Phượng Huyền Cung Thương

Chương 99

Bước qua mãn viên tiêu điều, làm cho chim sẻ kinh sợ đập cánh bay lên. <!--Ambient video inpage desktop-->

Mấy chỗ nhà trệt, ở vào góc hẻo lánh nhất trong sơn trang, là nơi ở của gia đinh có địa vị thấp nhất.

Một mình đứng trước cửa phòng hồi lâu, Quản Đàm còn đang do dự, chính mình rốt cuộc có nên đến hay không.

Cửa phòng phút chốc mở ra, một cỗ dịch vị nam tính đậm đặc xông vào mũi. Quản Đàm cau đôi mày anh tuấn lại.

“Tiểu yêu tinh, thấy ngươi hầu hạ đại gia rất là thoải mái, cái này liền thưởng cho ngươi, đại gia ta lần sau lại đến tìm ngươi.” Bên trong truyền ra tiếng nói thô ách do mang theo *** của một nam nhân, tiếp theo là thanh âm một vài đồng tiền rơi trên mặt đất.

Sau đó một nam nhân trung niên diện mạo đáng khinh từ trong phòng đi ra. Quản Đàm nhận ra, là bang chủ một môn phái nhỏ vừa tới Lôi Chấn sơn trang hôm qua. Một đám ô hợp.

Nam nhân khi nhìn thấy Quản Đàm thì sửng sốt chớp mắt một cái, lập tức hiểu rõ cười, lộ ra miệng đầy răng vàng, “Quản minh chủ, không nghĩ tới ngài cũng có khẩu vị này.”

Không nhìn thấy chán ghét cùng khinh thường trên mặt Quản Đàm, nam nhân tiếp tục vui rạo rực nói: “Bất quá kỹ xảo của tiểu yêu tinh này thật sự không tồi. Bảo đảm ngài chỉ cần hưởng qua một lần, cũng sẽ thấy không quên được, ha ha ha …”

“Ngươi nói đủ chưa? Nói đủ rồi còn không mau cút đi?” Không muốn tiếp tục để ý tới ô ngôn uế ngữ của nam nhân, Quản Đàm hét to nói.

Nam nhân bị dọa đến run run một trận, “Dạ dạ dạ, tiểu nhân lập tức đi ngay.” Vội vàng cầm lấy quần áo của chính mình té tát rời đi.

Không khí thanh tân đã đem hơi thở tanh hôi cả phòng hòa tan, bởi vì ngược sáng mà bên trong tối mờ lặng yên không một tiếng động, giống như không có người ở.

Đợi trong chốc lát, không thấy người nọ đi ra, Quản Đàm liền không có kiên nhẫn đợi nữa.

“Đoạn Khâm, ngươi đi ra cho ta.” Hắn quát to.

……

……

Thời gian cũng không lâu, có người chậm rãi từ trong bóng đêm đi ra, chính là đi lại tựa hồ rất gian nan.

Tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất vang lên, người tới hô hấp nặng nề hoàn toàn không giống một người tập võ nhiều năm.

“Quản minh chủ đại giá quang lâm, không biết là có chuyện gì?” Thanh âm người nọ như trước là thản nhiên, giống như người mới vừa rồi ở dưới thân nam nhân hầu hạ cũng không phải hắn.

Quản Đàm biết, hắn chỉ có ở trước mặt Phượng Ly Chi mới có thể biểu hiện ra tất cả cảm xúc của chính mình.

Đem thân thể hoàn toàn bại lộ ở dưới ánh mặt trời, Đoạn Khâm khó chịu nhíu mắt, sau đó chậm rãi mở ra.

Ánh mặt trời a, đã bao lâu hắn không có nhìn thấy thái dương? Cái thứ đến từ thế giới quang minh, còn có thể đem tất cả dơ bẩn trên người hắn tiêu trừ sao?

Quản Đàm nhìn người nọ, nhìn trên gương mặt dị thường tái nhợt của hắn bởi vì dư vị chưa tan mà hiện ra một mạt ửng hồng, tùy ý khoác ở trên người quần áo mỏng như lụa, mơ hồ có thể thấy được dấu vết *** đầy người.

Quản Đàm bỗng nhiên cảm thấy sinh khí. Không phải hắn bởi vì chính mình, mà là vì một người khác.

