Buổi tối Kỷ Thần Tu không có đến, Đường Lạc không thừa nhận là hắn đang chờ đợi, nhưng cảm giác thất vọng vẫn không thể tránh được mà cuốn lấy hắn.
Hắn mất ngủ cả đêm, hôm sau thức dậy cũng không có tinh thần đi làm, gọi điện xin nghỉ, liền nằm trên sofa đọc sách. Bên ngoài mặt trời lên sáng rực, ánh nắng mùa đông cũng không có tác dụng là bao, nhưng có thể khiến cho tâm tình con người vô hình trở nên tốt hơn.
Dựa theo tính cách của Kỷ Thần Tu, nếu đêm qua không xuống được, hôm nay nhất định sẽ xuống, nhưng đồng hồ đã điểm chín giờ rưỡi, sách cũng đọc được hơn phân nửa. Tuy Kỷ Ái là một người phụ nữ rất khó giải quyết, nhưng Đường Lạc chọn tin tưởng Kỷ Thần Tu, hắn tin tưởng cậu, dù cho Kỷ Thần Tu mà hắn quen biết trước kia có chút chênh lệch so với hắn nghĩ, nhưng nếu đã quyết định, hắn cũng không muốn lún sâu trong chuyện đã qua. Con người một khi muốn thông suốt, chuyện gì cũng trở nên đơn giản hơn nhiều, trong lòng sáng tỏ thông suốt cũng giống như ánh mặt trời ngoài kia vậy, rực rỡ.
Thời điểm chuông cửa vang lên, Đường Lạc mặc dù rất muốn bản thân tỏ vẻ điềm tĩnh một chút, nhưng động tác mở cửa vẫn là nhanh hơn vài phần.
“Tại sao lại là em?” Hỏi như vậy thật sự rất thất thố, nhưng Đường Lạc thật sự có cảm giác bị ông Trời đùa giỡn, bàn tay đặt trên tay nắm cửa cũng tuột xuống, xoay người trực tiếp đi vào trong.
“Nghe nói anh ngã bệnh, đến mang cho anh chút cháo dinh dưỡng.” Việt Hoành mỉm cười đóng cửa lại, trực tiếp đi vào nhà bếp lấy chén với muỗng.
“Tôi đỡ nhiều rồi.” Đường Lạc thở dài, nhận lấy cái chén Việt Hoành đưa cho, đem chân tướng chuyện không có thói quen ăn sáng giấu xuống phía dưới, “Sao hôm nay lại rảnh rỗi vậy?”
Sự nghiệp trong nước của Việt Hoành mới vừa khởi bước, gần đây hẳn là rất bận rộn mới đúng!
“Không sao, thỉnh thoảng ra ngoài một lần để thay đổi tâm tình cũng tốt mà.” Việt Hoành ngồi xuống chỗ đối diện Đường Lạc, nhìn Đường Lạc ăn cháo. Thật ra gần đây hai người cũng có gặp mặt, thỉnh thoảng còn đi ra ngoài ăn trưa chẳng hạn, Đường Lạc hiểu tấm lòng của Việt Hoành, cũng biết rõ cậu ta muốn làm gì, hắn đã dứt khoát từ chối. Hắn vẫn không rõ Việt Hoành đang kiên trì vì cái gì, trên thực tế Việt Hoành của ngày trước nhìn cái gì cũng nhìn một cách khách quan, khi đó lòng tự ái của cậu ta rất mạnh, chưa bao giờ đi thỉnh cầu thứ gì. Nhưng hiện tại cậu ta một lần lại một lần thỉnh cầu hai người gặp mặt, nguyên tắc của cậu ta đã thay đổi rồi sao?
“Việt Hoành, sư phụ có khỏe không?” Cho dù đã không còn tình cảm, đối với chuyện trước kia của Việt Hoành, Đường Lạc vẫn rất muốn biết, rất muốn biết người này sao lại tách khỏi một người đàn ông có thế lực lớn như vậy.
“Hả?” Việt Hoành sơ ý làm ngã phích giữ nhiệt đặt bên cạnh, may mà đã đổ hết cháo dinh dưỡng bên trong ra chén, cậu ta đột nhiên lúng túng khiến Đường Lạc rất khó hiểu, chẳng lẽ có nỗi niềm khó nói?
