Phượng Linh Kỷ

Chương 129

Phượng Linh tháng 3 năm 812, Xích Châu Hồng Thành Tuyệt sau khi đại thắng thái tử Xích Châu, tiếp tục dẫn quân thẳng tiến đến hoàng thành.
"Vương gia! Sứ giả hoàng thành cầu kiến!" Hồng Thành Tuyệt cùng Tiếu Tiểu ngồi đối diện nhau, trên bàn là tấm bản đồ da dê của đại lục Phượng Linh.
"Nga?" Hồng Thành Tuyệt nhíu mày, cười lạnh một tiếng: "Cho hắn vào..."
"Vi thần tham kiến vương gia, vương gia an khang cát tường..." Người tới ba bước biến hai bước, lập tức bái hạ Hồng Thành Tuyệt.
"Nga? Chỉ sợ không muốn ta an khang cát tường mà là mong ta nhanh chóng quy thiên đi" Ánh mắt Hồng Thành Tuyệt xẹt qua trên mặt Hồng Thành Tuyệt, giọng nói tràn ngập mỉa mai chế nhạo.
Sứ giả nghe nhưng lời này của Hồng Thành Tuyệt có chút khó chịu, nhưng cung biết đang giải quyết chuyện trọng đại, vốn nên chịu chút khuất nhục, vì thế vội vàng chấp tay khom người: "Vương gia sao lại nói như thế, vi thần hôm nay đến là vì hoàng mệnh, tiêu trừ hiểu lầm với vương gia... vi thần lần này dến là đại biểu cho hoàng thượng, tâm thành ý mãn, còn chuẩn bị hậu lễ cho vương gia"
"Hiểu lầm? Hậu lễ? Nói ta nghe một chút..." Hồng Thành Tuyệt khẽ cười một tiếng, ngồi đoan chính lại, nhìn sứ giả.
Sứ giả nhẹ nhàng phất tay, tùy tùng bên cạnh đã vội tiến lên, mở ra chiếc hộp đang cầm trong tay...
Hồng Thành Tuyệt nhìn thoáng qua, hơi hơi nhíu mày: "Đây là ý gì?"
"Đây là thủ cấp của gian thần Trịnh Đồng Hòa, trước đây hoàng thượng cùng vương gia quả thật có chút hiểu lầm, hoàng thượng tin lời của gian thần, hiểu lầm vương gia, thái tử tuổi trẻ khí thịnh, chủ động thỉnh chiến, trong nhất thời cả triều thần đồng lòng đông ý, hoàng thựng cũng không tiện chống lại ý của triều thần, nhưng hoàng thượng vẫn canh cánh chuyện này ở trong lòng, luôn không tin vương gia sẽ làm chuyện như vậy, cho nên, nhanh chóng phái người đến thăm dò... kết quả phát hiện, Trịnh Đồng Hòa sau khi bị bắt, sớm đã phản bội, quy thuận Phượng Linh, lần này hắn trở về mục đích là muốn ly gián hoàng thượng cùng vương gia, đánh vỡ cục diện hòa thuận quân thần của ta đoàn kết đối ngoại. Nay Phượng Linh đang gặp chiến loạn, không rảnh chiếu cố hắn ta, Xích Châu ta nhân cơ hội, Phượng Linh cũng sợ hãi Hồng Thành quân nổi tiếng thiên hạ của Xích Châu ta, cho nên sử dụng ám chiêu... vương gia minh giám, nay hoàng thượng đã điều tra rõ chân tướng, đang muốn tả trong sạch cho vương gia, đồng thời trị tội kẻ đấu sỏ, thái tử thân là thái tử một quốc lại không biết suy nghĩ chu toàn, làm việc qua loa, lần này đại bại, bỏ mạng tại Lạc Đà sơn âu cũng là gieo gió gặp bão.... Mà Trịnh Đồng Hòa cấu kết ngoại quốc ly gián quân thần là tử tội..."
"Ân... Có chút ý tứ..." Hồng Thành Tuyệt nâng mi, phất phất tay: "Bất quá, đại nhân ngài quên rồi, Hồng Thành gia ta bây giờ là thiên hạ của nữ nhân, bên cạnh Hồng Thành Tuyệt đầ là nữ quyến, đối với cái gì mà thủ cấp mau chảy đầm đìa có chút nhìn không quen, ngươi đừng dọa hư các nữ nhân của bổn vương chứ... nhanh chóng mang ra ngoài đi!"
