Ngải Thanh đến trường sớm hơn dự kiến, cậu từ chối bất kỳ tin tức gì về bạn học trước đây của mình, ở trường vẫn duy trì nếp sống khiêm tốn. Không tham gia bất cứ hoạt động gì của trường, không hội học sinh, không ban cán bộ, mỗi ngày đều là giảng đường, phòng ngủ, nhà ăn cộng thêm thư viện, cuộc sống không phải rất phong phú nhưng cũng không cô quạnh. Lên đại học rồi cậu mới biết con trai cao lớn đẹp trai như Hàn Tuyền có rất nhiều, nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là đều thích con gái.
Kết thúc học kỳ đầu tiên cậu cũng không về nhà, lẻ loi trải qua một năm ở nơi đất khách quê người, mùa đông lạnh lẽo một mình trốn trong ký túc xá gặm mì gói, hút từng gói từng gói thuốc. Lại nhận được một cuộc gọi ngoài ý muốn.
Hàn Tuyền nói muốn đến đây! Hàn Tuyền nói nhớ cậu! Hàn Tuyền nói ngày mai sẽ đến! Hàn Tuyền… Hàn Tuyền… Ngải Thanh xui xẻo phát hiện thứ phủ đầy bụi căn bản không phải là ký ức, mà là bản năng yêu một người đã đánh mất của bản thân, nếu không cả học kỳ nhận không ít thư tình, gặp không ít bạn nữ nhưng không có một người nào có thể làm cậu rung động.
Hàn Tuyền mang theo phong tuyết đến, đó là một trận tuyết đầu năm. Hắn vừa vào ký túc xá liền quét hết tất cả mì gói của Ngải Thanh, lôi kéo Ngải Thanh đến quán ăn. Ngải Thanh trước sau hoàn toàn bị động như trước đây, được Hàn Tuyền ôm vai cùng nhau đi dưới phong rơi, không ngờ cậu lại ảo tưởng cho rằng đã sờ tới cánh của hạnh phúc.
Lúc ăn cơm cậu có ngắm nhìn gương mặt ngày càng chín chắn của Hàn Tuyền, trong lòng âm thầm nghiền ngẫm lại mùi vị ngọt ngào của ký ức khi đó. Hàn Tuyền nói hắn tốn rất nhiều công sức mới lấy được số điện thoại của cậu, sau đó trách cứ Ngải Thanh vô tình, ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho hắn. Cả hai người đều không đề cập đến chuyện đã xảy ra vào đêm gặp mặt cuối cùng kia, Ngải Thanh không thể nói bởi vì đó là bí mật của cậu, Hàn Tuyền cũng không thể nói bởi vì hắn không biết gì cả.
Hàn Tuyền hỏi Ngải Thanh gần đây sống tốt không? Sao lại không về nhà? Ngải Thanh quay đầu đi, nói mình thích ở đây. Thực ra cậu căn bản không hề thích ở đây, thứ cậu thích chỉ có người trước mắt này thôi, cho dù thời gian có vụt bay, ký ức bị chôn vùi, nhưng chỉ cần gặp được hắn thì liền bị kích thích như điện quang hỏa thạch.
(điện quang hỏa thạch: thành ngữ Trung Quốc, vốn là câu nói của Phật giáo, được dùng nhiều để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp và đá lửa; ngoài ra còn được dùng làm ví dụ cho hành động nhanh chóng, ra tay trước – theo Baidu)
Thấy sắc mặt Ngải Thanh dần thay đổi, Hàn Tuyền bắt đầu nói đến những việc hắn đã trải qua. Mùa hè ấy hắn rời nhà, ở thành phố ven biển gặp được một người tự xưng là Tinh Tham, mời vào một công ty người mẫu, bây giờ đã ký hợp đồng làm người mẫu. Nói rất huy hoàng rất đơn giản, nhưng Ngải Thanh vẫn tìm được vết tích tôi luyện sâu trong khóe mắt của Hàn Tuyền, hắn sống không hề tốt.
