Editor: Imelda
"Cảnh Thái Lam." Lúc này, nữ nhân nào đó vừa hưởng thụ cảm giác được đứa con nhặt giữa đường "hầu hạ" rửa mặt bắt đầu lên tiếng, "Ngươi nhớ kỹ, phải trở thành một nam nhân khoan dung, rộng lượng, biết quan tâm, chăm sóc nữ tử. Giống như hôm nay lau mặt cho ta vậy, lần sau ta đi đường xa mệt mỏi, ngươi nhất định phải rửa chân giúp ta. Mặc dù nữ nhân cũng chưa chắc đã cần ngươi chăm sóc, nhưng đây chính là phẩm chất tốt của một nam nhân, mà hơn phân nửa nam nhân nơi này lại thiếu mất cái phẩm chất đó, vậy nên, ta hy vọng ngươi có được."
Cảnh Thái Lam gật đầu lia lịa, vui vẻ lao đến hôn "chụt" một cái lên má nàng bày tỏ quyết tâm mãnh liệt.
"Rầm" một tiếng, Triệu Thập Tam đột ngột té xỉu, trước khi hôm mê còn lẩm bẩm, "Rửa chân...rửa chân..."
Thái Sử Lan quay sang nhìn hắn, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, giống như muốn nói: "Ta dạy con ta rửa chân cho ta, ngươi đau lòng như cha chết mẹ chết để làm cái gì?"
Dung Sở vươn tay dỡ lấy Triệu Thập Tam, nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, hít sâu một hơi như đang kiềm chế cái gì đó, hồi lâu sau mới lên tiếng: "Đây là nàng đang dạy dỗ hay làm hại nó?"
"Hử?"
"Rửa chân cho nữ nhân..." Dung Sở lúng túng nhìn chằm chằm vào chân nàng, thầm nghĩ, nếu như về sau hắn muốn nạp nàng, cũng sẽ phải rửa chân cho nàng hay sao?
"Sao nào?" Thái Sử Lan lạnh lùng nhìn hắn, "Cảm thấy mất thể diện? Thấp hèn? Bôi nhọ tôn nghiêm của nam nhân?"
Dung Sở không nói tiếp.
Thái Sử Lan đương nhiên hiểu được, hắn im lặng cũng tức là ngầm thừa nhận, cũng đương nhiên hiểu, trong xã hội nam quyền này, suy nghĩ của nàng vô cùng không hợp lí. Nhưng mà, như vậy thì có làm sao?
"Biết chăm sóc nữ nhân không phải một việc có thể bôi nhọ tôn nghiêm của nam nhân; rửa chân cho mẫu thân cũng không phải là thấp hèn." Nàng thản nhiên nói, "Những việc này sẽ giúp nó trở thành một người lòng dạ rộng lớn, lương thiện, hiểu được tâm nguyện của người khác."
Nàng ôm lấy Cảnh Thái Lam, lau đi nước còn vương trên mặt nó, đi thẳng ra ngoài.
"Một khi biết cách tôn trọng nữ nhân, tôn trọng tất cả những người xung quanh, nó mới có thể trở thành một người tài đức vẹn toàn."
Giọng nói của nàng từ xa xa vọng lại. Trong phòng, Dung Sở không nhúc nhích, hơi nhướn mày. Tuy rằng không hoàn toàn đồng ý, nhưng hắn không thể không thừa nhận một điều, nàng thật sự rất đặc biệt. Vô cùng đặc biệt!
...
Vừa ăn no xong đương nhiên không thể đi ngủ, Cảnh Thái Lam bắt đầu nhao nhao đòi đi dạo phố. Thái Sử Lan trước giờ đều muốn dạy dỗ đứa nhỏ theo phương pháp "mềm rắn đúng lúc, ân uy cùng thi", vậy nên lúc này liền vui vẻ đồng ý. Đến lúc hai người ra ngoài, nàng mới phát hiện đám oanh yến hôm qua ồn ào náo nhiệt kéo đến, hiện tại lại không còn một ai, không gian bốn bề im ắng bình yên. Thật không hiểu bọn họ đã bị Dung Sở dùng cách gì đuổi đi.
