Phượng Huyền Cung Thương

Chương 119

Chán đến chết ngồi trước cửa sổ, tùy tay cầm lấy một khối hoa mơ cao bỏ vào trong miệng. Mỗi ngày bị mấy tên kia thay nhau quấy rầy, hôm nay thật khó có được im lặng như thế này.

Nha hoàn tiểu Phiêu đang tất tất tác tác thay ta thu thập hành lý hồi cung. Ở đây đã gần một tháng, thương tích trên người Mục Thanh Dương cũng gần như khỏi hẳn. Mặc dù Hầu Tuyết Trần nói Mạc Thu sau khi giải cổ phải một tháng mới có thể tỉnh lại, bất quá nghĩ đến trong một tháng này ta cũng chưa đến thăm hắn, trong lòng thật có chút băn khoăn.

Ở trong phòng đi tới đi lui vài vòng, không có việc gì làm, lại bắt đầu nhàm chán. Chống cằm ngồi xuống, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn.

“Phượng Hiên Dã đang ở đâu?” Ngồi ngốc một hồi, thật sự cảm thấy không thú vị. Nghĩ đến cả ngày cũng chưa nhìn thấy thân ảnh mấy tên kia, cũng không biết đang làm gì.

“Hồi bẩm lão cung chủ, cung chủ hiện tại ở Tụ Hiên Các xử lý việc trong cung.” Tiểu Phiêu buông việc trong tay xuống, cung kính đáp.

“Trong quãng thời gian xuất cung này, chuyện trong cung không phải đều do Phó Hồi xử lý sao?”

“Phó đường chủ được sự chấp thuận của cung chủ, đã ly khai, hiện giờ không có ở đây.” Làm như nghĩ tới cái gì, tiểu Phiêu hé miệng cười nói, thể hiện tính cách bát quái của tiểu cô nương không bỏ sót, “Nô tỳ nghe nói, Phó đường chủ muốn đuổi theo Tả công tử, nói nếu không đuổi kịp tuyệt không hồi cung.”

“Ách …” Nguyên lai hai người bọn họ sớm có gian tình, mà ta thế nhưng vẫn đều không có phát hiện, hổ thẹn a …

“Vậy Đoạn đường chủ đâu?”

“Đoạn đường chủ đang ở trong phòng luyện công.”

Một viên kim thiềm châu có thể tăng công lực mười năm, từ ngày ta đem hai viên kim thiềm châu mà Trung thúc cho ta lúc trước đưa cho Đoạn Khâm ăn vào, công lực của hắn liền tiến nhanh. Mặc dù võ công bị phế, nhưng với tư chất của hắn hơn nữa lại có kim thiềm châu hỗ trợ, khôi phục công lực cũng là chuyện sớm muộn.

Ta gật gật đầu, còn chưa mở miệng, chỉ thấy tiểu Phiêu nói tiếp: “Mục công tử đã ra ngoài, cũng không có ở trong phủ.” Hiển nhiên đã đoán được ta muốn hỏi gì.

Mục Thanh Dương biến mất lâu như vậy, hiện giờ có một đống chuyện trong võ lâm đang chờ hắn xử lý, huống hồ chuyện của Lôi Chấn sơn trang thế nhân đều biết là do Phượng Huyền Cung gây nên, phải bình ổn các môn phái khác trong võ lâm muốn đối địch với Phượng Huyền Cung, chuyện này đủ làm hắn đau đầu.

“Như vậy xem ra, chỉ có một mình ta là con sâu lười … (nguyên văn là thước trùng)” Ta có chút bất mãn than thở, tiếp tục ở trên bàn trạc trạc trạc.

Một mình ăn bữa tối, cũng không thấy mấy tên kia xuất hiện, trong lòng liền có chút bực mình. Sinh hờn dỗi nửa ngày, đang định đi tìm nơi trút giận, bỗng nhiên nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng ồn ào, giống như có tiếng khóc nỉ non của trẻ con.

“Trẻ con ở đâu ra vậy?” Nhìn ra cửa, chỉ thấy nghênh diện xa xa đi tới hai người.

