“Còn muốn gần thêm chút nữa không?” Nếu như lúc đầu còn là những lời đùa dai, thì những lời này có ý nghĩa ‘ba chấm’ quá đậm.
“Ừm… Đủ rồi!” Hơi thở của Đường Lạc có phần không ổn định, một địa phương trên cơ thể đã bắt đầu không khống chế được mà ngọ ngoạy muốn chạy ra ngoài. Cố hết sức để kiềm chế thứ sắp đứt dây cương.
“Như vậy là đủ rồi?” Kỷ Thần Tu vừa cười vừa dựa sát vào mấy phần, ngón tay dọc theo gò má của Đường Lạc trượt xuống dưới, cởi nút áo sơ mi đầu tiên của Đường Lạc ra, “Nhưng theo tôi… khoảng cách như vậy vẫn không đủ nha!”
“Đừng…”
Lời còn chưa nói hết, Đường Lạc đã vươn mình giữ ngón tay của Kỷ Thần Tu lại, xoay người đè lên cậu, đôi môi nóng bỏng lại bị phủ kín một lần nữa. Không chút khách khí mà liếm mút khắp khoang miệng, sau đó dùng sức ngậm lấy đầu lưỡi đối phương.
Không giống cậu thường ngày, đây rõ ràng là mê hoặc, là *** để mê hoặc. Đường Lạc hung ác ngậm lấy đôi môi khiến người ta phát điên kia, hôm đó sau khi nếm qua một lần, hiện tại mỗi khi nhìn thấy đều sản sinh mơ mộng không thích hợp.
Đúng như dự đoán, không hề phản kháng, Đường Lạc dễ dàng cắn lấy đôi môi khiến thần kinh người khác rung động, vuốt ve an ủi nhưng vẫn không mất lực độ càn quét từ trong ra ngoài, không bỏ sót bất cứ chỗ nào, kỹ xảo thành thục dường như được lên kế hoạch thật lâu trước đó vậy. Kỷ Thần Tu không chút ngượng ngùng phối hợp với động tác của Đường Lạc, hơi nghiêng đầu về phía trước khích lệ Đường Lạc tiến thêm một bước. Đầu óc bắt đầu trống rỗng, theo bản năng phối hợp với động tác của đối phương, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần, cả hai đã lăn lộn trên sofa, hôn đến sắp thở không nổi.
“Em chọc tôi trước…” Đường Lạc hung hăng buông lời khi giữa hai đôi môi có khe hở, tiếng thở dốc dày đặc vẫn không lấn át được dục vọng. Bàn tay đặt trên lưng Kỷ Thần Tu, không chút khách khí chui vào bên trong dò xét, có vẻ rất nôn nóng, Kỷ Thần Tu thở hổn hển theo dõi hắn. Ánh mắt tràn ngập vẻ chủ động yêu cầu và *** đãng như vậy, đối với Đường Lạc mà nói đúng là đánh ngã toàn bộ lý trí. Cố nén biểu hiện cho thấy bản thân đang vội vã, bàn tay đặt trên lưng đối phương, ánh mắt chăm chú nhìn Kỷ Thần Tu.
“Không sợ phải chịu trách nhiệm sao?” Kỷ Thần Tu chủ động nâng thắt lưng lên, phối hợp với bàn tay đang tiến vào của Đường Lạc, hai tay đưa về phía áo sơmi của Đường Lạc, từng cái từng cái cởi nút áo của hắn ra.
“Em muốn tôi chịu trách nhiệm hả?” Đường Lạc cởi áo khoác Kỷ Thần Tu ra, bàn tay đặt ngang hông đối phương bắt đầu có những vuốt ve đầy kỹ xảo, “Em giỏi nhất không phải là trốn tránh sao?”
“A… Nhẹ chút… Em đâu phải là bánh bèo, sao lại cần người khác chịu trách nhiệm chứ?” Hai tay tìm ra phía sau của Đường Lạc, kéo quần áo của hắn xuống, áo sơ mi bị kéo đến nhăn nhúm, lộ ra cơ thể to lớn, Kỷ Thần Tu nâng thân trên lên, ôm lấy bả vai Đường Lạc, kề sát vào lỗ tai của hắn, “Như anh mong muốn… Chúng ta chỉ làm thôi!”
“Thật không?” Rõ ràng đây là câu trả lời tốt nhất, nhưng nghe hết lần này tới lần khác vẫn cảm thấy rất bực bội. Giống như giận dỗi vậy, Đường Lạc nhanh chóng cởi áo của Kỷ Thần Tu, đẩy áo trong lên trên ngực, không kịp chờ đợi liền nhào tới cắn lên ngực cậu.
“Như em mong muốn…” Cởi quần của đối phương ra, nhanh chóng kéo xuống, vật che đậy cuối cùng cũng bị cởi nốt, Đường Lạc tách hai chân Kỷ Thần Tu ra rồi chen vào giữa.