Dung Sở này, nhìn qua nhàn hạ thong dong, kỳ thật được bảo vệ vô cùng nghiêm ngặt. Nơi hắn đến ở, chỉ e không kẻ nào có khả năng rình rập.
Quay trở lại chuyện chính. Lúc này, Dung Sở biết nàng định ra phố đi dạo cũng không phản đối gì, chỉ đưa cho nàng một cái nón có rèm che. Thái Sử Lan sợ phải phơi nắng nên cũng không có lý do gì để phản đối. Tiếp đến, Dung Sở lại giống như một ảo thuật gia, hô biến một cái lấy ra một chiếc mặt nạ đưa cho Cảnh Thái Lam. Cảnh Thái Lam đương nhiên vô cùng vui vẻ đeo vào.
Thái Sử Lan liếc nhìn Dung Sở một cái - Hắn muốn che giấu ai đây? Còn có, quốc công gia theo nàng từng bước không rời, có phải rảnh quá rồi hay không?
Quả nhiên, trên phố lúc này có một đám người đã cải trang, đầu đội nón, trà trộn vào dòng người, thoạt nhìn đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Riêng Triệu Thập Tam từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, e sợ nàng sẽ làm tổn hại Cảnh Thái Lam. Lúc vừa bước ra khỏi khách điếm, hắn còn vội vàng chạy đến chỗ Cảnh Thái Lam đòi bế. Chỉ là còn chưa kịp dang tay, đã bị Thái Sử Lan dứt khoát gạt phắt, "Để nó tự đi."
Đi được một đoạn, Cảnh Thái Lam nhìn thấy có sạp hàng bán đồ chơi bằng đường, nằng nặc đòi mua. Triệu Thập Tam thấy vậy liền vội vàng móc tiền. Đồ chơi bằng đường vừa được mua về, Thái Sử Lan vươn tay giật lấy. Sau đó, trước thanh thiên bạch nhật, nàng bình tĩnh cắn một miếng. "Răng rắc", món đồ chơi lập tức mất đầu... Ngay tức khắc, Triệu Thập Tam rùng mình một cái, còn Cảnh Thái Lam thì mếu máo muốn khóc.
Thái Sử Lan vừa gặm đồ chơi bằng đường, vừa đưa mắt nhìn Cảnh Thái Lam, "Ngươi nói ngươi no rồi, cho nên ta nghĩ rằng ngươi không cần ăn cái này."
"Ta chưa no..." Cảnh Thái Lam bày ra bộ dáng bốn mươi lăm độ thần thánh, nỗ lực thay đổi tình thế.
" Ngươi chưa no chứng tỏ ngươi đã nói dối. Tất cả nam nhân nói dối đều rất đáng chết. Tuy nhiên, ta không giết ngươi, chỉ phạt ngươi không được ăn đồ ăn vặt." Thái Sử Lan nói.
Hào quang thiên sứ bốn mươi lăm độ chợt ngừng, Cảnh Thái Lam trong nháy mắt biến thành mèo nhỏ bị bỏ rơi ven đường, đáng thương không nói lên lời.
Trưa hôm đó, người sau khi tiếp nhận giáo huấn là Cảnh Thái Lam tự giác ăn cơm, làm nên kỳ tích. Tuy rằng vẫn không tránh khỏi việc thỉnh thoảng lại làm vương vãi đồ ăn ra bàn, nhưng tốt xấu gì vẫn tiến bộ rất nhiều so với hồi sáng. Hơn nữa, nó còn uống hết không ít canh cá, chọc cười toàn bộ hiệp nữ giang hồ đến ăn cùng bà chủ quán rượu. Cuối cùng, mặt bánh bao của Cảnh Thái Lam không biết đã trải qua bao nhiêu lần bị véo tới véo lui, bà chủ còn vui vẻ khuyến mãi một phần ba tiền cơm hôm đó.