Buổi tối lúc đi ngủ, hai người chen nhau trên một cái giường, Hàn Tuyền nói cả buổi tối, Ngải Thanh liền nghe cả một đêm, cho dù mí mắt có trĩu nặng như sắt, cậu cũng không chịu khép lại. Trong lỗ mũi là mùi hương của Hàn Tuyền, trên lưng là tay của Hàn Tuyền, nếu như… những lời Hàn Tuyền nói không phải là tương lai lý tưởng chí khí ngút trời thì hoàn mỹ.
Bọn họ đều có lý tưởng riêng đều có cuộc sống riêng, cùng nhau xuất hiện chỉ càng ngày càng mờ nhạt, ngay cả thói quen hút thuốc trước kia cũng đã thay đổi, Hàn Tuyền không quen hút thuốc lá của Ngải Thanh. Xem đi! Bọn họ ngay cả một chút hồi ức cuối cùng cũng trở nên rất nhạt rất nhạt. Ngải Thanh vứt thuốc lá xuống bàn, nằm đưa lưng về phía Hàn Tuyền, thực sự vẫn còn quá miễn cưỡng.
Toàn bộ đều do Ngải Thanh tưởng tượng ra, cái này căn bản không phải là hạnh phúc, hôm sau Hàn Tuyền liền đi, thực ra hắn đến thành phố này để catwalk. Bởi vì chỉ là một show rất rất nhỏ, cho nên hắn không chịu nói địa điểm với Ngải Thanh. Hóa ra không phải đặc biệt đến, chỉ là đi ngang qua, chỉ là đi ngang qua mà thôi.
Đáy lòng vốn yên bình như mặt hồ của Ngải Thanh rốt cuộc cũng bị khuấy đến gợn sóng, trong lòng mỗi khi nhớ tới ký ức cùng xuất hiện không nhiều lắm của hai người, liền cảm thấy rất khó chịu, kiềm nén thế nào cũng vô dụng. Cho nên khi cậu nhìn thấy Hàn Tuyền trên TV, trong lòng liền có cảm thụ không nói ra được, đó là cảm thụ bị cướp đi danh hiệu đệ nhất hồi trung học, là cảm thụ nhìn thấy Hàn Tuyền ôm một đứa con gái chào hỏi với cậu, khó chịu muốn chết, đêm hôm đó cậu lần đầu tiên một mình uống hết cả chai bia. Được bạn học khiêng về, suốt đêm đều gọi tên Hàn Tuyền.
Hôm sau cậu liền nhận được điện thoại của Hàn Tuyền, léo nha léo nhéo nói rất nhiều chuyện của hắn, nói những nữ minh tinh kia khác với khi nhìn thấy trên TV cỡ nào, dáng vẻ hớn hở như một đứa trẻ được đi chơi công viên giải trí vậy. Ngải Thanh ấn huyệt thái dương, một câu cũng không thể nói rõ, cái đầu sau khi say rượu rất đau khiến người ta gặp trở ngại, nhưng vẫn nhẫn nại nghe Hàn Tuyền nói xong.
Hàn Tuyền nói muốn tới thăm cậu, một tuần sau liền xuất hiện trước mặt Ngải Thanh. Lần này không giống lần trước, tuy danh tiếng của hắn vẫn không lớn, nhưng hắn có tiền, là tiền của chính hắn, hắn dẫn Ngải Thanh đi ăn một bữa ngon, thuê một căn phòng hai người trong khách sạn. Hắn cười nói lần trước chen chúc rất cực khổ, lần này không cần chen chúc nữa, một người một giường. Ngải Thanh mặt không đổi sắc chui vào trong chăn, nhắm mắt lại nghe Hàn Tuyền gần một năm mới tao ngộ nói. Vẫn quy củ cũ như xưa, chỉ có thành công, không có nước mắt phía sau thành công. Thời điểm Ngải Thanh mơ mơ màng màng muốn ngủ, Hàn Tuyền loáng thoáng nói Ngải Thanh là người quan trọng nhất đối với hắn.
