Tiếp theo vài ngày, Đoạn Khâm luôn giống như thần long kiến thủ bất kiến vĩ, không biết vội vàng chuyện gì.
Một ngày, Trác Văn sai người đến mời, nói là đi đình giữa hồ ngắm trăng, sau khi ta tới, phát hiện Đoạn Khâm thế nhưng đã ở đó.
Hắn trừng mắt nhìn ta, cười đến cực kỳ quyến rũ.
Đột nhiên nhớ tới cái hôn mạc danh kỳ diệu ngày đó, ta cảm giác nét mặt già nua của mình dường như bị thiêu cháy.
“Hà huynh, Đoàn huynh, hôm nay thỉnh nhị vị tới đây ngắm trăng, là chịu gia tỷ nhờ vả, muốn kết bạn với hai vị.” Trác Văn nói.
Nói xong, liền có một nha hoàn vén màn lên, một nữ tử chân thành mà vào, đúng là bào tỷ của Trác Văn, Trác Vũ.
Đại tiểu thư Trác gia, Trác Vũ là đệ nhất mỹ nhân của Hương Châu thành, hiện giờ vừa nhìn, chỉ thấy nàng mi tựa viễn sơn, mắt như thu nguyệt, da như tuyết đại, thanh nhã thoát tục, quả thực danh bất hư truyền.
“Tiểu nữ tử Trác Vũ, là tỷ tỷ của Trác Văn, đặc biệt đến cảm tạ ơn cứu mạng của nhị vị đối với tiểu đệ.” Trác Vũ cúi đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, như lưu oanh bàn uyển chuyển. Khi đứng dậy giống như lơ đãng đảo qua Đoạn Khâm, trên mặt hiện lên hai đóa mây đỏ, càng thêm mềm mại.
Sau đó, Trác Văn chậm rãi mà nói, Trác Vũ ngồi ở một bên, nghiêng người lắng nghe vẫn chưa nói chuyện, chính là thường thường nhìn lén Đoạn Khâm, ra vẻ thẹn thùng. Mà Trác Văn hình như cũng có ý tác hợp hai người, chính là Đoạn Khâm tự mình uống rượu, mặt không chút thay đổi, làm như không biết.
Ta ở một bên âm thầm cười trộm. Nguyên lai hai tỷ đệ này là coi trọng Đoạn Khâm, trách không được mời chúng ta tới đây ngắm trăng. Còn sợ mời Đoạn Khâm không đến, cho nên thỉnh luôn cả ta. Nếu đã biết ý đồ bọn họ, ta đây còn ở lại sẽ rất không biết điều.
Không bao lâu ta liền lấy cớ say rượu rời đi, làm bộ không nhìn thấy ánh mắt oán niệm của Đoạn Khâm, để lại hắn một mình ứng phó hai tỷ đệ kia.
Trên đường trở về phòng, một cỗ mùi rượu dâng lên, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, đích thật là đã say. Trước mắt có chút hoảng hốt, cước bộ không ổn định, phía trước hình như có người.
Ta lắc lắc đầu, mở to hai mắt muốn nhìn rõ người tới. Người đó một thân áo xanh, khí chất cao quý, trong ánh mắt anh khí bừng bừng, cách ăn mặc lại là thư sinh.
“Ngươi là …” Ách, hắn như thế nào có hai cái đầu?
“Các hạ chính là ân nhân của thiếu gia! Ta là tiên sinh phòng thu chi mới tới trong phủ.” Thấy ta dưới chân hư hoạt, hắn hảo tâm đỡ ta, “Ngươi say rồi, ta đỡ ngươi trở về phòng được không?”
Lung tung gật gật đầu, hồ hồ đồ đồ được người đưa về phòng, hướng lên giường nằm, ta liền nặng nề ngủ.
Buổi sáng tỉnh lại trên người còn mặc tiết phục, chăn đắp đàng hoàng trên người, nhớ lại tối hôm qua, liền muốn tìm cơ hội cám ơn tiên sinh phòng thu chi kia.
Chính là ta không nghĩ tới, ta thế nhưng sẽ ở dưới loại tình huống này gặp lại hắn.
