- Ha?
- Ngươi cho là trả lời qua loa lấy lệ có thể thoát được hôm nay? - Thai phu nhân tiếp lời, khóe môi nhếch lên cười lạnh, - Thế Lan nhà ta dịu dàng hiền thục, tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc. Ngày trước trong cung tuyển tú, là do nàng tài sắc vẹn toàn, lại dịu dàng hiền đức mới có thể trúng tuyển, làm vẻ vang cả phủ. Tiên đế băng hà, nàng từ trong cung trở về tu hành trong am ni cô, chân không bước ra khỏi cửa, không gặp mặt người ngoài, không gây chuyện thị phi. Cả Thai phủ từ lớn đến bé, từ già đến trẻ đều phải tán dương khen ngợi. Mà ngươi... - Nàng nhìn Thái Sử Lan từ đầu đến chân, - Đi đứng thô tục, không hề có chút mềm mại uyển chuyển của một tiểu thư khuê các; không tôn trọng bề trên, từ đầu đến cuồi không hề tỏ ra khiêm tốn nhã nhặn. Ức hiếp tỷ muội, tự tiện ra ngoài. Thân là khí phi lại có thể thản nhiên đi tới lễ hội thi thố tranh tài, hại Thai gia ta mắc vào tội lớn khi quân. Ngươi làm sao có thể là Thế Lan?
- Mẫu thân nói phải. - Thai Thế Trúc lập tức nói tiếp, - Tỷ tỷ ngày trước ân cần, hòa nhã, đâu giống người này!
- Nàng ta làm sao có được một nửa vẻ hào hoa phong nhã, phẩm chất tốt đẹp của Thế Lan tỷ tỷ! - Thai Thế Vi tiếp lời.
- Đúng vậy. Thảo nào lại kì lạ như thế. - Lại có người lên tiếp phụ họa, - Ngay cả khuôn mặt, nhìn kĩ cũng có phần không giống...
- Nàng ta tuyệt đối không phải Thế Lan. - Một đám người vẻ mặt kích động, - Thế Lan gặp ai cũng cười. Đâu có giống nàng ta, lúc nào cũng bày ra nguyên một loại biểu tình, chưa từng thay đổi.
- Thế Lan lúc nào cũng hòa thuận với mọi ngươi, nàng ta lại xúc phạm muội muội!
- Thế Lan khiêm nhường lễ phép, đâu giống nàng ta, ngang ngược thô lỗ!
Thái Sử Lan lẳng lặng nghe những người đó mô tả Thai Thế Lan, nào là hoàn mỹ, hiền đức, dịu dàng, đáng yêu,.. Hội tụ đầy đủ ưu điểm cần có của nữ tử nhân gian, các nàng đối với nàng đều là yêu quý, hoài niệm, kính trọng, yêu thương,...giống như tuyệt đối không cho phép ai xúc phạm tới thanh danh của nàng.
Thái Sử Lan nhếch môi, ý cười trào phúng. Cảnh tượng trong phòng bếp đêm đó như hiện lên trước mắt...thân thể giãy dụa...giọng cười nhạo báng chế giễu...tóc dài xõa tung...vết bầm xanh tím...
Đợi đến lúc mọi người dừng lại, nàng mới thản nhiên lên tiếng:
- Vậy thì sao?
Xung quanh, một mảng tĩnh lặng.
- Đúng! Ta thật sự không phải Thai Thế Lan, cũng may mắn không phải là nàng. - Ánh mắt Thái Sử Lan châm chọc, mỉa mai. Nàng vén ống tay áo.
Ánh mắt mọi người đồng loạt dừng lại ở cánh tay nàng, giữa khuỷu tay có một vết bớt hồng nhạt. Tất cả người có mặt lại lập tức chuyển hướng nhìn Thai phu nhân. Đáy mắt Thai phu nhân mờ mịt, nàng là mẹ kế, nào biết khuỷu tay Thai Thế Lan có vết bớt hay không? Nhưng lúc này, nàng nhất định phải đẩy Thái Sử Lan xuống, liền nói:
- Ngươi quả nhiên không phải Thế Lan! Khuỷu tay Thế Lan không có bớt!
