“Đường Lạc, anh nói…” Kỷ Thần Tu ngồi thật lâu bỗng nhiên cúi đầu đưa tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay có hơi nóng của Đường Lạc, ngón tay còn vô cùng ám muội dây dưa trên tay Đường Lạc, khẽ vuốt ve mu bàn tay.
“Sao?” Đường Lạc không giải thích được Kỷ Thần Tu muốn biểu đạt cái gì, nhưng vẻ ôn nhu đến bất thình lình như mang theo một dòng nước ấm trực tiếp rót vào tận đáy lòng, thoải mái đến khiến người ta muốn nhắm mắt lại, hắn thật sự rất muốn đưa tay ôm lấy đối phương.
“Anh nói… chúng ta đã làm nhiều… chuyện thân mật như vậy, còn… còn có thể trở lại như trước kia không?” Ngón tay phía dưới chăn chậm rãi công kích lòng bàn tay Đường Lạc, nơi đó bởi vì đau đớn mà đẫm mồ hôi. Ngón tay đàn ông không tinh tế như của phụ nữ, nhưng vẫn có thể khiến người ta thất thần, hai người rõ ràng đã không còn xa lạ gì, lại có thể đỏ mặt vì chuyện như vậy, nhịp tim cũng tăng nhanh.
Cậu muốn trở lại như trước đây? Đường Lạc rất muốn hỏi như vậy, nhưng Kỷ Thần Tu đã cúi người xuống, là loại tư thế muốn trốn tránh, từ chối nghe thấy bất cứ lời nào, giống như đà điểu cắm đầu thật sâu xuống đất. Kỷ Thần Tu như thế này khiến cho người ta nhìn thôi cũng thấy đau lòng.
Cái đầu lông lá của đối phương nằm trên ***g ngực, ngay cả sợi tóc cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, cho dù đã làm nhiều việc như vậy, nhưng cảm giác chỉ đơn thuần ôm lấy nhau thì đây vẫn là lần đầu tiên. Lồng ngực bị đè rất khó chịu, như đang hành hạ bản thân để chịu đựng loại đau đớn ngọt ngào này, cảm giác thỏa mãn thăng hoa, Đường Lạc vẫn như suy đoán không hề có sức chống đỡ. Nhiều lần muốn mở miệng, đều bị Kỷ Thần Tu hung hăng véo lên tay. Cái người thoạt nhìn rất to gan rất khôn khéo này lại đang mất bình tĩnh. Đường Lạc mỉm cười, chật vật rút một tay ra khỏi chăn, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
“Em muốn quay lại thời điểm nào?” Là trước khi cãi nhau hay trước khi làm chuyện thân mật? Đường Lạc có phần không hiểu, hắn muốn biết nếu thật sự có thể trở về quá khứ, Kỷ Thần Tu sẽ có gạt hắn nữa không? Có lẽ bản thân hắn cũng sẽ chân thành tìm hiểu cậu. Cả hai người đều có lỗi sai, nhưng cũng không còn cách nào khác. Kỷ Thần Tu không gạt hắn, hắn cũng không tiếp xúc với cậu nhiều như vậy, nảy sinh tình cảm là chuyện không thể nào. Có điều… nếu bản thân thật sự không chán ghét những lời của cậu ngay từ đầu, thì cũng sẽ không bỏ qua nhiều chi tiết rõ ràng như vậy.
Nói cho cùng vẫn là hắn thiếu chút nữa đã để vuột mất. Đường Lạc cười khổ, bản thân thật sự chơi không lại thứ cảm tình này. May là cả hai người đều tương đối kiên trì! Đường Lạc ôm Kỷ Thần Tu thật chặt, dùng trán cọ cọ trán của cậu, “Xin lỗi!”
Người đang nằm trong lòng không tin tưởng mà ngẩng đầu lên, hai người vốn bướng bỉnh lần đầu bỏ thành phần khó chịu trong tính tình của mình xuống, đúng là thẳng thắn đối với ai cũng đều tốt.
“Em không có ác ý!” Kỷ Thần Tu nói xong, nghiêng đầu tựa vào ***g ngực của Đường Lạc, lắng nghe nhịp tim của hắn, rất trẻ con, lại nhịn không được làm cho người khác muốn yêu thương.
“Anh biết!” Đường Lạc hôn lên tóc cậu.
“Nhưng em có cố ý!” Thanh âm của Kỷ Thần Tu hạ xuống còn 1 dB, vùi đầu thật sâu, rất buồn cười. Đường Lạc muốn hỏi cậu có phải chỉ khi ở trước mặt hắn mới có hành động không phù hợp với ngoại hình và khung cảnh xung quanh như vậy hay không, nhưng vẫn nhịn xuống được, hôn lên tóc cậu lần thứ hai.