Một ngày Trác Văn nổi nhã hứng, mời ta cùng Đoạn Khâm uống rượu đối câu. Ta uống rượu không được, ngâm thi đối câu lại càng không được, mà Đoạn Khâm lại thật bình tĩnh, tính trước kỹ càng. Đang lúc ta khổ não không biết ứng phó như thế nào, có hạ nhân báo lại nói là Đại tiểu thư mất tích.
Trác Văn quá sợ hãi, cầm thư hạ nhân trình lên xem.
Trác Vũ để lại một phong thư, theo nội dung xem ra là nàng xác nhận cùng người bỏ trốn, mà đối tượng lại chính là tiên sinh phòng thu chi mới tới kia, Quan Khanh.
Ta buồn cười liếc Đoạn Khâm một cái, nhẹ giọng nói: “Xem ra mị lực của ngươi không đủ đâu!”
Đoạn Khâm trừng mắt nhìn ta liếc mắt một cái, ánh mắt lại u oán vô cùng.
Trong phủ xảy ra chuyện gièm pha bực này, Trác lão gia không khỏi giận dữ, hạ lệnh tróc nã hai người bỏ trốn, chính là tới nay mấy người phái đi đều tay không mà về, không hề thu hoạch.
Ai ngờ mấy ngày sau Trác Vũ thế nhưng tự mình trở lại. Chính là khuôn mặt tiều tụy, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt si điên, giống như hoàn toàn thay đổi, toàn bộ không thể nào sáng rọi như trước.
Thể xác và *** thần của Trác Vũ đều bị nhục nhã, không gượng dậy nổi, tịnh dưỡng mấy ngày, mọi người mới từ trong miệng nàng biết được chân tướng.
Nguyên lai Quan Khanh kia lại chính là hái hoa tặc hiện đang làm cho mỗi một danh môn thục nữ ở Hương Châu thành cảm thấy bất an.
Một nữ tử tốt đẹp bị biến thành như vậy, ta thật cũng có chút đau lòng, chính là oan có đầu nợ có chủ, vì cái gì ta cùng Đoạn Khâm lại bị một đám quan binh cầm vũ khí vây quanh? Chỉ bởi vì Trác Vũ lên án ta cùng Đoạn Khâm là đồng lõa của Quan Khanh?
“Sớm biết hai người các ngươi khẳng định có ý đồ gây rối, mượn cơ hội tiếp cận Văn nhi, lại đối với Vũ nhi làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.” Trác lão gia đứng ở đám người lúc sau trợn mắt nhìn, “Ta đã báo quan phủ. Nói, các ngươi còn một đồng lõa ở nơi nào?”
“Trác Long, chuyện không bằng cầm thú tình ngươi làm còn nhiều hơn, ngươi có tư cách gì chỉ trích người khác?” Đoạn Khâm khoanh tay mà đứng, ngữ khí không hề gợn tí sợ hãi nào.
“Chết đến nơi còn ương ngạnh, ngươi …” Trác lão gia bị tức đến cả người phát run, nhìn hắn run rẩy đứng ở kia, ta cũng không khỏi chảy mồ hôi thay hắn.
“Trác lão gia, cứ để bản quan đem hai người này bắt về nha môn từ từ thẩm vấn, còn sợ bọn họ không nhận tội sao.” Một tên bộ dáng quan sai nói, “Bắt bọn họ lại cho ta.”
Quan binh chung quanh đồng loạt tiến lên, Đoạn Khâm đối phó bọn họ tất nhiên là dư dả, ta đứng ở một bên nhìn thấy trong đám người kia một mạt màu đỏ giống như màu điệp tung bay, thân hình mạnh mẽ, trong lòng không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi.
Nhất thời sơ ý, bị một bàn tay từ sau bịt miệng, hít phải một mùi hương ngào ngạt, liền bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện chính mình nằm trong một gian nhà tranh.
“Ngươi tỉnh?” Hé ra gương mặt phóng đại xuất hiện ở trước mặt ta, khuôn mặt tuấn tú, nhưng ta lại thấy ác độc vô cùng.
“Quan Khanh?”