Người quan trọng nhất? Ngải Thanh vì thế mà gần như cao hứng suốt cuộc sống đại học còn lại. Nhưng sau khi thấy scandal của Hàn Tuyền trên TV. Nữ diễn viên xinh đẹp rúc vào lòng Hàn Tuyền, ấu trĩ nói chúng tôi chỉ là bạn bè. Phóng viên viết tin tức nửa thật nửa giả, Ngải Thanh lại biết đó là thật, bởi vì khi nhìn thấy tin tức, cậu đang nói chuyện điện thoại với Hàn Tuyền. Hàn Tuyền hỏi cậu nữ diễn viên này có xinh đẹp hay không? Ngải Thanh hỏi hắn nghiêm túc sao?
Hàn Tuyền khi đó do dự một chút mới nói, hắn thực sự đã lún sâu.
Ngải Thanh nói nữ diễn viên kia rất đẹp. Lại không nói mình còn đẹp hơn nàng. Đây là do bạn học ở cùng ký túc xá nói, trong quãng thời gian học đại học Ngải Thanh thực sự đã hoàn toàn trưởng thành, lột xác trở thành một chàng trai, không còn là củ cải đỏ gầy yếu nữa. Dáng vẻ lặng im càng tăng thêm không ít khí chất u buồn, là boy u buồn trong miệng của các bạn nữ, bản thân cậu rất khinh thường cái tên này, nhưng các bạn nữ lại rất thích.
Từ đó về sau điện thoại của Hàn Tuyền cũng ít đi, Ngải Thanh bắt đầu đi làm ở bên ngoài. Cậu học chuyên ngành thông tin, chỉ tìm được một công việc lặt vặt trong một tòa soạn nhỏ. Công việc không vất vả cũng rất tầm thường, nhưng trong lúc bận rộn thực sự có thể quên đi rất nhiều chuyện.
Quen biết với Đường Lạc cũng trong năm đó. Ái tình trong giới giải trí thực ra chỉ là bong bóng xà phòng, chỉ có thể tồn tại trong nháy mắt ngoài không khí. Hàn Tuyền dùng toàn bộ nhiệt huyết đầu tư vào ái tình cũng chỉ có thể duy trì được một năm, thực ra như vậy trong giới giải trí đã là một kỷ lục không hề ngắn. Trong lúc bọn họ còn là Kim Đồng Ngọc Nữ đã quay không ít quảng cáo. Hàn Tuyền có gửi cho Ngải Thanh rất nhiều thứ, mỗi lần hắn làm người đại diện cho một loại sản phẩm thì Ngải Thanh nhất định sẽ có một phần, Hàn Tuyền đang thực hiện lời hứa người quan trọng nhất với cậu. Ngải Thanh rất đau khổ, cậu không có cách nào phân biệt được thứ tình cảm này có chứa đựng một chút tình yêu nào hay không, cho dù chỉ là một chút xíu thôi cũng được.
Chính là chu đáo đến mức này nên Ngải Thanh trước sau vẫn không thoát ra được, vì vậy khi nhìn thấy tin tức Hàn Tuyền gặp tai nạn giao thông, cậu lập tức dùng tiền lương mua vé máy bay đến đó. Chạy tới nơi mới thấy hối hận, cậu căn bản là không gặp được Hàn Tuyền, ngoại trừ phóng viên thì chính là ký giả, phóng viên không ngừng đợi đến ba bốn giờ sáng mới chịu giải tán. Ngải Thanh đã chần chừ dưới bệnh viện rất rất lâu, chân đều lạnh đến tê dại, đợi đến lúc không có ai, mới mò mò mẫm mẫm tìm được phòng bệnh của Hàn Tuyền, người còn chưa bước vào đã chợt nghe thấy thanh âm quái dị.
Tiếng phụ nữ thở dốc… hơi thở thác loạn, thanh âm vải vóc ma sát vào nhau, còn có các loại thanh âm nam nữ rên rỉ khó có thể mở miệng. Giống hệt như lần xem đĩa trước kia, thanh âm mờ ám dằn vặt Ngải Thanh đến ngay cả dũng khí mở cửa cũng không có. Không biết đứng ở cửa bao lâu, cho đến khi nhìn thấy ý tá trực ban, Ngải Thanh mới luống cuống chạy trối chết. Rốt cuộc vẫn không buông xuống được, vừa nghe thấy đối phương bị thương thì không kịp chờ đợi liền chạy đến đây, cậu cho rằng bản thân ít nhất ở trong lòng Hàn Tuyền sẽ có chút khác biệt, xem ra vẫn là tự mình đa tình.
