Chiến tranh ngầm
(Đường Lạc không nhìn thấy)
Phương lân hảo thổ
“Hai người… hai người… có quan hệ như thế nào?” Sau một lúc lâu vẫn không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Câu hỏi trống không vang lên trong không khí ngột ngạt bên trong xe, Đường Lạc không nói tiếng nào, kỳ lạ là Kỷ Thần Tu không ngờ lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý đến Việt Hoành.
Đường Lạc vô cùng kinh ngạc, Kỷ Thần Tu từ lúc quen biết với hắn cho đến khi nhìn thấy Ngải Thanh đâu phải như vậy, hầu như lúc nào cũng tràn đầy sức sống mà quấn lấy người khác, sao đối với Tiểu Hoành lại mất đi hiệu lực như vậy chứ?
Việt Hoành lúng túng nhìn chằm chằm cái gáy cứng đờ của Đường Lạc, tự lẩm bẩm, “Anh vẫn không chịu tha thứ cho em!”
Chiếc xe bỗng lảo đảo một chút, lập tức trở lại bình thường.
Việt Hoành như được cổ vũ mà nói tiếp: “Khi đó em còn nhỏ, đối với chuyện tình cảm…”
“Câm miệng!” Đường Lạc đột nhiên gầm to một tiếng, Việt Hoành sợ đến vội vàng câm miệng, Đường Lạc nắm chặt tay lái, mắt nhìn chằm chằm về phía trước, bất thình lình mắng: “Kỷ Thần Tu, cậu ngồi đàng hoàng cho tôi, lắc qua lắc lại làm tôi hoa cả mắt.”
“Tôi còn rất nhỏ, rất khờ khạo mà!” Kỷ Thần Tu ngồi thẳng lưng, le lưỡi nhỏ giọng thầm thì, Việt Hoành ngồi bên cạnh mặt đỏ như cà chua. Đường Lạc liều mạng cắn môi, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà bật cười, mặt của Việt Hoành lại càng đỏ thêm. Không nói không rằng ngồi im một chỗ, thời điểm lần thứ hai nhìn về phía Kỷ Thần Tu, trong mắt đã bắt đầu không có thiện ý.
Bầu không khí bên trong xe bắt đầu trở nên rất ngột ngạt, trái tim của Đường Lạc thực ra không hề bình tĩnh như hắn nghĩ, thỉnh thoảng thông qua kính chiếu hậu chạm phải ánh mắt lo lắng của hắn, ánh mắt ấy đã bán đứng hắn, Việt Hoành vẫn chưa từ bỏ ý định mà nhìn hắn chằm chằm, Đường Lạc nhếch mép, những thứ này còn có thể nói lên cái gì nữa chứ, lại nhìn sang Kỷ Thần Tu, phát hiện cậu nhìn ra ngoài cửa sổ rất chăm chú, khóe miệng còn nổi lên ý cười, rất quái dị.
Đến nơi, đậu xe xong, Đường Lạc liền sải bước đi ở phía trước, Kỷ Thần Tu vội vàng chạy tới chiếm vị trí bên trái hắn, còn Việt Hoành chỉ lẳng lặng đi theo sau, kéo vành nón xuống rất thấp.
Lúc bước vào thang máy Kỷ Thần Tu mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, thông qua cửa kính trong suốt của thang máy mà nhìn thấy rõ toàn bộ quang cảnh trong khu thương mại, người đến người đi, mỗi người có một style khác nhau, rồi nhìn lại mình một chút, Kỷ Thần Tu lộ ra ánh mắt đáng thương cầu xin thương tình nơi Đường Lạc.
Đường Lạc thở dài, tên ngốc này tự nhiên lại mất bình tĩnh.
“Tôi… tôi…”
Lại bắt đầu! Kế tiếp lại bám lấy thang máy không chịu ra nữa chứ gì!
Đường Lạc đau đầu nhìn Kỷ Thần Tu đang diễn lại trò cũ, cười gằn, “Cậu định ăn mặc như vậy đi tìm Ngải Thanh sao?”
Việt Hoành đứng bên cạnh nhỏ giọng bật cười. Hai ánh mắt sát nhân đồng thời bắn tới, Kỷ Thần Tu khẽ cắn môi, nở một nụ cười, ngọt ngào nói: “Vậy nhiều hơn chiếu cố!”
Câu thần chú quả nhiên rất linh nghiệm, thần chú ‘Ngải Thanh’ đúng là bách thử bách linh nha! Đường Lạc cười khổ. Việt Hoành đứng bên cạnh vẫn nhìn hắn trắng trợn, thực sự là bọn họ đi đến đâu cậu ta cũng theo đến đó, vẫn khoanh hai tay trước ngực mà theo sau bọn họ. Đường Lạc bị khiến cho nôn nóng bất an, cầm lấy mấy bộ quần áo rồi đẩy người vượn vào phòng thử đồ.