Nghe chàng trai dưới thân bày ra tư thế mặc cho người khác ăn mà phát ra tiếng thở dài rên rỉ. Đường Lạc hài lòng nở nụ cười, nâng cao nửa người trên để bắt lấy ánh mắt của chàng trai dưới thân, cúi người hôn lên đôi mắt của cậu, đôi mắt không bị mắt kính che khuất vào ban đêm thoạt nhìn rất mê người. Cơ thể theo bản năng men xuống dưới, cách một lớp quần áo mà ma sát khu vực mẫn cảm trên cơ thể đối phương.
Bàn tay của Kỷ Thần Tu bắt đầu leo lên hông, lưng, cánh tay, cổ và bên tai của hắn dịu dàng quanh quẩn, cậu như đang nỗ lực lấy lòng Đường Lạc, ôn nhu như đang chạm vào một tác phẩm nghệ thuật, mỗi một tấc đều lộ ra hết. Đường Lạc nghiêng đầu ngậm lấy ngón tay chọc người ta giận, oán trách trừng mắt nhìn Kỷ Thần Tu, không chút khách khí liền tìm được mục đích trong tầm tay, càng hung hăng đi vào dò xét.
“Shh…” Kỷ Thần Tu cắn môi, theo bản năng lùi về sau. Giữ cơ thể đang tránh né của cậu lại, Đường Lạc ra sức cắn ngón tay của cậu, triền miên liếm mút. Hơi thở hai người ngày càng nặng nề, Đường Lạc không hề tách rời ánh mắt của hai người, ánh mắt nóng bỏng chỉ còn lại vẻ sáng ngời.
Đường Lạc đột nhiên ôm lấy Kỷ Thần Tu, ngồi dậy, Kỷ Thần Tu vừa vặn ngồi trên chân hắn, khóe môi của Đường Lạc nhếch lên thành một nụ cười không đàng hoàng, cắn một cái lên môi của Kỷ Thần Tu, rút ngón tay còn ở bên trong cơ thể đối phương ra, cảm giác đột nhiên rút hết ra ngoài khiến Kỷ Thần Tu phát ra âm thanh rên rỉ, hắn mỉm cười nhìn phản ứng như trong dự đoán, hưởng thụ phản ứng chờ đợi của Kỷ Thần Tu.
“Anh…” Kỷ Thần Tu tràn đầy khó hiểu nhìn vào mắt Đường Lạc, cuối cùng dứt khoát cắn lên vai của Đường Lạc, giống như đang đuổi theo thứ gì đó, trong tiềm thức cậu rất thích cắn hắn. Đường Lạc hít một ngụm không khí, ôm chặt lấy Kỷ Thần Tu, đứng dậy.
“A… Anh làm gì vậy?” Tư thế này… ôm như vậy… không phải sẽ rất tốn sức sao, nhưng đối với Kỷ Thần Tu mà nói thì cảm giác không khí lùa vào dưới thân, rất xấu hổ. Cắn lấy bả vai của Đường Lạc, theo bản năng vùi đầu vào đó. Đường Lạc mỉm cười ôm lấy cậu, lắc la lắc lư đi về phòng ngủ, hơi men vẫn chưa tan hết, cảm giác ngà ngà say, khiến thần kinh càng thêm yếu đuối, tuy vết cắn trên vai cũng không sâu lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn.
Đặt người nọ lên chiếc giường mềm mại trong phòng ngủ của mình, Đường Lạc mỉm cười đứng trước mặt Kỷ Thần Tu, bắt đầu cởi dây nịt, động tác rất nhanh, cũng rất mê người, ánh mắt vẫn tà ác nhìn chằm chằm Kỷ Thần Tu cả người đều đang ửng đỏ, mà Kỷ Thần Tu chỉ kịp trở mình một cái liền bị giữ lấy.
“Cho dù là ‘làm’… Tôi cũng sẽ khiến cho em hài lòng…” Tay Đường Lạc rời khỏi ngực của Kỷ Thần Tu, cúi người hôn mút dọc theo cơ thể mảnh khảnh, khát vọng không cách nào kiềm chế, khiến cho hắn vẫn tiếp tục dò xuống dưới, nơi vốn được khai phá nửa vời trở nên cực nóng, đối với một người đàn ông như Đường Lạc mà nói, thực sự là khiêu gợi muốn chết. Bàn tay theo cơ thể phập phồng của đối phương mà mơn trớn, vẫn dọc theo đường cong khiêu gợi thăm dò xuống dưới.
‘Hàng’ ở đầu giường luôn dồi dào như dự đoán, dưới ánh mắt mơ màng của Kỷ Thần Tu, Đường Lạc dùng bàn tay dính chất lỏng tiếp tục thăm dò vào trong. Kỷ Thần Tu từ đầu tới cuối vẫn nhiệt tình phối hợp, nhưng khi Đường Lạc tăng lực độ đi vào, cơ thể vẫn khó chịu mà căng như dây cung.