“Em biết anh giận em!” Thấy Đường Lạc không nói gì, Kỷ Thần Tu cũng không biết phải làm sao. Rõ ràng cậu đã bứt rứt đến vậy, Đường Lạc lại không chịu cho cậu một viên thuốc an thần.
(Ý là TuTu trách anh Lạc không an ủi hay nói cái gì đó để ẻm yên tâm mà cứ im lặng hoài, chứ không phải ẻm đòi thuốc đâu nha)
“Anh không có!” Đường Lạc rất lâu sau mới bất đắc dĩ thở dài, ít nhất bây giờ hắn thật sự không có tức giận.
Kỷ Thần Tu ngẩng đầu nhìn gương mặt có phần tái nhợt của Đường Lạc, có chút không tin tưởng, “Anh không có?”
“Anh không có!” Đường Lạc cố gắng gật gật đầu, ***g ngực bị đè rất đau, Kỷ Thần Tu thật nặng, huống chi bây giờ hắn còn đang ngã bệnh. Chịu đựng như vậy thật đúng là có hơi phí sức.
Mười ngón tay dưới chăn đã đan chặt vào nhau, tựa như một lời thề nghiêm trang. Đây cũng chính là lần đầu tiên hai người nhìn đối phương ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí ngay cả dáng vẻ của bản thân cũng có thể thấy rõ trong mắt đối phương. Nhu cầu không cần nói vẫn thể hiện rất rõ ràng, vậy còn muốn nói gì nữa? Chuyện đã qua tựa như mây bay, gạt ra hết là được, Đường Lạc không rõ cái gì đã khiến Kỷ Thần Tu chọn cách cúi đầu, mà hắn cũng chán ghét loại nghi ngờ không mang lại kết quả gì.
Mệt mỏi, càng tốt! Cho dù để người này tựa vào thì hắn cũng sẵn lòng.
Dựa theo cái trình tự này, sau khi nhìn nhau ái muội như vậy, kế tiếp phải là hôn môi. Cả hai đều ngượng ngùng nhìn đối phương, lại không muốn dời tầm mắt, hai người đột nhiên trở nên cẩn trọng thoạt nhìn như những cậu nhóc vị thành niên ngây ngô vậy, chuyện tình yêu thời ngây ngô, chỉ cần nắm tay thôi cũng đủ khiến người ta đỏ mặt, nhưng ánh mắt lại trở nên hết sức chân thành. Kỷ Thần Tu khẽ nâng đầu lên, Đường Lạc hơi đưa đầu tới.
Mỉm cười ngượng ngùng, sau đó thong thả chạm vào môi đối phương. Dịu dàng dán lên, lại chậm rãi rời đi, lại dán lên rồi lại rời đi… Nụ cười treo trên mặt lộ ra một vẻ, dường như gọi là hạnh phúc.
Đường Lạc đặt tay trên lưng Kỷ Thần Tu, siết chặt lấy cậu, tay của Kỷ Thần Tu cũng giữ lấy Đường Lạc, khám phá cơ thể của hắn, tương nhu dĩ mạt mà kết hợp với nhau, cả quá trình dây dưa đều trở nên tốt đẹp, đời này của Đường Lạc chưa từng cảm thấy tốt như vậy. Sức nặng đang chống đỡ trên người lại tăng một cách tự nhiên, khiến Đường Lạc ngẩn ngơ, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, hắn chỉ có thể dùng sức ôm chặt người trên thân, cắn lên bờ môi của cậu, dốc hết toàn lực để hôn, rất phí sức, nhưng Kỷ Thần Tu lại chủ động lấy lòng, bù đắp chỗ thiếu sót của hắn, hai người cho đến bây giờ vẫn chưa từng ăn ý đến vậy, nụ hôn bao phủ cả lý trí, hòa tan chút ngụy trang cuối cùng của hai người, vẫn thờ ơ không phát hiện có người đến.
(tương nhu dĩ mạt: xem chú thích cuối bài)
Hai người đều đang quan tâm đến đối phương, cái này cũng dễ hiểu.
Nhớ tới những chuyện đã qua, Đường Lạc cầm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước miếng, buông Kỷ Thần Tu ra, đối diện với ánh mắt của cậu. Đưa tay vuốt ve đôi môi xinh đẹp, nhẹ nhàng chuyển động theo độ cong của nó, xúc giác như có như không khiến đôi môi của Kỷ Thần Tu run rẩy không ngừng, Đường Lạc nhìn vào mắt cậu, nhịn không được lại đưa đầu tới ngậm lấy đôi môi hé mở kia.
