Phương Lân Hảo Thổ

Chương 38

Tranh cãi mặt đối mặt

(Đường Lạc nổi giận)

Phương lân hảo thổ

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa =]]

Kỷ Thần Tu chỉ kịp nhìn thấy gương mặt của Đường Lạc, cả người đã bị lôi đi thật xa. Lảo đảo, thật vất vả mới đứng vững được, sau đó phát hiện ra bản thân đã bị kéo tới cầu thang.

Đường Lạc ném tay của Kỷ Thần Tu ra, lửa giận không chút nào che giấu đều treo hết ở trên mặt, chỗ này khá yên tĩnh, lại ít người lui tới, là một nơi tốt để nói chuyện, vấn đề này đối với hắn mà nói là rất nghiêm trọng, nhất định phải hỏi cho rõ ngọn ngành.

Kỷ Thần Tu không cần khôn khéo cũng nhìn ra được hiện tại lửa giận của Đường Lạc rất lớn, cánh tay bị ném hung hăng va vào tường, rất đau, rất đau đó, nhưng cơn giận của Đường Lạc thoạt nhìn còn đáng sợ hơn. Kỷ Thần Tu xoa xoa cánh tay, cẩn thận hỏi dò xét thử: “Sao vậy?”

“Cái đó là do em muốn viết hay là Ngải Thanh kêu em viết?” Đường Lạc hỏi rất trực tiếp, cho thấy hắn muốn biết rõ mọi chuyện, bất kể là cái gì cũng nhất định phải truy xét đến cùng. Hắn cũng để ý thấy cánh tay bị va phải của Kỷ Thần Tu, lửa giận cũng không phải là hoàn toàn không khống chế được, cố ý trấn áp thanh âm đang run rẩy, hắn không thể tin được sự thật này.

“Cái này…” Kỷ Thần Tu do dự, giữ lấy cánh tay bị va phải, tránh né ánh mắt áp bức người của Đường Lạc.

“Nói!”

Đường Lạc thấy được trong mắt Kỷ Thần Tu là đang do do dự dự, nhất định là muốn bao che, thời gian do dự dài như vậy chắc chắn là đang suy nghĩ cách đối phó, trong lòng cậu vẫn muốn bao che cho Ngải Thanh. Hừ… Cái gì mà bàn công việc, tất cả đều là lừa gạt hắn. Cùng Ngải Thanh uống trà nói nói cười cười trò chuyện, giờ lại nói cậu không biết chuyện gì, lửa giận của hắn liền bốc cháy *xèo xèo~*, có thể tha thứ, có thể kiềm chế, nhưng không có lý do thì tuyệt đối không thể tha thứ.

Kỷ Thần Tu lại càng hoảng sợ, Đường Lạc từ khi quen biết cho tới nay vẫn chưa từng lớn tiếng với cậu. Đường Lạc cư xử đúng mực luôn luôn nhân từ bao dung cậu, mỗi một lần gặp rắc rỗi hoặc làm ra chuyện gì quá đáng, Đường Lạc đều rất nhân từ chiếu cố cậu. Lần đầu tiên bị nạt như vậy, Kỷ Thần Tu có chút không biết nên làm thế nào, cứ đứng ngơ ngác, một câu cũng không nói được.

“Không nói lời nào có nghĩa là cam chịu sao? Em là nhắm vào Việt Hoành hay là nhắm vào tôi?” Đường Lạc căn bản không có biện pháp để bình tĩnh, sự im lặng của Kỷ Thần Tu cũng chỉ làm lửa giận của hắn tăng gấp bội, “Em không biết chủ đề kỳ này là lấy Việt Hoành làm chủ sao? Viết bài bình luận? Có thiếu gì thời gian và cơ hội, tại sao lại cố ý chọn vào lúc này, tôi nghĩ không ra em và Việt Hoàng có mâu thuẫn gì, chỉ có một mục đích duy nhất là tôi. Em đang trả thù sao? Trả thù tôi hôm đó lạnh nhạt, không chịu trách nhiệm?”

“Không phải!” Kỷ Thần Tu lên tiếng phủ nhận.