Sứ giả bất đắc dĩ, vội vàng phất tay, cho tùy tùng mang thủ cấp của Trịnh Đồng Hòa đi ra ngoài. Sau đó bày ra khuôn mặt lấy lòng nói: "Lễ vật thứ hai, tất nhiễn, sẽ không làm cho vương gia không vừa mắt..."
Hồng Thành Tuyệt cũng không nói lời nào. Ánh mắt dừng trên tay sứ giả - tùy tùng bên cạnh hắn thân thủ cầm văn thư trên tay hắn, nhìn nhìn Hồng Thành Tuyệt, sau đó mở ra.
"Từ khi khi khai quốc đến nay, Hồng Thành Tuyệt Bạch Đà Thành, tướng lãnh đều ưu tú, hàng năm trấn giữ đông tuyến ta, đem cường địch Phượng Linh đẩy ra ngoài Tây Phượng Quan, vì bảo hộ Xích Châu ta lập công lao hạng mã, đặc biệt sắc phong Hồng Thành vương gia làm Đông Đô vương, thưởng cho Tiểu Tây thành, Giáp Vách thành..." Sứ giả nghiêm trang đọc xong, hai tay phủng văn thư, thật cẩn trọng dâng lên cho Hồng Thành Tuyệt.
"Tốt lắm, bổn vương đã biết, bổn vương lập tức phái người đi cai quản Tiểu Tây thành, Giáp Vách thành. Nơi này cũng bổn vương cung không tiện, lại đang không ở vương phủ, không tiện đãi khách, mời đại nhân tự nhiên đi" Hồng Thành Tuyệt nghe xong, tiếp nhận văn thư, cũng không nhìn đến sứ giả kia.
"Vi thần... còn có một chuyện..." Sứ giả nom nớp lo sợ, nhưng chung quy vẫn mở miệng.
"Có việc gì cứ nói thẳng." Hồng Thành Tuyệt đem văn thư kia đặt lên bàn, giương mắt nhìn sứ giả. Nàng đương nhiên biết sứ giả muốn hỏi nàng cái gì, nhưng trong lòng lại thấy buồn cười – trong thiên hạ tại sao là có người buồn cười như vậy?
Cục diện bây giờ đã như vậy, cho nàng hai thành trì, liền muốn nàng lui binh? Kia chẳng phải là nói nhảm hay sao?
"Vương gia khi nào trở về Bạch Đà thành?" Sứ giả vẫn mở miệng hỏi.
"Nay hoa sơn rực rỡ, đúng là thời điểm tốt để du xuân. Nếu đã ra ngoài, thì phải đi một vòng... ngươi lui xuống đi, ta còn có chuyện quan trọng cần làm" Hồng Thành Tuyệt cũng không cùng hắn dài dòng, phất tay tỏ vẻ nàng không muốn cùng hắn nói chuyện nữa.
Sứ giả bất đắc dĩ, cũng sợ Hồng Thành Tuyệt trở mặt, sẽ lấy mạng hắn, chỉ có thể ảm đạm lui ra, chỉ sợ ngày hôm nay hắn đến cộng với việc giao ra hai thành trì cũng không chiếm được phần tốt.
Đợi cho sứ giả lui ra ngoài, Tiếu Tiểu mới cười nói: "Giải quyết thật đơn giản, có được tiểu Tây thành cùng Giáp Vách thành cũng không cần dụng công, bên hoàng thượng cũng thật ghê gớm, trực tiếp đưa qua"
Hồng Thành Tuyệt thân thủ cầm tay Tiếu Tiểu: "Bảo bối ngốc của ta, muốn ta dẫn quân đi tiếp quản Tiểu Tây thành thật ra là muốn kéo dài thời gian ta đến hoàng thành, cho hắn cơ hội thở dốc, hơn nữa tặng lễ bất hòa, từ xưa đi lãnh đất phong, đều không thể mang theo đại quân, như vậy, nếu ta chỉ mang theo vài người đi, chỉ sợ bọn họ đã vì ta mà chuẩn bị tốt cạm bẫy, chờ ta chui vào, huống chi bây giờ ta tiếp nhận hai tòa thành này cộng với Bạch Đà thành, cai quan ba tòa thành khó hơn một tòa thành nhiều. Nay hoàng đế xuất ra chiêu này, khả năng cũng đã sớm biết không thu phục được ta, nhưng đưa ra chiêu này, thật sự là có khả năng lập bẫy cho ta chui vào... Nay chúng ta lấy công đại thủ, nhanh chống thực hiện, đây mới là ý nghĩa chủ yếu"
Tiếu Tiểu sửng sốt, ánh mắt on nhu nhìn Hồng Thành Tuyệt: "Trong thiên hạ, người có thể sánh vai cùng Hồng Thành Tuyệt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay..."