“Phu nhân, xin dừng bước, phu nhân!” Quản gia ngăn một nữ tử lại, vẻ mặt khó xử, “Mục công tử hiện tại cũng không có ở đây, người là một nữ nhân cũng không tiện gặp người khác, hay là ngày khác lại đến đi!”

“Ngươi làm càn! Ngươi có biết ta là ai không? Ngay cả ta cũng dám ngăn cản! Quản Đàm không ở đây cũng thế, ngươi kêu Phượng Ly Chi ra đi, ta có việc muốn hỏi hắn.” Nàng kia ôm một đứa trẻ, tóc dài bới theo kiểu như ý kế, chân mày tỉa tót, da thịt sáng như tuyết, đôi môi tô son đỏ hồng như phù dung, mặc cẩm y thêu hình chim trả mẫu đơn, cổ tay áo thêu viền, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình phú quý. Tuy là tiên nhân chi tư (dung nhan như tiên tử), lúc này ánh mắt lại sắc bén, lời nói dữ dằn (nguyên văn là ác độc, nhưng ta xét thấy nàng ta chưa nói lời gì độc địa nên ta mạo muội sửa lại), làm phá huỷ tướng mạo tốt đẹp trời sinh.

Nữ tử thấy ta nhìn nàng, liền dừng cước bộ lại, cao thấp đánh giá một phen, “Ngươi chính là Phượng Ly Chi?” Trong thanh âm rõ ràng có khinh thường cùng khinh thị.

“Đúng vậy, không biết phu nhân có gì chỉ giáo?” Ta cười nói. Nữ tử này nói vậy chính là Phù Tình Nhu.

“Ta còn tưởng là hồ ly tinh nào câu dẫn tướng công của người khác, không nghĩ tới là một lão nhân.” Phù Tình Nhu cười lạnh nói.

“Phu nhân, ta thấy ngươi xuất thân bất phàm, làm gì lại nói ra lời nói thấp kém như thế, làm nhơ thân phận nhà mình!” Quản gia đối với nữ tử này tự tiện xông vào đã sớm sinh ra chán ghét, nếu không phải vì nàng là phu nhân của Mục công tử, hắn đã sớm đuổi nàng đi, hiện tại thấy nàng nói ra lời nói đả thương người, rốt cuộc liền không nhịn được nữa.

Dùng ánh mắt ý bảo quản gia rời đi, ta lắc đầu cười nhẹ nói: “Không biết phu nhân ngàn dặm xa xôi ôm tiểu nhi đến đây, rốt cuộc là vì chuyện gì?” Đối với lời nói của Phù Tình Nhu, ta nhưng thật ra không để tâm, vô luận nói thế nào cũng là ta cùng Thanh Dương nợ nàng.

“Phượng Ly Chi, chuyện tốt ngươi làm cả thế nhân đều biết, ngươi lúc này lại còn có mặt mũi làm bộ làm tịch?” Phù Tình Nhu cắn răng căm tức nói.

Ta nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Ta nghĩ nàng là vì Lôi Chấn sơn trang đến trả thù, chưa từng nghĩ phải tranh cãi như vậy.

“Ngươi tới làm gì?” Phía sau vang lên tiếng một người hét to, lập tức thân thể bị người ôm tới một bên.

Bị hắn quát, đứa trẻ trong ngực Phù Tình Nhu bắt đầu khóc, chính là tiếng khóc vô lực, tựa hồ cũng không được chăm sóc tốt.

Phù Tình Nhu vừa thấy Mục Thanh Dương, liền thay đổi thành thái độ thẹn thùng, thần sắc vô cùng thân thiết, “Tướng công, nhiều ngày như vậy cũng không thấy ngươi tới xem mẫu tử chúng ta, Lạc nhi nhớ phụ thân, sinh bệnh rồi!”

Mục Thanh Dương nhìn nàng, khóe miệng gợi lên một nụ cười ý vị thâm trường, ngữ khí cực kỳ lãnh đạm, “Phụ thân, ha ha, cũng không biết tiếng phụ thân này là gọi vị nào?”

Phù Tình Nhu sửng sốt, trên gương mặt bạch bích không tỳ vết hiện lên vẻ tức giận, “Ngươi có ý gì?”