Suốt đêm ngồi xe lửa trở về, đứng bên ngoài lâu như vậy, lại ngồi xe lửa lâu như thế, Ngải Thanh đã mệt mỏi đến cực điểm, tất cả sức lực trong lòng đều bị hút hết trước cửa phòng bệnh. Vừa xuống xe lửa, nhìn một đống đầu người chen chút nhau liền bắt đầu choáng váng, xem ra từ lúc biết Hàn Tuyền bị thương đến giờ phút này cậu vẫn chưa ăn gì, bước chân bắt đầu lộn xộn, Ngải Thanh mơ mơ màng màng đi về phía trước, sau đó liền mê man.
“Tôi căn bản không muốn nhặt cậu về chút nào.” Sau khi sự việc xảy ra, Đường Lạc không chỉ một lần oán trách Ngải Thanh như vậy, dáng vẻ sốt ruột rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn, nhưng Ngải Thanh vẫn có thể thấy được dưới ánh mắt sốt ruột đó là một chút không đành lòng. Hai người trở thành bạn bè thực ra cũng rất miễn cưỡng, có điều mấy năm trôi qua, miễn cưỡng cũng trở nên tự nhiên, hai người cũng rất giống nhau, không có bạn bè không có người yêu, đều từng bị tổn thương, đều nhất trí lạnh lùng với người ngoài.
Đường Lạc chưa từng cho Ngải Thanh cái gì, nhưng lại dạy cậu đối đãi với bản thân tốt một chút. Hắn nói trong thế giới của một người không nên chỉ có một mình. Huống chi bản thân trong thế giới của người kia được xem là gì cũng không xác định được.
Đường Lạc nói nếu không phải Ngải Thanh còn có chút nhan sắc thì hắn căn bản sẽ không thèm cứu cậu đâu. Nói xong hai người đều buồn cười đến không nhịn được, Đường Lạc nói là sự thật, hai người cũng từng thử xem có thể ở cùng một chỗ với nhau hay không, nhưng căn bản không có kết quả. Trong lúc Ngải Thanh ngã bệnh đều ở lại nhà của Đường Lạc, tay nghề của Đường Lạc rất tốt, chăm sóc người khác cũng rất có tâm. Ngải Thanh bắt đầu trở nên lười biếng, tòa soạn nhỏ kia cũng sa thải cậu, cậu rất thản nhiên nói cho Đường Lạc biết cậu thích con trai, còn thích rất lâu rồi. Rất may mắn là lần đầu tiên thổ lộ bí mật của mình lại không bị giễu cợt, tảng đá nặng nề trong lòng cũng rất vinh hạnh mà giảm hơn phân nửa. Đường Lạc cười khổ, thế giới này đúng thật là rất nhỏ. Hai người cô đơn giống nhau ở cùng một chỗ, lúc nào cũng khó tránh khỏi muốn mượn đối phương để an ủi mình. Lần đầu tiên hôn môi không ngờ hai người đều không nhịn được mà phá ra cười.
“Đường Lạc, ông là người tốt!” Sắc mặt của Ngải Thanh tái nhợt, nắm chặt ly rượu, “Nếu như không phải là ông, tôi có lẽ sẽ không thoải mái được như vậy.”
Trên thực tế, đúng lúc đó Hàn Tuyền cũng có gọi một cú điện thoại nói cho cậu biết chuyện bị thương. Ngải Thanh vẫn liên tục chờ đợi, đợi đến khi tin tức Kim Đồng Ngọc Nữ tái hợp cũng phát trên TV. Hàn Tuyền trước sau vẫn cho rằng Ngải Thanh chỉ có thể hưởng thụ phú quý, chuyện hư hỏng cho tới bây giờ cũng không chịu nói ra. Ngải Thanh dọn khỏi ký túc xá, số điện thoại cũng thay đổi, dứt khoát bỏ thuốc lá, cậu muốn hoàn toàn rời khỏi tầm mắt của Hàn Tuyền, cho nên cậu dứt khoát không xem tin tức giải trí không xem tạp chí giải trí.