“Không phải? Vậy em vì cái gì? Ngải Thanh có thể dùng mánh lới để làm cớ, còn em là vì cái gì? Có phải Ngải Thanh kêu em làm cái gì thì em sẽ làm cái đó không?” Đường Lạc không khống chế được mà lớn tiếng, nếu quả thật là như vậy, vậy Đường Lạc hắn đúng là thật đáng thương hại.

“Không phải mà!”

“Không phải? Hừ… Nếu như không phải như vậy thì em có thể lấy ra thứ gì đó có thể làm lý do được mà? Tôi cho đến bây giờ vẫn cho rằng em là người đáng tin nhất, có ý kiến về em liền có thể nói thẳng với tôi? Tại sao lại đem chuyện này ra đùa giỡn? Trong mắt em, tôi không đáng tin như vậy sao, chuyện như vậy, có phải em nên bàn bạc trước với tôi không?” Nếu như không phải trong mắt cậu không có Đường Lạc, sẽ thông báo cho hắn biết chuyện này trước, làm loại chuyện vô nghĩa như vậy, không được thông qua căn bản cũng là uổng công vô ích.

“Tui không có! Tui cho tới bây giờ vẫn tin tưởng anh.” Thái độ của Kỷ Thần Tu cũng bắt đầu cương quyết, từ đầu tới cuối đều nhìn thẳng vào mắt Đường Lạc, không chút sợ hãi.

“Được! Chỉ cần em cho tôi một lý do, có thể thuyết phục được tôi, kỳ này tôi cho em đăng.” Đường Lạc cười nhạt.

“Không có lý do gì hết!”

“Được… Được… Được lắm!” Đường Lạc tức giận nhắm mắt lại, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Thần Tu một cái, hung hăng đá vào tường một cú, “Em thật là phải khiến tôi thay đổi cách nhìn, em thật sự rất lợi hại, Đường Lạc tôi chơi không lại em.”

Đã không có gì để nói, Đường Lạc có suy nghĩ muốn đánh người, không có lý do gì hết? Trên đời có chuyện gì mà không có lý do chứ? Kỷ Thần Tu là đang giấu giếm hắn, cậu và Ngải Thanh đang giấu giếm chuyện mà Đường Lạc hắn không biết, chỉ cần nghĩ đến đây, lý trí lại bắt đầu tan vỡ, không thể ở lại chỗ này được nữa, nếu còn ở lại, Đường Lạc sợ bản thân hắn sẽ thật sự động thủ với Kỷ Thần Tu. Xoay người, không chút do dự đi về phía cửa.

“Vậy là anh đang che chở cho Việt Hoành sao?” Kỷ Thần Tu ở phía sau lên tiếng.

“Cái gì?” Đường Lạc dừng bước, bàn tay đặt trên chốt cửa cũng thu trở về.

“Nếu như kỳ này đổi lại là người khác, anh sẽ thèm để ý đến sao?” Kỷ Thần Tu chậm rãi đi tới trước mặt Đường Lạc, “Có lẽ tui mới là người phải hỏi, anh là nhắm vào Ngải Thanh hay là nhắm vào tui?”

“Em…” Đường Lạc thật sự không thể tin vào hai mắt của mình, cái người hung hăng trước mắt này là Kỷ Thần Tu sao? Vì sao so với Kỷ Thần Tu mà hắn biết một điểm cũng không giống, rất cứng rắn, khóe miệng tự kiêu còn mang theo nụ cười giễu cợt, người này… chính là cậu sao? Thật ra còn bao nhiêu thứ hắn chưa biết về cậu?

“Lại còn hỏi như vậy? Aishh… Em chưa từng ngồi vào vị trí của tôi, em có thể biết được tôi phải gánh vác những trách nhiệm nào sao? Tôi phải gánh vác trách nhiệm với bao nhiêu người sao? Lợi nhuận cũng chỉ là một phần mà thôi, em có biết làm tạp chí cần tích góp bao nhiêu mạng lưới giao thiệp không? Em lại còn có thể hỏi tôi như vậy?”