“Có ý gì? Trong lòng ngươi rất rõ ràng.” Mục Thanh Dương lạnh lùng trào phúng nói: “Người trong thiên hạ đều nói Đại tiểu thư Lôi Chấn sơn trang là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, dịu dàng thục đức, lan tâm huệ chất, ai ngờ chính là một *** phụ không tuân thủ nữ tắc (quy tắc làm phụ nữ).”

“Ngươi ngươi ngươi … Ngươi ngậm máu phun người!”

Mục Thanh Dương nhìn đứa nhỏ đang khóc nỉ non không ngừng kia liếc mắt một cái, “Cha ruột của đứa nhỏ là ai chính ngươi trong lòng hiểu rõ. Lại nói, Phù trang chủ càng già càng dẻo dai, cũng có thể …” (đến đây thì chắc càng nàng cũng đoán được cha đứa nhỏ là ai rồi chứ)

“Câm miệng!” Phù Tình Nhu vẻ mặt tức giận khi chuyện xấu bị phơi bày, nàng hung hăng trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, vẻ ác độc cùng bạo ngược trong mắt kia giống như kim châm bén nhọn nhất tề rà ở trên người, làm cho ta rất không thoải mái.

“Thanh Dương, ta có chút mệt mỏi, trở về phòng trước, các ngươi cứ tiếp tục.” Thị phi này kia thật sự làm cho ta mệt mỏi, không muốn tiếp tục ở trong này, lên tiếng xong cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Trở lại trong phòng, tiểu Phiêu sớm thu thập thỏa đáng đã rời đi. Đem chính mình vùi thật sâu vào chăn đệm, chỉ chốc lát sau liền mơ màng.

Cũng không biết qua bao lâu, cảm giác mang máng có người tiến vào, cởi bỏ quần áo nằm ở bên người ta.

“Đi rồi?” Ta miệng mồm không rõ nói.

“Ân.” Hắn nghiêng người ôm ta vào trong lòng, “Tức giận?”

“Không có.” Mấy người bọn họ đều là những tên không biết tiết tháo, nếu ta dễ dàng tức giận, ta đây không phải sớm tức chết rồi sao?

“Ngày đó ta cưới Phù Tình Nhu cũng là do tình thế cấp bách, Phù Tình Nhu lúc gả cho ta đã sớm châu thai ám kết (chữa hoang), mà ta chỉ chạm đến nàng ta vào đêm thành thân.” Hắn giải thích nói, thanh âm có chút bất đắc dĩ.

“Thật sự?” Ta nhướn mày nhìn hắn, biểu lộ không tin.

“Ngươi không tin?”

“Không biết.” Mặc kệ hắn, ta xoay người đưa lưng về phía hắn.

Độ ấm phía sau đột nhiên biến mất.

Cảm giác có chút không đúng, do dự một chút, vẫn là xoay người lại, đã thấy hắn toàn thân trần trụi đứng ở bên giường, rất không có hảo ý nhìn ta.

“Uy uy, ngươi … ngươi làm cái gì?” Lắp bắp hỏi, không cẩn thận quơ phải vật thể đã muốn ngẩng đầu ở giữa hai chân hắn, ta âm thầm nuốt nước miếng.

Không phải chứ, ngày hôm qua hắn đã tra tấn ta thật lâu, hôm nay còn muốn? (Đại thúc còn chưa hiểu rõ cái khả năng khủng khiếp của mấy tên công sao, chính là ăn hoài không biết no nha)

“Ta hôm nay từ chức minh chủ, hiện giờ không quyền không thế, hiện tại ngay cả thê tử cũng không có, mà ngươi còn chưa tin ta …” Hắn giả bộ đáng thương hề hề.

“Ngươi không tin ta nên phải chịu trừng phạt …” Hắn đưa tay kéo chăn của ta ra, “Tối nay ngươi liền ngoan ngoãn mặc cho ta bài bố đi!”

......

Trong phòng tiếng kêu thảm thiết, ngoài phòng nha thanh từng trận.

Nói, cảnh xuân thật sự là vô hạn tốt đẹp …

......
Bình Luận (0)
Comment