Thai Bách thở phào một hơi, hắn cũng mơ hồ không nhớ nữ nhi có vết bớt nào không. Lo lắng trong lòng lập tức tiêu tan. Thật may, không phải Thế Lan, nếu không đúng là họa lớn rồi!
Hắn nhướn mày:
- Ngươi nếu đã không phải Thế Lan, vậy Thế Lan đang ở đâu? Tốt nhất ngươi hãy thành thật nói ra, nếu không ta liền đem ngươi tới quan phủ!
Thái Sử Lan dửng dưng.
- Đã chết.
...
- Ngươi...là ngươi giết? - Một lúc lâu sau, Thai Bách mới khiếp sợ tìm lại giọng nói chính mình.
Thái Sử Lan chăm chú nhìn sắc mặt tái xanh của hắn, có lẽ, vị phụ thân này đối với Thai Thế Lan vẫn là có vài phần tình cảm. Có điều, cũng chỉ trong một giới hạn nào đó mà thôi!
- Ta sẽ không nói cho ngươi biết. Ta chỉ muốn nói rõ trên công đường. - Nàng ngồi ngay ngắn trên ghế, nhìn Thai Thế Trúc, gật đầu. Khuôn mặt nàng ta lập tức trắng bệch.
- Thai gia ta là tổng quản An Châu, phủ của ta cũng chính là công đường. Tại đây đánh gãy chân ngươi, tự nhiên sẽ rõ ràng mọi chuyện! - Giọng điệu xót xa của Thai Thế Vi bỗng vang lên.
- Ngươi có thể thử xem. - Thái Sử Lan vẫn ngồi yên bất động, - Dù sao hôm nay ta cũng vừa thắng ngươi một lần rồi.
Sắc mặt mọi người lập tức trắng bệch, lúc này mới đột nhiên nhớ ra nữ nhân trước mắt hôm nay thắng cuộc đã gặp qua Tấn quốc công. Lúc này, nếu lén lút xử lý nàng, Tấn quốc công mà hỏi đến, chỉ sợ tự mình chuốc lấy phiền toái.
- Tuy rằng người này bụng dạ khó lường, nhưng tỷ tỷ thân là nữ tử, chuyện riêng bị đưa lên quan phủ, chỉ e thanh danh cả đời đều sẽ bị hủy. Phụ thân xin hay suy nghĩ cẩn thận. - Thai Thế Trúc lập tức lên tiếng.
- Chuyện này liên quan đến danh dự Thai phủ, tuyệt không thể trình lên quan phủ. Thai gia ta từ trước tới nay lễ nghĩa cẩn trọng, đương nhiên cũng không thể lạm dụng tư hình. Xin gia chủ suy xét. - Mọi người cũng lên tiếng ủng hộ.
Thai Bách nhìn quanh bốn phía, sắc mặt các phu nhân cùng nữ nhi khiến hắn có cảm giác ngờ vực, ánh mắt nhất thời đăm đăm. Thai phu nhân khẽ kéo ống tay áo hắn, hai người liền đi sau bình phong. Một lúc lâu sau, Thai Bách đi ra, khuôn mặt già nua đen lại.
- Ngươi không phải Thế Lan, đương nhiên không thể ở lại Thai phủ. Vậy nên, mong người lập tức rời đi, đồng thời tuyên thệ cả đời này cũng không tiết lộ nửa chữ chuyện ngày hôm nay.
Đây là cách giải quyết cuối cùng ư?
Thái Sử Lan yên lặng mím môi.
Thai Thế Lan...ngươi thật không đáng.
Nàng đứng dậy, phủi phủi góc áo, nhìn ra. Bên ngoài bình phong, mơ hồ có thể thấy được một cái đầu nhỏ đang hướng về trong này, bướng bỉnh lắc lắc. Nếu như không phải bị người ta giữ lại, có lẽ hắn đã vọt tới rồi.