Ở một bên, Triệu Thập Tam từ đầu đến cuối nhìn Cảnh Thái Lam bị người ta ăn đậu hũ, liên tiếp muốn bổ nhào tới, lại bị Dung Sở trừng mắt ngăn cản. Thái Sử Lan cũng coi như không hay biết. Cũng bởi vì nhờ có nhan sắc trời sinh của Cảnh Thái Lam, tiền cơm được giảm khiến tâm trạng Thái Sử Lan rất tốt. Nàng tỏ ý Cảnh Thái Lam có thể đề ra một yêu cầu. Nhóc con vẫn còn nhớ mãi không quên đồ chơi bằng đường, không hề do dự nói: "Đồ chơi bằng đường!"
"Ta đi mua!" Triệu Thập Tam nghe vậy, lập tức chạy đi nhanh như chớp, lát sau đã thấy mang về một que đồ chơi làm bằng đường cực lớn. Cảnh Thái Lam nhìn thấy thì vô cùng vui vẻ. Chỉ là, đôi môi mới nâng lên được một nửa, một bàn tay bỗng nhiên vươn tới, cầm lấy que đồ chơi mang đi.
"Ta đã đồng ý mua đồ chơi làm bằng đường hay chưa?" Thái Sử Lan giơ cao đồ chơi làm bằng đường lên, "rắc" một tiếng, lại cắn mất nửa cái đầu của nó.
Cảnh Thái Lam giơ tay ôm lấy hai tai, không dám nghe âm thanh nứt gãy tàn nhẫn kia.
"Có chuyện này cần nói ngươi biết." Thái Sử Lan bình tĩnh nhìn bạn nhỏ nào đó, "Lời nương ngươi là ta đây nói ra mới được tính, còn lời kẻ khác đều là cái rắm."
Triệu Thập Tam bên cạnh âm thầm ói ra một búng máu.
"Còn một điều nữa ngươi cũng cần biết." Thái Sử Lan lại cắn thêm một miếng, "Nam nhân thích ăn vặt không phải nam nhân tốt..."
"Rắc" một tiếng, Dung Sở đột nhiên nghiêng người đến gần, cắn nốt nửa cái đầu đường còn lại. Thái Sử Lan dừng tay, nhướn mày, "Ngươi làm sao?"
"Ta cũng có chuyện này muốn nói ngươi biết." Dung Sở ngồi xổm xuống trước mặt Cảnh Thái Lam, "Lời nàng nói cũng không hoàn toàn đúng. Chẳng hạn như, ta thích đồ ăn vặt, cũng đã ăn đồ ăn vặt, nhưng ta vẫn là một nam nhân hoàn mỹ như cũ."
Lại "rắc" một tiếng, Thái Sử Lan cắn gãy một bàn tay, cười lạnh, "Hoàn mỹ sao? Giống như món đồ này hả?"
Tiếp tục "rắc" một tiếng, Dung Sở cắn nốt bàn tay đường còn lại, mỉm cười nhìn Cảnh Thái Lam, "Cho dù bề ngoài có thế nào đi chăng nữa, đồ chơi làm bằng đường cũng vẫn mang vị ngọt, bản chất mãi không đổi khác."
"Răng rắc", Thái Sử Lan lại cắn một góc y phục của đồ chơi làm bằng đường, "Ngọt quá sẽ ê răng, giống như người nào đó, ngấy chết đi được!"
"Răng rắc" thêm tiếng nữa, Dung Sở cắn đứt một chân đồ chơi, tủm tỉm liếc nhìn Thái Sử Lan, "Ngươi xem, nữ nhân đều nghĩ một đằng nói một nẻo. Một mặt chê bai này nọ, một mặt vẫn tiếp tục thưởng thức hương vị ngọt ngào."
...
Cảnh Thái Lam ở một bên nghe đến choáng váng đầu óc, lặng lẽ cắn cắn ngón tay, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm đồ chơi bằng đường bị hai người kia ta một miếng, ngươi một miếng, đang dần dần biến mất, cuối cùng không thể nhịn được nữa, lập tức hét lớn, "Ngọt hay không ngọt, ngấy hay không ngấy, dù sao cũng phải để lại một miếng cho ta chứ..."Doanh Quang Vũ