“Anh rất nhớ em, nhớ đến dạ dày cũng đau.” Đường Lạc nói ra lời tâm tình đầu tiên với Kỷ Thần Tu, có chút không thuận miệng, nhưng hoàn toàn phát ra từ nội tâm. Kỷ Thần Tu gần như muốn rơi lệ, nhào đến hung hăng cắn lên môi Đường Lạc. Đường Lạc vội vàng nâng người cắn trả Kỷ Thần Tu, cơn đau truyền đến từ dạ dày ở giữa sự mê hoặc không chút che giấu trở nên nhỏ bé không đáng kể. Hắn giữ lấy đầu Kỷ Thần Tu, dùng sức ấn về phía mình, giành lại quyền chủ động, không nghỉ tới chỉ hôn môi thôi cũng có thể kịch liệt đến vậy, sắp hít thở không thông, Đường Lạc tựa vào giường nhìn Kỷ Thần Tu đang há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hư không và bất an, sốt ruột dâng lên.
Đường Lạc cố điều chỉnh nhịp thở, thời điểm Kỷ Thần Tu dán tới lần thứ hai hoàn toàn hỗn loạn, hai người cùng nhau thở dốc, cảm giác được hơi thở ấm áp của đối phương phả lên mặt, gây cảm giác ngưa ngứa ái muội. Hai đôi môi vẫn đang kề sát nhau, chỉ cần nhích đến một chút, là có thể hôn tiếp. Nhưng Kỷ Ái còn ở bên ngoài, làm tiếp nữa chỉ sợ không có biện pháp thu dọn, sao lại không biết kiềm chế như vậy chứ? Đường Lạc không chỉ oán hận bản thân quá gấp gáp.
Đường Lạc biết hắn nên ngừng lại, hoặc là đẩy Kỷ Thần Tu ra, nhưng thân thể lâu rồi vẫn chưa được phóng thích lại đắm chìm trong ngọn lửa dục vọng không thoát ra được, hơi thở dồn dập, khát vọng rõ ràng đã trở nên rất vội vàng.
Đường Lạc đang cố hết sức kiềm chế, nhưng Kỷ Thần Tu đang ngồi phịch trên người hắn lại không nghĩ như vậy, vẻ mặt đỏ ửng chôn trước ngực Đường Lạc cười đến vô cùng quỷ dị, hơi thở không giữ lại chút nào liền phả hết vào cổ áo mở rộng của Đường Lạc.
“Đã lâu như vậy, anh là đi tìm người khác hay là tự mình động thủ hả?” Kỷ Thần Tu cắn môi, chớp chớp mắt nhìn Đường Lạc, cách một lớp quần áo cắn lên ***g ngực Đường Lạc. Tay kia còn đùa dai mà chui vào trong chăn, nghịch ngợm tìm đến vạt áo của Đường Lạc, đùa quá trớn mà chui vào, đầu ngón tay còn quanh quẩn trên thắt lưng nhạy cảm của Đường Lạc, khẽ nhéo một cái, kiêu ngạo mà trêu chọc hết lần này đến lần khác. Cậu hiểu rất rõ cơ thể hắn nha!
“Kỷ Ái đang ở bên ngoài.” Đường Lạc rất lý trí, bình tĩnh tựa vào giường, nhìn vẻ mặt trêu tức của Kỷ Thần Tu mặc cho trên cơ thể thứ gì nên có đều có, thứ không nên có cũng bị Kỷ Thần Tu lấy ra, trên mặt vẫn vân đạm phong khinh như cũ, ngoại trừ đáy mắt không hờn không giận. Một Kỷ Thần Tu gấp gáp so với bình thường thoạt nhìn đáng yêu hơn nhiều, tuân theo bản năng nguyên thủy có gì không tốt đúng không?
“Không sao.” Kỷ Thần Tu cắn lên cổ của Đường Lạc. Đầu lưỡi liếm thẳng một đường dọc theo đường cong nơi cổ Đường Lạc.
“Em… Xuống đi…” Bị dụ dỗ như vậy vẫn không có phản ứng, một là thánh nhân hai là phế nhân. Đường Lạc có phần chống đỡ không nổi, nếu không phải dạ dày đau dữ dội, thì chuyện xoay người đè lên cậu đã sớm không thành vấn đề. Huống chi Kỷ Ái còn ở bên ngoài, hắn thì không sao, rất nhiều người biết chuyện của hắn, cho dù biết cũng ngại địa vị của hắn và lợi ích của bản thân mà không dám nói gì, đến nỗi những lời phỉ bang sau lưng Đường Lạc cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng Kỷ Thần Tu không giống hắn, cậu hình như là con trai độc nhất, còn là con trai chín đời đơn truyền… Dường như đã chọc nhầm rắc rối rất lớn rồi. Loại chuyện không xác định này rơi xuống từng chút từng chút một… Đường Lạc cảm thấy trên vai có hơi nặng nề, nhìn Kỷ Thần Tu vẫn luồn hai tay vào trong quần áo của mình, bọn họ có thể cùng nhau đi tiếp không?