(bách thử bách linh: thử 100 lần đều linh nghiệm hết 100 lần)
“Anh thật sự hận em đến vậy?” Việt Hoành nắm đúng thời cơ nhích lại gần.
“Đúng!” Đường Lạc trả lời rất thẳng thắn.
“Nhưng em vẫn chưa quên anh!”
“Tôi cũng vẫn chưa quên cậu.” Đường Lạc nhìn thẳng vào mắt Việt Hoành nói: “Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng quên cậu trước đây vào thời điểm tôi sa sút nhất đã rời bỏ tôi như thế nào.”
“Đường Lạc!” Việt Hoành đưa tay nắm lấy tay của Đường Lạc, giống hệt như cách mà hai người đã từng nắm tay nhau, bàn tay lại nắm chặt thêm một chút.
“Nếu như cậu muốn tôi tha thứ, rất xin lỗi, tôi hận cậu, không hề liên quan đến cậu, đây chẳng qua chỉ là một hình thức ghi nhớ lại những gì mình đã trải qua.” Đường Lạc hất tay của cậu ta ra, lạnh lùng nhìn thẳng về phía trước, cái gương phía trước phòng thử đồ phản xạ hình ảnh của hai người, rất xứng đôi cũng rất mỉa mai.
“Em đến đây không phải để cầu xin anh tha thứ, em chỉ muốn… bắt đầu lại từ đầu với anh một lần nữa…” Việt Hoành cúi đầu, vẻ mặt rất ưu thương, “Có phải để vuột mất một lần sẽ không còn cơ hội để sửa đổi?”
“Kỷ Thần Tu, cậu xong chưa!” Đường Lạc làm bộ không có nghe thấy, đi tới gần phòng thử đồ, không nhịn được mà đưa chân đá đá cửa, bên trong truyền ra thanh âm thở hổn hển của Kỷ Thần Tu, dường như có vẻ rất mệt mỏi. Đường Lạc không nhịn được cười, chỉ nghĩ thôi cũng biết tình hình chiến đấu bên trong nhất định rất đặc sắc.
“Anh thực sự cùng người đó ở cùng một chỗ?” Việt Hoành không thể tin nổi mà đưa tay chỉ vào phòng thử đồ.
Đường Lạc không phủ nhận cũng không thừa nhận, mập mờ mặc cho Việt Hoành đoán cái nào cũng được, chỉ là lâu lâu nói vọng vào trong phòng thay đồ, giục người bên trong nhanh một chút.
“Anh như vậy mà lại… Người như cậu ta về điểm này có gì đáng để anh yêu, đáng để anh giúp cậu ta thay đổi?”
“Cậu cũng đâu đáng, nhưng tôi vẫn làm, mà cậu… không phải bây giờ cũng rất thành công sao? Bay lên cành cao rồi nên ngay cả gốc cây ban đầu cũng không cần?” Đường Lạc không chút lưu tình mà châm chọc đối phương, từ lâu hắn đã muốn trách móc cậu ta như vậy, nhưng… xong khi nói ra, trong lòng không hề dễ chịu như tưởng tượng, ngược lại còn sinh ra nhiều thứ tình cảm đối lập hơn. Yêu… đó là thứ không thể nào có được, nhưng người trước mắt cái gì cũng có, cả người còn lộ ra vẻ đáng thương, Đường Lạc rất muốn thông cảm cho cậu ta.
“Em không cảm thấy bởi vì muốn trèo lên cao, lợi dụng một số người và một số thứ thì có cái gì sai chứ, quan trọng là em cho tới bây giờ vẫn một lòng không đổi.”
“Cảm ơn… Một lòng của cậu, tôi không có phúc để hưởng.”
Cửa phòng thử đồ *rầm~* một tiếng bị đá văng, người vượn bước ra sàn diễn, không… là nhảy vọt lên cao, trực tiếp lột xác thành người mới đúng.
“Kỳ quá à!” Hướng về phía cái gương, Kỷ Thần Tu bắt đầu phàn nàn, hết kéo kéo vạt áo lại giật giật cổ áo, cả người đều vặn vẹo không yên.
“Kỳ ở chỗ nào?” Vì Việt Hoành vẫn còn ở đây, Đường Lạc không tiện phát cáu, nhẫn nhịn tính nết của người vượn mà sờ lên mấy chỗ người vượn kéo kéo giật giật, “Ít nhất nhìn cũng rất giống con người.”
“Kỳ thấy mồ! Cổ áo quá rộng, thắt lưng lại ôm chặt, những thứ này rất vướng víu…” Càng nói càng khó hiểu, từ trong gương nhìn thấy Việt Hoành đang cười khẩy, hơn nữa lại cười càng lúc càng tươi, cuối cùng còn cười đến rất vui vẻ. Sắc mặt Đường Lạc cũng thay đổi, Kỷ Thần Tu hiện tại lại có vài phần giống hệt Việt Hoành.