"Ta nghĩ... hết thảy đều là vì gặp được nàng.... Vì để gặp được nàng, nên ta mới trở thành Hồng Thành vương gia của Bạch Đà thành, vì bảo vệ nàng, ta tất nhiên phải trở thành người trong thiên hạ khó ai sánh bằng, vì để nàng khoái hoạt, nên ta mới trở thành người rất hiểu phong nguyệt... bảo bối của ta, ta vì nàng mà sinh ra..." Hồng Thành Tuyệt cười ngất, dùng gậy đánh rắn, một phen lời ngon tiếng ngọt đã được nói oanh tạc ra. Thẳng làm cho người đứng xem một thân nổi da gà, làm cho người ta đếm được một viên kẹo ngọt ngào...
"Ngươi chỉ biết hồ ngôn xảo ngữ..." Tiếu Tiểu cười khinh xích.
"Bảo bối, nàng không thích? Nàng không thích về sau ta liền không nói nữa..." Hồng Thành Tuyệt bĩu môi, biểu tình có chút vô tội.
"Không phải..." Tiếu Tiểu cong chưa thấy được bộ dáng vô tội kia của Hồng Thành Tuyệt, đã vội vàng nói ra. Mới phát hiện nàng bị Hồng Thành Tuyệt lừa, lập tức im miệng, nhưng trong mắt Hồng Thành Tuyệt đã tràn ngập ý cười.
"Tiếu Tiểu bảo bối là thích nghe lời ngon tiếng ngọt của ta đi? Cảm thấy là nữ nhân của Hồng Thành Tuyệt ta thực hạnh phúc đi?" Toàn bộ công phu của Hồng Thành Tuyệt lập tức được thi triển ra...
Tiếu Tiểu lại bí mấy lời nói này làm cho đỏ bừng...dứng dậy, rút tay Hồng Thành Tuyệt đang nắm ra, vội vàng xoay người đi ra ngoài doanh trướng.
Mà phía sau nàng, Hồng Thành Tuyệt cười sang sảng: "Bảo bối của ta, ta rất thích nhìn bộ dáng thẹn thùng của nàng..."
Cước bộ Tiếu Tiểu đi nhanh hơn, ngẫu nhiên đi ra ngoài doanh trướng, binh lính nghe được lời của Hồng Thành Tuyệt, lập tức che miệng nhìn Tiếu Tiểu, Tiếu Tiểu đỏ mặt cho đến cổ, cơ hồ có xúc động muốn chui xuống dưới đất!
"Tướng quân!" Có người gọi nàng.
"Chuyện gì?" Tiếu Tiểu đỏ mặt chưa lui, quả thật là tổn hại đến hình tượng tướng quân của nàng. Bất quá người gọ nàng có chút đặc thù, nàng ấy chính là cận vệ của nàng, cũng là người của Kha gia, là do Kha Thần an bài bên người nàng, tùy thời có thể giúp nàng truyền tin.
"Phía đông có mật báo!" Người nọ từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Tiếu Tiểu.
Tiếu Tiểu thận trọng mở ra xem, phía trên là nét chữ do Tất Quyền Ngọc tự viết...
"Ta đã biết!" Tiếu Tiểu nói ong liền xoay người đi đến soái doanh của Hồng Thành Tuyệt.
"Vương gia, ta vừa mới nhận được mật hàm từ Tất soái, muốn ta rút quân về Ngọc Long thành..." Tiếu Tiểu bước vào soái doanh, Hồng Thành Tuyệt vừa mới cười xong, lúc này đang bưng rượu nhìn bản đồ Thanh Hà – mục tiêu của Hồng Thành Tuyệt không chỉ là bảo vệ Bạch Đà thành, cũng không phải chỉ đoạt Xích Châu, nàng còn có mục tiêu xa hơn.
"A?" Hồng Thành Tuyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Tiếu Tiểu có chút cô đơn – Tiếu Tiểu phải đi.
"Vừa mới nhận được mật hàm của Tất soái..." Tiếu Tiểu nhìn thấy mảnh cô đơn trong mắt Hồng Thành Tuyệt, âm thanh không khỏi nhỏ xuống. Nay tuy rằng là thời chiến, nhưng hai người sớm chiều ở chung, trên chiến trường chiếu cố cho nhau, tuy rằng hành quân gian khổ nhưng cũng tràn ngập lạc thú. Nhất là Hồng Thành Tuyệt đều thể hiện ra mình là một người lãng mạn, mỗi lời nói hành động của nàng đều làm cho Tiếu Tiểu vui vẻ, mà nay lại rời đi, như thế nào bỏ được.