“Đã nói không sao rồi mà!” Kỷ Thần Tu giận dữ nhìn Đường Lạc, tay hung hăng nhéo một cái, cậu ngày hôm nay hoàn toàn là nhéo người khác đến nghiện rồi.
“Cái gì không sao?” Kỷ Ái vừa nói vừa đẩy cửa bước vào, đúng lúc nhìn thấy Kỷ Thần Tu nằm sấp trên người Đường Lạc, tay còn chui vào trong chăn, mà tay của Đường Lạc còn đang đặt trên lưng của em nàng. Hình ảnh rất quái lạ, Kỷ Ái chớp mắt, cầm cái chén đứng sững sờ ở trước cửa. Nếu không phải đủ bình tĩnh, sợ rằng đã thất lễ.
“Chị hai, chị đến tủ quần áo của Đường Lạc tìm bộ đồ ngủ dùm em đi, anh ấy đổ rất nhiều mồ hôi.” Kỷ Thần Tu nói bậy mà mặt không đỏ tim không đập loạn, tay vẫn còn ở trong chăn cởi cúc áo của Đường Lạc, bàn tay đang đan chặt vào tay hắn chợt nới lỏng, không sợ chết mà sờ lên hông của Đường Lạc.
Đường Lạc dùng ánh mắt trừng cậu, cảnh cáo cậu đừng đùa quá trớn! Kỷ Thần Tu cười cười nhanh chóng cởi quần áo của Đường Lạc ra, thời điểm kéo tay áo ra còn dứt khoát trược xuống phía dưới, chạm vào vị trí đã hiện nguyên hình kia.
“Cậu đi xuống cho tôi.” Đường Lạc mệt đến không còn hơi sức cũng phải gào lên một câu, hắn đâu phải bệnh sắp chết, đến nỗi quần áo cũng không thể tự thay?
“Thật là bủn xỉn mà!” Kỷ Thần Tu lẩm bẩm một tiếng rồi bò xuống giường, nhận lấy đồ ngủ trong tay Kỷ Ái ném cho Đường Lạc, Đường Lạc đen mặt nhưng cũng không nói lời nào, thay đồ ngủ ngay trước mặt Kỷ Ái. Aishh…
“Tạm thời vẫn chưa chết được.” Kỷ Ái đưa cái chén nhỏ đặt trên đầu giường khi nãy. “Uống lẹ đi!”
“Cháo kê?” Kỷ Thần Tu nghi ngờ tiến tới, “Sao chị tìm được thứ này ở nhà của anh ấy?”
“Mày xem thường phụ nữ vừa thôi, nhà bếp là thế giới của phụ nữ, không có chuyện bọn tôi không tìm thấy thứ gì.” Kỷ Ái vô cùng ưu việt nở một nụ cười hoàn mỹ, phủi phủi tay, cởi tạp dề ra, “Cậu bị đau dạ dày uống cái này tốt lắm đó, tráng dạ dày trước đi, tối nay tôi sẽ nấu cái khác cho cậu.”
“Cảm ơn!” Lời cảm ơn của Đường Lạc phát ra từ nội tâm. Nhận lấy cái chén trong tay Kỷ Thần Tu, mùi vị cũng không tệ. Ngoài mẹ ra, Đường Lạc vẫn chưa từng ăn thử thức ăn do người phụ nữ khác nấu.
Chú thích:
Tương nhu dĩ mạt: được trích trong Nam Hoa Kinh của Trang Tử, kể về hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá phải dùng nước bọt để làm ướt nhau. Sau này được thường được dùng để miêu tả tình cảm vợ chồng, người thân hay bạn bè, luôn giúp đỡ nhau trong lúc khó khăn hoạn nạn.
Cháo kê: là cháo được nấu từ hạt kê, hạt kê còn được gọi là tiểu mễ, bạch lương túc, túc cốc, cốc tử… Không chỉ được sử dụng làm thực phẩm, vì là loại thực phẩm giàu dược tính nên hạt kê thường được dùng trong việc trị bệnh. Y học Trung Quốc cho rằng, kê có vị ngọt, tính hơi hàn, có tác dụng bổ trung ích khí, có ích cho ngũ tạng, đặc biệt là dạ dày (làm dày đường ruột, dạ dày). Có một danh sư nổi tiếng thời nhà Thanh đã từng nói: “Hạt kê là nguồn dinh dưỡng tốt nhất cho sức khoẻ con người. Khi dùng hạt kê nấu cháo, dầu kê trong cháo có tác dụng tốt hơn cả canh nhân sâm”. Theo y học hiện đại, hạt kê chứa rất nhiều melatonin, chất có tác dụng trấn tĩnh tinh thần và gây buồn ngủ, vì thế cháo kê là một món ăn rất bổ dưỡng giúp có được một giấc ngủ ngon.
Cháo kê