Ánh mắt Thái Sử Lan dao động, nâng cách tay, cách khoảng không nhẹ nhàng vỗ vỗ, giống như an ủi.
Bên ngoài, hai mắt Thai Thế Đào bỗng nhiên ẩm ướt.
Thái Sử Lan đứng dậy, đi qua đám người đang lặng yên đứng đó. Nàng thật không ngờ tới, người nhà Thai phủ cuối cùng lại nhượng bộ như vậy, tốn công nàng tính toán cách trút giận cả buổi.
Có điều, toàn bộ họ Thai này, tốt nhất nên bắt đầu cầu nguyện từ bây giờ, đừng để sau này gặp lại nàng ở bên ngoài.
Mọi người nhìn theo bóng nàng rời đi, cắn môi, đáy mắt chớp động kì dị. Đám người Thai Thế Trúc nheo mắt, tràn ngập sát khí bị đè nén.
Trước tiên cứ để nàng ta rời đi, sau đó nhất định phải giết chết...
Thái Sử Lan vừa đi đến sân. Phía trước đột ngột vang lên tiếng bước chân gấp gáp chạy đến. Bóng người vọt qua, Thai Lâm vội vã đi vào, nôn nóng nói:
- Ý chỉ tới! Ca ca mau mau tiếp chỉ...
Một mảnh hỗn loạn. Thai Bách đứng đầu cùng phu nhân quỳ xuống tiếp chỉ, hàng người nghìn nghịt phía sau cũng quỳ gối theo. Thái Sử Lan đứng trong bóng tối phía xa. Lúc này, ai ai cũng bất an, không biết ý chỉ nửa đêm đưa đến lành dữ thế nào, làm gì còn tâm trạng để ý đến người vừa bị đuổi đi là nàng.
-...Lệnh cho tất cả cung quyến của tiên đế đã về quê lúc trước, hiện tại lập tức theo xe ngựa triều đình quay về kinh thành. Chờ ngày lành tháng tốt tiến vào lăng, vĩnh viễn hầu hạ bên người tiên đế. Ngoài ra, trong nhà, ban thưởng hai nghìn hoàng kim, chức vụ mỗi người đều tăng thêm một bậc, trong con cháu chọn ra một người hưởng ân,...
Toàn bộ kẻ quỳ trên đất lập tức sững sờ, ngón tay lạnh băng bấu chặt nền đất, không thấy đau đớn, chỉ có chết lặng. Một mảnh đen kịt trước mắt như hiện lên hai chữ màu máu đỏ rực, rạch trời phá đất mà đến: Tuẫn táng!
- Thần...lĩnh chỉ. - Thai Bách sau khi sửng sốt hồi lâu, không biết là vui mừng hay bi ai, run rẩy đưa tay đón lấy cuốn lụa vàng chói mắt.
- Ây cha. - Thái giám truyền chỉ vẻ mặt tươi cười, kéo dài giọng, - Chúc mừng Thai đại nhân, thăng quan tiến chức, đón nhận phần thưởng, con cháu hưởng thánh ân. Thái hậu đối với các người quả nhiên ban ân to lớn. Hiện tại, phần thưởng đã nhận, vậy lệnh thiên kim đâu rồi? Có phải còn đang ở am thanh tu hay không? Thái hậu có lệnh, cung phi tiếp chỉ cần lập tức theo ta hồi kinh, làm phiền Thai đại nhân mời thiên kim lộ diện đi thôi.
Bốn phía im lặng như tờ.
- Như thế nào? - Thái giám nheo mắt, ánh mắt lóe lên tia tàn khốc, - Nàng không có ở phủ?
Lại là một hồi im lặng. Sau một lúc lâu, già trẻ lớn bé Thai phủ tại chỗ xoay người, đồng loạt nâng tay chỉ về phía Thái Sử Lan đang đứng trong góc tối.
- Nàng có ở phủ, ở chỗ đó.