“Đoạn Khâm, ngươi hiện giờ liền truỵ lạc như thế sao?” Cho dù hắn không có tư cách, hắn vẫn là nhịn không được muốn nói.

Ánh mắt trống rỗng vô thần của Đoạn Khâm chậm rãi rơi xuống trên mặt hắn, “Truỵ lạc? Ha ha, Quản Đàm Quản đại minh chủ, ngươi cũng biết là ai biến ta thành như vậy, ngươi có tư cách gì nói với ta những lời này?” Sau đó là một trận ho khan giống như muốn phá vỡ ***g ngực, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh cho thấy chủ nhân của thân thể hiện tại rất suy yếu.

Đoạn Khâm xoay người đi trở vào phòng, thanh âm sắc bén của dây xích lại vang lên kích thích màng tai.

Quản Đàm lúc này mới phát hiện, một chân của Đoạn Khâm đang bị đeo một dây xích được khóa chặt ở chân giường.

Một cỗ hàn ý lạnh lẽo xâm nhập toàn thân, nguyên nhân chính là vì hắn biết việc này là do ai làm, cho nên càng cảm thấy không thể chịu đựng được.

Hắn một chưởng muốn chặt đứt dây xích kia.

“Ha ha, ngươi chặt đứt dây xích lại có tác dụng gì? Chặt đứt cái này, phụ thân tốt của ngươi, hoặc là nhạc phụ thân ái của ngươi, lại sẽ đem đến một cái càng thô hơn.” Cúi đầu cười nhạo một tiếng, Đoạn Khâm nhấc một cái ấm trên bàn lên muốn tự rót cho mình một chén nước để uống, tay run lên, ấm nước rơi xuống đất, hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Miễn cưỡng khống chế chính mình không cho người phía sau phát hiện chính mình đang run rẩy, giơ tay phải lên, một vết thương dữ tợn chiếm cứ trên cổ tay gầy trắng. Gân tay đã đứt, bàn tay này của hắn đã muốn phế đi.

“Ngày ấy Ly Chi đến tìm ta, hắn muốn cứu ngươi.” Thanh âm của nam nhân tựa hồ có chút không đành lòng.

“Thì sao? Ta hiện giờ toàn bộ võ công đã bị phế, đã là một tên phế nhân, lại dơ bẩn như thế, ngay cả một tên hạ nhân thấp hèn nhất cũng có thể ở trên người ta phát tiết thú tính, ta như vậy, còn có mặt mũi nào xuất hiện ở trước mặt hắn?” Chậm rãi nói ra những lời này, đồng thời hắn cũng nghe “Xoạch” một tiếng, thanh âm vỡ vụn của trái tim mình.

“Ngươi hiện tại chính là như vậy đối đãi chính mình sao? Ngươi cũng biết Ly Chi sẽ không bởi vì chút chuyện như vậy mà ghét bỏ ngươi.” Nam nhân thở ra một hơi thật mạnh, như là lầm bầm lầu bầu nói, “Đoạn Khâm, ngươi có biết, có đôi khi ta thật hy vọng chính mình là ngươi, ít nhất hắn đối với ngươi vẫn là …”

“Quên đi, không phải của ta, tiếp tục cưỡng cầu như thế nào cũng vô dụng.” Nam nhân nói xong đang muốn rời đi, lại nói: “Nếu ngươi còn muốn đường đường chính chính làm một con người, như vậy dạ yến ngày mai, ta khuyên ngươi nắm chắc cơ hội.”

Dừng một chút, “… Còn có, đừng làm cho hắn … Thương tâm …”

Thân ảnh của nam nhân rất nhanh biến mất ở cửa.

Gắt gao đè ngực trái lại, trái tim dần dần đập nhanh giống như muốn nói với hắn, hắn còn sống.

Trên ***g ngực, lễ vật Ly Chi tặng hắn kề sát da thịt hơi lạnh, lại có thể gây cho hắn lo lắng nhè nhẹ. Ngọc bội hình cải trắng kia, vô luận là như thế nào hắn cũng không chịu tháo xuống.

Kia một vạt nắng gắt chói mắt, lại giống như một ngọn lửa sáng rực, chiếu sáng mỗi một chỗ âm u cùng tuyệt vọng trong lòng.

“Đêm mai … sao?”
Bình Luận (0)
Comment