“Đường… Lạc… Đường Lạc…” Cơ thể không thoải mái trước sau vẫn không muốn thả lỏng, khom người cự tuyệt Đường Lạc tiến thêm một bước mở rộng, đôi môi cắn chặt vẫn mưu tính lùi về sau, trong mắt cũng đổ đầy nước mắt, giống như Đường Lạc chỉ cần mạnh tay hơn một chút sẽ lập tức chảy xuống, thoạt nhìn rất khiến người ta muốn yêu thương.
Đường Lạc kéo chàng trai một mực muốn lùi về sau dưới thân về, chen vào giữa hai chân, dùng cơ thể để ngăn chặn người bắt đầu không yên kia, khẽ gọi tên của cậu, “Kỷ Thần Tu…”
Thanh âm phát ra rất nhẹ rất ôn nhu, như đang dụ dỗ Kỷ Thần Tu rằng nhất định phải trải qua quá trình lột xác đau đớn mới có thể chạm đến thiên đường.
Ánh mắt Kỷ Thần Tu bắt đầu có chút mâu thuẫn, nhưng không muốn đẩy Đường Lạc ra, kích thích vô cùng mãnh liệt khiến cậu không khống chế được mà có chút căng thẳng, hơi thở hỗn loạn, cắn chặt lấy môi, nhẫn nại rất khổ cực.
Đường Lạc không đành lòng mà giảm nhẹ động tác, hít thở sâu rồi mới bắt đầu chuyên tâm nhìn Kỷ Thần Tu chăm chú, sau đó cả người đều trượt xuống dưới. Chính bản thân của Đường Lạc cũng phải giật mình, hắn chưa từng nghĩ tới việc dùng miệng giúp Kỷ Thần Tu giải quyết, nhưng khi quyết định ngậm ‘cái ấy’ vào thì cảm nhận được sự run rẩy của người dưới thân, Đường Lạc liền cảm thấy làm như vậy cũng không có gì là không tốt, một bên kích thích phía trước, phía sau cũng nhận được từng cơn kích thích không ngừng, đầu lưỡi dây dưa quấn lấy, liếm liếm vỗ về, loại dẫn dắt có nhịp điệu và nhiệt tình vừa phải này, mãi đến khi máu trong cơ thể sôi trào gấp bội, mới khiến cho Đường Lạc nóng lòng nuốt vào càng lúc càng sâu.
Phóng túng mặc cho Kỷ Thần Tu tham lam ôm lấy đầu của hắn, thỏa mãn ngẩng đầu tìm ánh mắt của đối phương, lại nghênh đón một nụ hôn nồng nhiệt cùng Kỷ Thần Tu, dây dưa đến mức hơi thở hỗn loạn, hôn môi rốt cuộc cũng đến lúc phải gián đoạn, mới lưu luyến không rời mà nhả ra.
“Có thể… có thể rồi…”
Kỷ Thần Tu hơi ngượng ngùng nâng cơ thể lên, ám chỉ với Đường Lạc. Đường Lạc nhìn ra được Kỷ Thần Tu đang thỏa hiệp với hắn, lần trước tiến hành hoan ái trong lúc vô ý thức nên không thỏa mãn được cậu, Đường Lạc cảm động một trận, đón lấy ánh mắt đặc biệt nóng bỏng của Kỷ Thần Tu, chậm rãi tiến vào thân thể cậu, cái loại cảm giác dùng hết sức để tiến vào này, khiến hắn kích động không thôi, không hiểu tại sao lại có cảm giác mãnh liệt như vậy, chỉ là không nhịn được muốn hung hăng ôm chặt lấy người dưới thân, tiến vào thân thể cậu, mặc cho Kỷ Thần Tu ôm suy nghĩ gì trong đầu trong lúc bản thân đang tiếp nhận hắn, Đường Lạc cũng thỏa mãn, chỉ muốn dùng toàn bộ khả năng của bản thân để thỏa mãn cậu.
Động tình cúi đầu hôn lên cổ và bả vai Kỷ Thần Tu, một tay duy trì an ủi cậu. Dùng tất cả kỹ xảo của bản thân để lấy lòng cậu. Thân thể ẩm ướt dính sát vào nhau, cánh tay quấn quít, hô hấp nặng nề. Động tác mạnh mẽ như rót hết toàn bộ tinh lực vào đó, nơi đó kết hợp chặt chẽ, hai người cũng không còn lạng quạng như lúc đầu, cơ thể phối hợp với nhau tương đối tốt, dồn hết tất cả kỹ xảo để khơi mào dục hỏa của đối phương. Thân thể bị vây lấy cực kì nhạy cảm, hai cơ thể tràn đầy tinh lực càng dán càng chặt, không có gì có thể ngăn cản, lần lượt đắm chìm vào biển tình không dứt, đêm nay trở thành một đêm phong tình vạn chủng rồi.
(phong tình vạn chủng: mười nghìn phong thái quyến rũ khác nhau)
This entry was posted in Phương lân hảo thổ, Đam mỹ. Bookmark the permalink.