“Không có! Em… em không muốn nói…” Việt Hoành lẩn tránh, đột nhiên đưa tay lướt qua bàn nắm lấy tay của Đường Lạc, “Đường Lạc, em và sư phụ không có gì hết mà.”
“Em bị sao vậy?” Đường Lạc vô cùng kinh ngạc, dáng vẻ Việt Hoành có hơi kích động, rất khó hiểu, “Sư phụ làm gì em sao?”
“Không có!” Việt Hoành cúi đầu không chịu nói. Đường Lạc cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng tại sao vừa mới nhắc đến người đàn ông kia, Việt Hoành lại mất khống chế như vậy?
“Em không sao chứ? Có muốn uống trà hay không?”
Việt Hoành gật đầu, cúi đầu nhìn khăn trải bàn, không nói tiếng nào. Đến khi Đường Lạc đứng dậy lướt qua người thì cậu ta lại đột nhiên ngẩng đầu, kéo hắn lại, “Đường Lạc, anh nói nếu như em không làm thiết kế nữa, em còn có thể làm được gì?”
“Việt Hoành?” Đường Lạc ngồi xổm người xuống, cầm lấy hai tay của Việt Hoành, “Sự nghiệp của em mới khởi bước, vừa mới đi được bước đầu tiên, cũng rất rực rỡ, tại sao lại nói ra những lời như vậy?”
“Anh không hiểu đâu!” Việt Hoành lắc đầu, “Em chán lắm rồi, cái cuộc sống không thiếu thứ gì này còn khó sống hơn cuộc sống cái gì cũng không có trước đây, khi đó em vẫn còn có anh, nhưng bây giờ thì em không có gì hết, lại còn phải trông chừng những thứ bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Em…”
Đang nói cái gì vậy? Đường Lạc nắm chặt tay của Việt Hoành, từ sự run rẩy giữa hai tay cậu ta, hắn cảm nhận được một vài thứ, Việt Hoành đang sợ hãi, hắn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của Việt Hoành, cậu ta rất có chí khí, nếu không có chí khí sao cậu ta lại dám một thân một mình chạy theo một người đàn ông ra nước ngoài lưu lạc.
“Em đã vứt bỏ sư phụ!” Việt Hoành đột nhiên lại ảm đạm cúi đầu. Đường Lạc có hơi buồn cười, thật sự, không phải hắn cười nhạo Việt Hoành, chỉ là có chút cảm giác hả giận. Người đàn ông kia cướp lấy Việt Hoành, rốt cuộc lại bị vứt bỏ, có suy nghĩ xấu xa như vậy chắc cũng là chuyện thường tình thôi mà! Đường Lạc lén kiềm nén cảm giác vui sướng này xuống.
“Là em vứt bỏ hắn, em lợi dụng hắn xong, liền bỏ chạy.” Việt Hoành khẽ cắn môi, lại nói tiếp: “Thế lực của sư phụ hiện tại còn đáng sợ hơn những gì chúng ta đã biết, toàn bộ những thứ em có đều là do hắn cho, hắn có thể cho em đương nhiên cũng có thể phá hủy.”
“Mọi thứ của hiện tại đều do chính em nỗ lực mà có được, hắn có thể phá hủy sự nghiệp của em, nhưng không thể phá hủy được con người em. Tất cả mọi người đều nhìn thấy tài năng của em mà.” Đây chính là sự thật, Đường Lạc đánh giá Việt Hoành rất cao.
Việt Hoành gật gật đầu, rất biết ơn Đường Lạc, “Hôm kia hắn mới trở về nước.”
“Em gặp hắn rồi?” Việt Hoành cúi thấp đầu khiến người ta đau lòng, Đường Lạc cũng động lòng trắc ẩn.
“Không có! Hắn không có tìm đến em, thậm chí cả điện thoại cũng không có gọi cho em. Nhưng em lại nhận được một bó huệ trắng, sư phụ thích nhất là chơi đùa người khác trong lòng bàn tay.”
Đường Lạc mơ hồ nhớ đến mấy ngày trước thấy trên báo có một doanh nghiệp nào đó bắt đầu đặt trọng tâm ở trong nước, người đàn ông trong tấm hình ở trang đầu dường như là người đàn ông đã từng gặp qua nhiều năm trước. Hắn không biết nên nói gì cho phải, đưa tay xoa đầu Việt Hoành, nói đi rót cho cậu ta tách trà, liền đi vào nhà bếp.