Kỷ Thần Tu bỗng nhiên cười hì hì, “Tôi nói cái gì cũng không thích hợp là vậy nè, đây vốn không phải là style của tôi, đây rõ ràng là style của mấy kẻ thích quyến rũ người khác mà! Nhìn đi, có chỗ nào khác mấy đứa con gái đâu.”
Việt Hoành thu nụ cười trên mặt về, lại bắt đầu cười khẩy. Đường Lạc kinh ngạc, hình như trong câu nói của người vượn trong thoại có thoại, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không ra, có điều nhìn kỹ một chút thì đúng là không thích hợp với Kỷ Thần Tu cho lắm, dù sao cậu vốn cũng không phải là người chạy theo fashion, từ trong xương cốt đều lộ ra khí chất bảo thủ, thoáng một cái, lại chơi cái style Open như vậy, thoạt nhìn y chang người làm nô dịch cho quần áo, chứ không giống người chinh phục quần áo. Đường Lạc cẩn thận chọn vài cái áo sơ mi và mấy cái quần kiểu dáng đơn giản, nhét vào lòng Kỷ Thần Tu.
“Không cần nữa, hôm khác chúng ta hẵng quay lại! Đưa quần áo của tôi cho tôi đi.” Kỷ Thần Tu ngọ nguậy như người sắp chết.
“Xin lỗi, quần áo khi nãy cậu mặc ra ngoài, tôi đã kêu nhân viên ném đi rồi, nếu cậu muốn cởi truồng trở về thì tôi cũng không ngại.” Đường Lạc xòe hai tay mỉm cười đắc ý, đã sớm nghĩ tới việc người vượn sẽ đổi ý, hắn liền ra tay trước.
Lần này bước ra rất nhanh, hiệu quả đương nhiên cũng đã khá hơn rất nhiều, Kỷ Thần Tu vốn có vẻ thư sinh, lại thêm tác phong bảo thủ bên trong. Hơn nữa vóc dáng thon dài và da thịt trắng nõn chính là ưu thế lớn nhất của cậu, nếu không muốn nói là cực kì lóa mắt, nhưng thực sự rất phù hợp, đến ngay cả Việt Hoành cũng phải thu vẻ mặt cười khẩy về.
Sau khi xác định được style, Đường Lạc lại chọn thêm vài bộ cho cậu, rốt cuộc cũng giải quyết xong, Đường Lạc thở phào nhẹ nhõm, ngày mai hắn nhất định phải ngủ một giấc thật ngon. Cái tên người vượn này tốt nhất mấy ngày kế tiếp không nên xuất hiện trước mặt hắn.
Kỷ Thần Tu chạy đi tính tiền bỗng nhiên lại chạy về, dựa sát vào Đường Lạc nhỏ giọng nói: “Vẫn không đủ.”
“Sao nữa?” Đường Lạc cau mày, không thể nhịn thêm được nữa. Trong thoáng chốc mới nhớ tới người vượn mỗi tháng đều dựa vào mấy câu truyện tình yêu mông lung để kiếm tiền, tuy rằng chuyện có thể mua được một căn nhà đắt như vậy vẫn là một ẩn số, nhưng thu nhập thì bao giờ cũng có hạn mà!
Tỉ mỉ hỏi lại lần nữa, đúng là vì nguyên nhân này, Đường Lạc hối hận thúi ruột, từ sớm phải suy xét đến tình trạng tài chính của Kỷ Thần Tu, mới lập kế hoạch chứ.
Aishh… Lần này chịu thiệt rồi. Đường Lạc buộc lòng phải chấp nhận móc bóp ra.
“Tôi đã thanh toán cho cậu rồi!” Việt Hoành ném mấy cái túi sang, rất tiêu sái đứng đối mặt với Kỷ Thần Tu.
Đường Lạc tưởng rằng Kỷ Thần Tu sẽ từ chối, vậy mà Kỷ Thần Tu lại miễn miễn cưỡng cưỡng nhận lấy mấy cái túi, nói: “Lẽ ra Đường Lạc muốn giúp tôi trả tiền, đương nhiên tôi sẽ bồi thường lại cho anh ấy, nhìn cậu xem ra cũng rất có tiền, tôi đây sẽ giúp cậu thỏa mãn suy nghĩ kẻ có tiền thích khoe khoang của cậu. Đường Lạc… Về nhà thôi!”
Kỷ Thần Tu nói bồi thường ở đây có nghĩa là sẽ từ từ trả lại tiền cho Đường Lạc, nhưng qua tai của Việt Hoành lại trở thành một loại hàm ý khác.