Thân thể giống như phiêu đãng ở bên trong tầng mây, khinh phiêu phiêu, trống rỗng, giống như chỉ có một thể xác, tìm không thấy thật cảm gì. <!--Ambient video inpage desktop-->
Trong mông lung, vẫn nghe được có người ở bên tai ta nhẹ giọng.
“Ly Chi, ngươi chừng nào thì mới có thể tỉnh lại? Mở to mắt được không …”
Ta đang ngủ sao? Lại vì cái gì phải tỉnh lại?
Không nghĩ ra nguyên do, trong cơ thể phát sinh ra âm thanh kháng cự.
Không, không cần … Không cần gọi ta …
Không muốn tỉnh lại …
“Quản Đàm, ta đã thay hắn giải cổ, ngươi rốt cuộc còn muốn thế nào? Giết ta sao?” Có thanh âm mát lạnh của người còn lại vang lên, ngữ điệu run nhè nhẹ tựa hồ là đang đè nén cái gì.
“Tiểu Niệm, ngươi biết rõ ta sẽ không giết ngươi. Ta chỉ là muốn biết, vì sao Ly Chi đến bây giờ còn không tỉnh lại …” Thanh âm bên tai như xa như gần, mang theo phiền muộn.
“Ngươi cho là do ta động tay chân vào?” Tả Niệm ôm ngực mình, trên mặt sức cùng lực kiệt là một mảnh trắng bệch, giải cổ thuật đã hao phí đại lượng tinh lực của hắn.
“Tiểu Niệm, ta nói rồi, ta vĩnh viễn cũng sẽ không hoài nghi ngươi.” Quản Đàm nhìn người trên giường nọ, ánh mắt là ôn nhu cùng che chở Tả Niệm chưa bao giờ gặp qua.
“Chính là ngươi cũng vĩnh viễn sẽ không yêu ta!” Tả Niệm la lớn, mặc nước mắt mơ hồ hai mắt, “Quản Đàm, đối với ngươi mà nói, ta rốt cuộc là cái gì?”
Huynh đệ? Tình nhân? Hay là, công cụ tiết dục khi biến thành một nhân cách khác?
Hắn nghĩ muốn lớn tiếng chất vấn y, nghĩ muốn lớn tiếng nói cho y biết hắn thương y bao nhiêu. Chính là hắn cũng hiểu được, đáp án chính mình khát vọng nhất cũng vĩnh viễn vô pháp nghe được từ miệng người nọ.
Không bao giờ … có thể làm bộ như thờ ơ đối với sự xa cách của người nọ nữa, Tả Niệm xoay người rời đi giống như trốn.
Tiếng bước chân lảo đảo mang theo tiếng gió càng ngày càng xa. Cho đến lúc biến mất, Quản Đàm cũng không quay đầu lại nhìn một lần, nắm tay người trên giường chặt lại.
Tiểu Niệm, trái tim này sớm dung không nổi người khác. Đời này, ta cũng chỉ có thể phụ ngươi …
Thân thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm do lòng bàn tay người nọ ở trên làn da nhẹ nhàng ma xát, bên tai tinh tường nghe được hơi thở hỗn độn khi trọng khi khinh của hắn.
Tất cả cảm quan đang chậm rãi trở về.
Ta cứng ngắc thân thể, không muốn để cho hắn phát hiện ta đã tỉnh. Chính là hô hấp thoáng thay đổi lại không lừa được hắn.
“Hà Ngôn, ngươi rốt cục tỉnh?” Thanh âm người nọ lộ ra kinh hỉ không chút nào che giấu.
Thở ra một ngụm trọc khí, ta mở mắt ra, cũng không hề tiêu cự nhìn chằm chằm nơi khác.
“Quản đại minh chủ, ngươi sớm biết thân phận của ta, lúc này cần gì phải làm bộ làm tịch?” Ta nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
“Hà Ngôn, ngươi …” Quản Đàm chưa từng thấy qua Hà Ngôn cái dạng này, sắc mặt vui mừng trên mặt hóa thành vô thố mờ mịt.
“Vô luận là hái hoa đạo tặc Quan Khanh hay là Bác Dương thiếu hiệp Mục Thanh Dương, Quản đại minh chủ trăm phương ngàn kế, thận trọng như thế, thật sự là làm cho tại hạ bội phục cực kỳ.” Ta nhìn thẳng vào hắn, trong mắt là tĩnh mịch không hề tức giận.