Hồng Thành Tuyệt sửng sốt một cút, nét mặt biểu lộ tươi cười, buông chén rượu trên tay xuống, đi đến trước mặt Tiếu Tiểu, thân thủ ôm nàng vào lòng: "Không có việc gì, bảo bối, ta đã biết. yên tâm đi, sớm trở về một chút, chú ý an toàn." Lời nói của Hồng Thành Tuyệt lại làm Tiếu Tiểu sa vào ấm áp, lời nói bình thường nhỏ nhẹ, mang theo hương thơm ngào ngạt của gió xuân, trong giọng nói yêu thương kia, rõ ràng chính là khi thê tử xuất môn, trượng phu ôn nhu chiếu cố.
Tiếu Tiểu gật đầu, mạc danh kỳ diệu có chút ngọt ngào – một tướng quân dù ở trên chiến trường đối mặt với địch nhân một chút cũng không nhăn mặt , chỉ có ở trong cái ôm ấm áp của ái nhân mới ôn nhu như vậy, yếu ớt như vậy.
"Bảo bối, nàng có luyến tiếc ta hay không?" Hồng Thành Tuyệt đem đầu Tiếu Tiểu đặt vào cổ của mình, dùng cằm nhẹ nhàng cọ át mặt nàng. Lời nói bình thường vô nghĩa ôn nhu nói ra, làm cho người ta có cảm giác hòa tan.
Đương nhiên luyến tiếc, như thế nào bỏ được đâu? Nhưng Tiếu Tiểu không có trả lời, hay nói cách khác là nàng nói không nên lời, chỉ có ở trong lòng lập lại trăm ngàn lần, biểu đạt tâm ý của nàng, tay càng ôm sát thắt lưng của Hồng Thành Tuyệt: "Nàng đi đến hoàng thành, phải cẩn thận"
Hồng Thành Tuyệt gật đầu, không chiếm được đáp án từ Tiếu Tiểu, đã là dự kiến trước đó của nàng, Tiếu Tiểu chính là như vậy, rất khó đem những lời như vậy nói ra khỏi miệng. nhưng từ đôi tay kia, nàng cũng tìm được đáp án, Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ở trong lòng trần đầy yêu thương cùng đau lòng, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve vành tai Tiếu Tiểu: "Khi nào thì đi?"
"Phó tướng đang chỉnh quân, cũng đã an bài nấu cơm, liền nhổ trại, đến lúc rời đi có lẽ là hai canh giờ sau" Tiếu Tiểu tựa đầu chôn trên vai Hồng Thành Tuyệt.
"Nhanh như vậy!" Hồng Thành Tuyệt cảm khái một tiếng, bất quá nàng cũng biết, binh quý thần tốc, Tất Quyền Ngọc nếu triệu hồi Tiếu Tiểu trở về, như vậy tất nhiên là muốn bắt đầu nội chiến Phượng Linh hoặc là khai chiến với Hà Xuyên. Mà vô luận là đánh thù trong hay giặc ngoài, an bài của Tất Quyền Ngọc, hẳn là lệnh cho xuất phát Tiếu Tiểu từ phía tây của Phượng Linh, Tất Quyền Ngọc đồng thời sẽ tiến quân từ phía tây, bắt đầu tiến công, về phương diện này đương nhiên phải phối hợp tốt thời gian. Nếu không bên nào đến trước sẽ chịu tổn thất lớn hơn mọt chút.
Tiếu Tiểu gật gật đầu, lại nghe Hồng Thành Tuyệt áp ở trên trên mình, ôn nhu nói: "Bảo bối, nàng đi rồi, có nhớ ta hay không?"
Tiếu Tiểu khẽ ừ, Xem như trả lời.
"Sẽ nhớ cái gì về ta?" Môi Hồng Thành Tuyệt nhẹ nhàng ma sát trên tai Tiếu Tiểu,hơi thở ấm áp đánh vào trên tai nàng.
Tiếu Tiểu lại đỏ mặt: "Không thể đứng đắn chút sao? "
Hồng Thành Tuyệt cười rộ lên, ở bên tai Tiếu Tiểu nói ra âm thanh ôn nhuyễn: "Nàng xem xem, ta chỉ hỏi nàng nhớ gì về ta, nàng liền hẹn thùng như vậy, xem ra là hồi tưởng về chuyện liêu nhân kia..."
Tiếu Tiểu nhẹ nhàng đánh lên vài Hồng Thành Tuyệt, lại là một phen thẹn thùng tuyệt mỹ.

Bình Luận (0)
Comment