“Phong thuỷ luân chuyển, không có kẻ địch tuyệt đối, Việt Hoành đối với anh có lẽ là đối thủ cạnh tranh, mặc kệ tình hình như thế nào, luôn có thời điểm phải hợp tác với kẻ địch.” Kỷ Thần Tu lập luận khéo léo, không cho Đường Lạc có cơ hội nghỉ xả hơi, “Anh chính là đang mượn cớ, tui không rõ tại sao anh lại đột nhiên thay đổi thái độ với Việt Hoành, nhưng… anh đã thật sự đọc bài viết của tui rồi sao? Nếu đọc xong rồi mà anh vẫn còn nghĩ đó là do tui cố tình gây sự, tui bằng lòng xin lỗi anh, nếu cần thì tui cũng không ngại nói lời xin lỗi với Việt Hoành!”

Kỷ Thần Tu không chịu khuất phục đúng là một dáng vẻ khác lạ, Đường Lạc không nói gì, thực sự là không có gì để nói.

“Có phải là mặc kệ tôi nói gì đi nữa, em cũng cho rằng mình không làm sai?” Đường Lạc cười khổ, hắn căn bản không muốn đọc bài viết kia, từ khi Việt Hoành nói với hắn toàn bộ chân tướng, đối với một Việt Hoành đã mất hết tự tôn để xin hắn tha thứ, hắn không thể làm như vậy, hắn như vậy là quá tàn nhẫn, buổi họp báo này đối với cậu ta mang ý nghĩa rất trọng đại, hắn không thể giáng cho cậu ta một gậy vào đầu được.

Đúng vậy!” Kỷ Thần Tu kiên định gật đầu, “Tự tui muốn viết bài bình luận đó, không dính dáng gì đến Ngải Thanh hết, tui đã dùng rất nhiều công sức để viết nó, cho dù ở đây anh không cho đăng thì tui cũng có chỗ khác có thể đăng.”

“Được! Vậy mời em đem thứ em viết giao đến bất cứ tòa soạn nào khác, ngoại trừ chỗ này của tôi.” Đường Lạc có hơi cảm thấy trong lòng nguội lạnh, càng lúc càng không thấy rõ người trước mắt, những lời lẽ kiên định lạnh như băng này hắn đã nghe đủ rồi. Một người nói như vậy, hai người cũng nói như vậy, Ngải Thanh nói cậu tùy tiện gửi bài bình luận kia đến tòa soạn nào đều có thể được chọn, Kỷ Thần Tu cũng nói như vậy, hai người giống hệt nhau, ngay cả lời nói cũng giống hệt nhau. Ăn ý như vậy… Đường Lạc ngoại trừ tức giận, chỉ còn biết cười khổ. Ngực tê tê đau, cảm giác mọi thứ đều rõ ràng lại dâng lên một lần nữa.

Vốn chỉ là chuyện bất đồng quan điểm, sao lại diễn biến lợi hại đến như vậy? Đường Lạc bách tư bất đắc kỳ giải, Kỷ Thần Tu… tôi thật sự là không hiểu gì về em rồi.

(bách tư bất đắc kỳ giải: suy nghĩ cả trăm lần nhưng vẫn không tìm được đáp án)

“Vậy sao? Vậy em cứ tha hồ mà gửi.” Đẩy Kỷ Thần Tu đang đứng chắn ở cửa ra, Đường Lạc làm mặt lạnh, không chút do dự mà đẩy cửa ra.

“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu bỗng nhiên kéo hắn lại, “Việt Hoành đối với anh thật sự quan trọng đến vậy?”

“Cậu ta đối với tôi không hề quan trọng, nhưng tôi muốn có trách nhiệm với những thứ mà lần này cậu ta cho tạp chí của chúng ta.”

Cánh cửa tự động khép lại, Đường Lạc đã đi rồi, Kỷ Thần Tu tựa vào tường, lấy thuốc lá từ trong túi. Việt Hoành, hình như cậu thật sự có một địa vị nhất định ở trong lòng của Đường Lạc ha.

Động tác lấy thuốc lá có phần không lưu loát, có thể thấy được cậu không phải thường xuyên hút thuốc. “Khụ… Khụ…” Đáng chết… Kỷ Thần Tu đá lên cánh cửa vốn đã khép lại.

Nhìn cánh cửa hơi mở ra khép vào, thở dài… Sau đó vứt điếu thuốc, móc điện thoại trong túi ra.

“Chị hai… em có chuyện muốn nói với chị.”
Bình Luận (0)
Comment