“Nói vậy Quản đại minh chủ đưa Phượng mỗ tới nơi này không chỉ là vì nội lực chí âm của Phượng Huyền Cung đơn giản như vậy chứ?” Nâng tay sờ miệng vết thương ở cổ tay, nơi đó đã được băng bó cẩn thận, “Hiện giờ nội lực ta đã mất, không biết ở trong mắt Quản minh chủ còn có giá trị lợi dụng gì?”
Chính là muốn dùng bề ngoài lạnh lùng để bảo vệ bên trong tối mềm yếu của chính mình, phương pháp duy nhất ta có khả năng nghĩ đến lúc này, chính là dùng lời nói không tốt kích thích hắn, chọc giận hắn.
Nhưng vẻ mặt của hắn nói cho ta biết, ta cũng không có đạt tới hiệu quả mong muốn.
“Đúng vậy, Phượng Ly Chi, ta là một mực lợi dụng ngươi.” Hắn cười đứng dậy, đôi con ngươi cũng lạnh lùng giống như băng, “Ta đã sớm biết ngươi là Phượng Ly Chi, cho nên ta cố ý tiếp cận ngươi, giành được tín nhiệm của ngươi, bởi vì ngươi là lợi thế tối hữu dụng để ta đối phó với Phượng Hiên Dã.”
Đây mới thật sự là ngươi phải không, Mục Thanh Dương?
Tuổi còn trẻ liền đi lên vị trí võ lâm minh chủ, nghe đồn lãnh huyết bạc tình, Thanh Dương kiếm Quản Đàm?
Thanh Dương kiếm, Mục Thanh Dương. Nguyên lai là chính mình ngu xuẩn, vẫn nghĩ không ra liên quan trong đó.
“Vì cái gì?” Vô ý thức cúi đầu phát ra tiếng, có cái gì đó đang cắn xé trái tim đã sớm chết lặng, lại vẫn có thể cảm nhận được có một chút đau đớn.
“Nguyên nhân về sau thì ngươi sẽ biết.” Hắn nhíu mày nói, nhìn thấy ánh mắt của ta có một chút khác thường.
“Thật không?” Ta nhẹ nhàng cười một tiếng, sau đó cười to như bùng nổ.
Cả bên trong im lặng đáng sợ, chỉ có thanh âm của một mình ta không ngừng quanh quẩn, thê lương như thế.
Hắn chỉ là nhìn ta, mày nhíu lại, cũng không nói một lời.
Cười đủ rồi, cười mệt mỏi, chậm rãi bình tĩnh lại, ngực có cái gì đó trào lên, miệng tràn ngập một cỗ hương vị tinh sáp.
“Mạc Thu tỉnh chưa? Không thấy ta, hắn lại náo loạn.” Chỉ có nhớ tới đứa nhỏ tịch mịch kia, mới có thể cảm nhận được chính mình vẫn còn sống, chính là lần này, ta lại liên luỵ hắn.
“Ngươi lo lắng cho chính mình được rồi, không cần nhớ tới hắn.” Nhìn thấy khóe miệng người nọ uốn lượn một dòng đỏ tươi, người nọ cũng hồn nhiên không biết, Quản Đàm miễn cưỡng nhịn xuống xúc động dâng lên, chỉ lạnh lùng nói, ngữ khí đã là không kiên nhẫn.
“Hắn là vô tội, ngươi thả hắn đi …” Thở dài một tiếng, đem chính mình vùi vào trong giường mềm mại, thân thể lạnh như băng cảm thụ không được chút ấm áp nào.
Mệt mỏi quá, không muốn tiếp tục tranh cãi …
Cái gì mưu kế, cạm bẫy, thù hận, cũng không muốn so đo …
“Ngươi muốn đối với ta làm gì đều được, thả hắn đi …” Ai nhược cầu xin nói, cố gắng che giấu sự yếu đuối của bản thân nhưng vẫn không thể ngăn chặn hiển lộ ra.
Không nghe thấy tiếng trả lời. Chỉ có trầm mặc, cùng với tầm mắt nóng rực giống như đốt cháy da thịt của người nọ.
“Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta sẽ lại đến nhìn ngươi.” Sau một lát, hắn lưu lại một câu, liền không chút do dự xoay người rời đi.