Ở cùng Đường Lạc giúp cậu học được cách nhìn thẳng vào tính hướng của mình, tuy nhiên lần đầu tiên đến quán bar vẫn khiến cậu sợ hãi. Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại tán tỉnh nhau lại khiến cậu trở nên rất khẩn trương, cái gì cũng phải có lần đầu tiên, TV trong quán bar lại phát show của Hàn Tuyền, không biết tại sao dường như tới nơi nào cũng trốn không thoát người này. Sau buổi tối đó Ngải Thanh bắt đầu sợ một hạng người, loại bạn gì cậu cũng từng kết bạn qua, duy chỉ có loại hình gần giống Hàn Tuyền là không muốn dây vào. Loại người như vậy chính là tử huyệt của cậu.
“Ngải Thanh, giống như trước kia tôi dạy cậu vậy, không có được thì sẽ không tồn tại thứ gọi là mất đi. Nếu như có thể, cứ thoải mái đi gặp hắn đi! Cho dù là chờ đợi vô vọng thì cũng có một ngày phải kết thúc, chẳng lẽ cậu vì hắn mà đánh mất cả đời người.” Đường Lạc nắm lấy bả vai của Ngải Thanh, mấy năm nay Ngải Thanh vẫn luôn ở cùng một chỗ với hắn, hai người không chỉ là đồng nghiệp mà còn là bạn bè, hơn nữa chắc là người thân.
“Đường Lạc…” Ngải Thanh cúi đầu. Bây giờ Hàn Tuyền đã hoàn toàn trưởng thành, scandal cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết, luôn mỉm cười với thái độ ngạo mạn. Cho dù không xem tin tức không xem TV vẫn như cũ không thể bỏ rơi một chút chuyện cỏn con của hắn, rất nhiều người thích người mẫu đẹp trai ôn nhu này, chỉ có Ngải Thanh mới biết hắn căn bản không hề ôn nhu còn rất lạm tình.
“Hắn thực sự muốn đính hôn?” Ngải Thanh vẫn có chút không dám tin tưởng.
“Tiểu Tranh đang hẹn hắn, tuần sau sẽ đến studio chụp ảnh.” Ý tứ của Đường Lạc rất rõ ràng, hắn giúp Ngải Thanh giữ lại một con đường, “Thực ra… tôi cũng rất muốn gặp cái người có thể khiến cậu nhớ nhung nhiều năm như vậy. Dù sao…”
Đưa mắt nhìn sang Ngải Thanh biểu lộ rằng người tốt còn rất nhiều. Những người hồi học đại học vốn khiêm tốn quá mức, sau khi vào tòa soạn của Đường Lạc lại đột nhiên giống như được thay da đổi thịt vậy, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu trở nên hư hỏng hơn. Thực ra Ngải Thanh rất chịu chơi, nhưng cũng rất có chừng mực, cậu chọn đối tượng đều không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ cần không có nét tương đồng với Hàn Tuyền là được. Lại nói tiếp, rất không có tiết tháo, nhưng cậu bằng lòng. Đường Lạc cau mày giúp cậu ngăn cản hơn phân nửa những người không có ý tốt, ở trong mắt hắn thì tên Hàn Tuyền chỉ có cái xác rỗng kia thực sự không xứng với Ngải Thanh.
“Tôi không đi đâu!” Ngải Thanh lắc đầu, cầm lấy chìa khóa xe trên muốn đi.
“Cậu còn muốn lái xe?” Đường Lạc kéo cậu lại.
Ngải Thanh khoát khoát tay tỏ vẻ không thành vấn đề, sự thất thố trước kia vào giờ khắc này lại trở nên bình tĩnh. Tâm tình bị khuấy đến nát bét, xem ra đêm nay không thích hợp để ‘đi săn’ chút nào.
Dọc đường mới cảm thấy có phần miễn cưỡng, lý trí dừng xe lại ở ven đường, tựa lên tay lái, nước mắt cũng đều trào hết ra rồi. Thực ra cậu vẫn luôn có số điện thoại của Hàn Tuyền, đã có từ rất lâu trước đây, có điều một lần cũng chưa từng gọi qua, nhưng lại nhớ dãy số này còn rõ hơn cả số tài khoản ngân hàng. Bản thân Ngải Thanh cũng rất bất ngờ tại sao lại có thể thích một người lâu như vậy, mỗi lần dẫn người về nhà, khi nhắm mắt lại đều là cùng một gương mặt, không hề có ngoại lệ, loại ảo giác đáng sợ này chỉ làm cậu càng muốn phá hư mình.
