muốn làm vợ thôi à, hèn gì mấy anh kia áp đại thúc, ngược lại bé thì bị đại thúc áp, thật là không có chí lớn a)
Nghĩ là nghĩ như thế, cước bộ vẫn như cũ không ngừng. Dù sao người nọ không tìm thấy hắn, nhất định lại sẽ cả đêm lo lắng đến ngủ không yên.
“Được rồi, nể tình ngươi lo lắng cho ta như vậy, ta về sau cũng sẽ không cố ý chọc giận ngươi nữa.” Hắn có chút vui rạo rực nghĩ. Kỳ thật hắn cũng chỉ vì làm cho người nọ chú ý đến mình, mới làm mấy trò nghịch ngợm mà thôi.
Hắn nhớ rõ chính mình đi đúng đường xuống núi, chính là lại cảm thấy có chút gì đó bất đồng.
Sương mù dần dần dày đặc lên, sắc trời cũng càng lúc càng tối sầm.
Thấy không rõ đường, hắn chỉ có thể theo cảm giác đi về phía trước.
Hắn nhìn thấy phía trước thấp thoáng có ánh sáng. Hắn đi đến nơi có ánh sáng phát ra.
Trước mắt tầm nhìn rộng mở trong sáng.
Ba mặt núi xanh cao ngất ẩn hiện trong mây, một dòng sông trong vắt như thuỷ ngân, chậm rãi chảy ngang qua một căn nhà nhỏ.
Cây cỏ um tùm, tạp hoa sinh thụ. Như sơn cốc chốn tiên cảnh nhân gian.
Hắn nhận ra nơi này, rất quen thuộc. Bởi vì đây là nơi hắn từ nhỏ lớn lên.
Hắn đã bao lâu không có trở lại nơi này? Hết thảy thật giống như nằm mơ.
Hắn nghe được phía sau có tiếng bước chân, tiếp đó thanh âm hắn từng nghe trong mười mấy năm vang lên, “Tiểu Thu, ngươi sao lại đứng ở chỗ này?”
Khi nói chuyện chủ nhân của thanh âm kia đã đi đến trước mặt hắn, bàn tay to chai sần nhưng ấm áp sờ sờ đầu của hắn, cười nói với hắn: “Sư phụ phải xuất môn một chuyến, mấy ngày sau mới trở về, ngươi phải bảo quản kỹ dược liệu, đừng để mưa làm ướt.”
Hắn ngơ ngác nhìn nam tử trung niên đứng ở trước mặt, bỗng nhiên không biết nên phản ứng như thế nào.
Hắn nhớ rõ ngày đó sư phụ cũng là như vậy sờ đầu của hắn, nói cho hắn biết phải xuất môn vài ngày, nhưng rốt cuộc không có trở về, sau đó hắn ở trên núi tìm thấy di thể bị tàn phá của sư phụ.
Hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Sư phụ ngươi đừng đi! Đừng bỏ lại ta!” Chỉ cần sư phụ có thể lưu lại, bảo hắn làm gì cũng được.
“Ngươi thật sự cái gì đều nguyện ý làm?” Giống như nghe được tiếng lòng của hắn, người kia hỏi.
“Phải, phải, chỉ cần sư phụ lưu lại.” Hắn gật đầu thề.
“Nếu ngươi thay ta giết một người, ta liền lưu lại.”
“Ai, giết ai?”
“Giết …”
......
Giết hắn …
Ai, giết ai?
Giết hắn …
Đau khổ quá …Thật giống như bị ác mộng rơi xuống vực sâu …
“Mạc Thu, Mạc Thu, tỉnh tỉnh, Mạc Thu!” Bên tai vang lên tiếng gọi lo lắng của người bên cạnh, Mạc Thu mở mắt ra, thấy được Phượng Ly Chi vì một ngày một đêm không ngủ mà có vẻ tiều tuỵ.
......
“Đại thúc?” Mạc Thu nhìn ta, tựa hồ là có chút không xác định, sau đó đột nhiên đưa tay ôm lấy ta, “Đại thúc …”
“Tốt lắm, ta ở đây, đừng sợ.” Vỗ vỗ vai hắn, thấy hắn chậm rãi an tĩnh lại, ta hỏi: “Hôm qua ngươi rốt cuộc đã xảy ra việc gì? Vì sao lại ngủ lâu như vậy?”
Hắn ngẩng đầu lên chỉ ngây ngốc nhìn ta liếc mắt một cái, “Ta cũng không nhớ rõ. Ta ngủ thật lâu?”
“Ừ, ước chừng một ngày một đêm.”
“Sao có thể chứ? Ta đây mới vừa rồi nhìn thấy sư phụ …”
“Ngươi nói cái gì?” Không nghe rõ hắn thì thào nói gì đó, ta thuận miệng hỏi, thay hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán, “Bây giờ mới là giờ tý, ngươi ngủ tiếp đi!”
“Đại thúc, ngươi luôn túc trực bên cạnh ta?” Thay hắn đắp lại chăn đang muốn đứng dậy rời đi, đã bị hắn kéo tay áo lại.
Thấy hắn một bộ dáng áy náy, ta khẽ cười nói: “Không sao, sức khoẻ ta rất tốt, không ngủ vài ngày cũng không có chuyện gì, ngươi vẫn là …”
“Ngươi ngủ cùng ta đi!” Hắn lôi kéo ta lớn tiếng nói, đôi mắt to trong suốt như nước nhìn chằm chằm ta, ngữ khí không cho phản bác.
Nhìn thấy hắn cái dạng này, lại làm cho ta nghĩ đến con hoa miêu kiêu ngạo mà ta nuôi khi còn nhỏ.
Biết có nói như thế nào nữa cũng vô dụng, ta bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, cởi áo ngoài lên giường, “Được được được, cùng nhau ngủ, chỉ cần ngươi đừng đá ta xuống giường là được.”
......
Giết hắn, mau giết hắn …
Ai, giết ai? Rốt cuộc giết ai?
Giết hắn, chính là hắn …
Được …
......
Ngoài phòng gió mát thổi qua, bóng cây nhẹ lay động, nhiều chấm sáng rơi trên mặt đất.
Cũng là một đêm không ngủ.
Phượng Hiên Dã tà ngồi ở phía trước cửa sổ, nhìn đèn trong Trọng Huy Uyển đã tắt.
Đã là một đêm.
Đối với chuyện phát sinh trên người Mạc Thu, hắn có dự cảm không tốt.
Bởi vì chuyện tương tự hắn cũng đã từng làm.
Mà Hầu Tuyết Trần khi rời đi nói với hắn một câu cũng xác minh suy đoán của hắn.
“Ba canh giờ đã gần qua, Mạc Thu cũng sắp tỉnh …” Hắn than nhẹ một tiếng, phát giác thế gian nhân quả đều có báo ứng.
......
Đi tới Trọng Huy Uyển, một màn trước mắt thiếu chút nữa làm cho hắn hình thần câu diệt.