Đi vào nhà bếp, Đường Lạc đột nhiên cảm thấy có chút bất thường, dù sao vẫn cho rằng Việt Hoành có cái gì đó chưa nói ra hết, nhưng hắn cũng không chắc chắn, có thể là vì Việt Hoành nói quá hoàn mỹ, không có nửa điểm sơ hở.
Thời điểm đưa nước cho Việt Hoành, cửa nhà của Đường Lạc lại mở ra, sau đó có một cái đầu thò vào dò xét. Đường Lạc cau mày nhìn chằm chằm cái người đang lấm la lấm lét kia, trong lòng còn ôm một phích giữ nhiệt, theo tình hình tối hôm qua thì không có khả năng Kỷ Ái sẽ nấu thêm thức ăn cho hắn, nói vậy đây chính là do Kỷ Thần Tu tự nấu, Đường Lạc rất nghi ngờ bản thân có thể nuốt trôi hay không.
Kỷ Thần Tu liếc mắt một cái liền nhìn thấy Đường Lạc, cười hì hì, liền chạy đến. Khi nhìn thấy Việt Hoành đang cúi đầu bên cạnh Đường Lạc thì, phản ứng đầu tiên liền la lên.
“Tại sao cậu ta lại ở đây?”
“Nói năng cái kiểu gì vậy hả?” Đường Lạc gõ lên đầu cậu một cái, rất tự nhiên ôm lấy vai cậu. Sắc mặt khó coi của Kỷ Thần Tu bắt đầu có chút thay đổi, cười với Đường Lạc đến khóe miệng cũng muốn nứt ra luôn.
“Đường Lạc, em đi trước.” Việt Hoành cúi đầu đứng dậy, dứt lời liền muốn đi, cũng không quay đầu lại. Đường Lạc vừa định đuổi theo, liền bị Kỷ Thần Tu kéo lại.
“Anh không thể để cậu ta mãi mãi sống trong sự đồng cảm của anh được.”
Đường Lạc sao lại không biết điều này, nhưng không đành lòng cũng là chuyện đương nhiên!
“Wow… Thật xảo quyệt, rõ ràng là dùng chiêu tấn công bằng đồ ăn.” Kỷ Thần Tu oán hận nhìn Đường Lạc, đặt phích giữ nhiệt trong tay xuống bàn, “Uống hết cho em.”
“Em đưa chìa khóa cho anh trước đã.” Đường Lạc đưa bàn tay đến trước mặt Kỷ Thần Tu, “Đây là lần thứ hai rồi.”
“Keo kiệt! Không phải sớm muộn cũng phải cho em sao.” Hất cánh tay đang ôm lấy bả vai cậu của Đường Lạc ra, bĩu môi móc chìa khóa, ném vào trong tay Đường Lạc, đi về phía sofa.
“Đồ ngốc!” Đường Lạc đi tới đưa tay xoa đầu cậu, “Đêm qua không có xảy ra chuyện gì chứ?”
“Chuyện gì?” Kỷ Thần Tu trừng to mắt đi chuyển sang bên cạnh.
Vậy là có chuyện thật! Đường Lạc nghiêm chỉnh ngồi thẳng người, “Em phải quay về sao?”
“Anh mong em quay về lắm sao?” Kỷ Thần Tu thu lại dáng vẻ cười toe toét, nghiêm túc hỏi Đường Lạc.
Aishh… Đường Lạc đau lòng dang hai tay ôm lấy cậu, sao lại mong cậu quay về chứ? Có điều Kỷ Thần Tu không giống hắn, dù sao cũng không thể để cho Kỷ Thần Tu nếm lại trái đắng mà bản thân hắn đã nếm qua!
“Em muốn anh trả lời như thế nào?” Bàn tay từ trên vai trượt xuống thắt lưng của Kỷ Thần Tu, không đàng hoàng mà dán vào lỗ tai cậu nói, “Hôm nay anh tốt hơn nhiều rồi.”
“Anh đi chết đi!” Kỷ Thần Tu trực tiếp ban cho Đường Lạc một cái khuỷu tay. Sau đó ôm lấy mặt của Đường Lạc, “Anh nói mau!”
Đường Lạc nhìn ánh mắt hết sức chân thành của Kỷ Thần Tu, tiến đến hôn lên môi cậu một cái, “Anh không hy vọng em trở thành anh thứ hai.”
“Anh đúng là tên ngốc!”