Run rẩy lấy điện thoại ra, không chút nghĩ ngợi liền nhấn một dãy số quen thuộc, lúc gọi cũng tùy hứng như đang giận dỗi vậy, nhưng khi âm thanh *tút tút~* vang lên, liền như bị điện giật mà đánh rơi điện thoại. Ngải Thanh sợ muốn chết, nếu như hắn thực sự bắt máy thì cậu cũng không biết bản thân nên nói cái gì nữa? Nhưng nếu người bắt máy không phải là hắn, thì loại thất vọng này lại là một loại dằn vặt khác. Dù sao đã trôi qua lâu như vậy, ai cũng không thể cam đoan dãy số này đối với Ngải Thanh mà nói vẫn chưa từng là một loại gửi gắm.
Hai giờ sáng, đường phố ngoại trừ đèn đường thì cái gì cũng không có, đèn đường cũng như Ngải Thanh, đều có vô số cô quạnh. Ngải Thanh ngửa đầu mở cửa sổ để gió lạnh thổi vào, đầu óc tỉnh táo không ít, hơi men cũng dần tản đi. Điện thoại không thể tưởng tượng nổi lại vang lên, Ngải Thanh nghĩ nhất định là ‘mẹ yêu’ Đường Lạc gọi tới. Tìm được điện thoại dưới ghế ngồi, phát ra ánh sáng xanh quái dị, một dãy số tưởng chừng như muốn đả thương ánh mắt của Ngải Thanh, ngón tay run rẩy bồi hồi giữa hai phím từ chối và trả lời. Nhưng trước sau vẫn không quyết định được. Tiếng chuông trong đêm tối yên tĩnh vẫn vang đến chói tai, mỗi một hồi chuông đều khiến Ngải Thanh cảm thấy sợ hãi.
Tiếng chuông rốt cuộc cũng ngừng lại, có điều không được tới một phút lại truyền đến âm thanh thông báo tin nhắn mới, là một tin nhắn thoại.
“Ngải Thanh, tôi biết là cậu mà!” Bảy chữ này dọa Ngải Thanh đến ngồi ngẩn người trong xe, ngồi rất thẳng, thật kỳ lạ, tất cả cơ quan trên cơ thể đều quên mất trách nhiệm vốn có, ngay cả hô hấp cũng dừng lại nửa giây, lúc khôi phục lại thì cả người đều mệt lả.
Tiếng chuông chết người lại vang lên, Ngải Thanh luống cuống tay chân nhấn phím trả lời.
“Số này tôi giữ lại vì cậu, trừ cậu ra thì không có ai.” Thanh âm xa lạ lại quen thuộc của Hàn Tuyền xuyên qua điện thoại truyền vào màng nhĩ của Ngải Thanh, thanh âm non nớt thời niên thiếu bị cố ý đè thấp, nghe ra được đối phương cũng đang rất khẩn trương.
“Ngải Thanh, cậu đang ở đâu? Tôi muốn gặp cậu.”
“Ngải Thanh, vì sao cậu lại trốn tránh tôi?”
“Tôi biết là cậu mà, cho dù cậu không nói lời nào tôi cũng có thể nghe được hơi thở của cậu. Ngải Thanh, tôi thực sự rất muốn gặp cậu. Bạn bè lâu năm như vậy…”
“Chúc mừng cậu!” Ngải Thanh cúp máy, nhanh chóng tháo pin ra. Không dám nói thêm một câu, sợ đối phương nghe ra được tâm tình trong thanh âm của mình. Từng câu nói của Hàn Tuyền đều khiến cậu cảm thấy khó thở, tại sao lại phải nói mờ ám như vậy, tại sao lại cố ý muốn giữ lại số điện thoại này? Tại sao vào thời điểm gây xích mích này trái tim cậu lại gần như không khống chế được chứ.