Phượng Linh Kỷ

Chương 18




Tất Quyền Ngọc hét lớn một tiếng, tiểu đội trưởng đang định răn dạy nàng vì sao lại ngăn cản đại quân tiến lên, lại thấy chân mày Tiếu Trí Lực nhíu lại, đi về hai bên tả hữu của vách núi để quan sát - đột nhiên có ánh sáng phản chiếu của binh khí phía trên núi đá lóe qua, Tiếu Trí Lực liền vội vàng kiêu một tiếng: "Mau lùi lại!"
Chính là âm thanh chưa dứt đã thấy hai bên vách đá hình quái thạch xuất hiện quân địch, mà trong tay của bọn chúng đều cầm cũng tiễn đen nhánh nhấm vào quân Phượng Linh mới nhập cốc!
Vũ tiễn như mưa, phi thạch ầm ầm ngã nhào, Tất Quyêng Ngọc cầm trường thương ngăn cản tên đang bắn tới, thương vũ đến không một kẻ hở. Lúc này, bổ vì sơn cốc hẹp mà đại quân Phượng Linh xếp thành một hàng dài, một nửa bên trong cốc, một nửa nằm ngoài cốc, giống như một con rắn dài đang uốn lượn, dưới mệnh lệnh của Tiếu Trí Lực tiền quân liền biến thành hậu quân, nhanh chóng rút khỏi sơn cốc trí mạng này.
Nhưng cửa cốc rất hẹp, đại quân liền giống như xà bị nắm ở tất thứ bảy. Quân ngoài cốc muốn tiến lên cứu viện, lại bất hạnh bị quân địch chiếm hết thiên cơ, ý đồ muốn xông lên từ hai bên vách đá để đánh lén quân địch, nhưng quân lại không biết chiến đấu trong rừng, rất khó để tìm cách trèo lên. Có một số binh lính trèo lên được nhưng ngay cả mặt địch nhân còn chưa thấy liền bị chém một đao.
Mà người trong cốc muốn đi ra ngoài lại bị cửa cốc vốn hẹp cùng dày đặc những phi thạch, vũ tiễn làm cho chậm lại. Trong nhất thời cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung lại xuất hiện, chẳng qua lúc này đây, chết chính là quân Phượng Linh - không hề có sức phản khán chết ở Xích Châu.
Tất Quyền Ngọc cầm trường thương chống đỡ, tuy không bị thương nhưng không có cách nào đả thương địch thủ, ngược lại chỉ có thể nhìn chiến hữu bên người từng người từng ngưòi ngã xuống. Lúc này nàng chỉ cảm thấy lòng tràn đầy bi phẫn. Chỉ sợ mọi người đều phải bỏ mạng tại sơn cốc này.
Dựa vào một thân võ công, nếu nàng muốn chạy ra ngoài thì rất dễ dàng, nhưng đây là đánh trận, nếu chỉ mình nàng chạy thì đâu có nghĩa gì? Nay đội tiên phong lúc trước liền biến thành đội cuối cùng chèn ép lẫn nhau, không thể lui lại một cách thông thả, nên đại quân bây giờ chỉ có một con đường chết. Tất Quyền Ngọc nghĩa: "Đành liều một phen!"
Tất Quyền Ngọc giơ thương heta lớn một tiếng: "Một, hai, ba phân đội, mau đi theo ta!"
Tất Quyêng Ngọc đi trước làm gương, hướng một lối khác của sơn cốc, chạy đi - bên kia chín là hướng đi đến Bạch Đà thành, đồng dạng cũng chính là lối thoát ra khỏi sơn cốc...
Người trong ba phân đội kia, giờ phút này đã có hơn một nữa vĩnh viễn nằm lạo đây. Còn lại bất quá chỉ một, hai trăm người. Hơn một trăm người đó đương nhiên biết tìn huống hiện tại của mìn, những người ở đội phía sau chết là không thể nghi ngờ. Đang lúc tuyệt vọng lại nghe tiếng hét của Tất Quyền Ngọc liền vội vàng thay đổi phương hướng, chạy theo Tất Quyền Ngọc.
Trong nhất thời, cự xà giống như bị chặt đứt đuôi, nhưng cái đuôi này lại giống như nòng nọc di chuyển nhanh chóng đến đầu bên kia. Tại đầu của tiểu nòng nọc, Tất Quyền Ngọc dùng trường thương che chở cho những người bên cạnh, liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ cảm thấy dũng mảnh dị thường.
Phía trên vách núi của sơn cốc, hiện ra một thân ảnh hắc y, nữ tử có khuôn mặt tuyệt sắc ngừng lây động quạt lông trong tay, nhìn nòng nọc kia 'di' một tiếng, sau đó hỏi: "Người nọ là ai?"
"Vương gia, thuộc hạ chưa bao giờ gặp người này! Có lẽ chỉ là một người vô danh trong quân Phượng Linh!" Người bên canhk cung kính đáp.
"Là người vô danh? Nếu Phượng Linh có nhiều người vô danh như vậy thì Hồng Thành Tuyệt ta chẳng phải là nên bỏ hết gánh nặng, lên núi ăn chay niệm phật thì tốt hơn sao!" Nàng bình tĩnh nhìn tiểu nòng nọc đang di chuyển nhanh chống kia. Tựa hồ như đang tự lẩm bẩm cũng tựa như đang nói chuyện cùng với người bên cạnh.
"Vương gia anh minh, thần vô..."
Người bên cạnh còn chưa nói xong, nàng ta đã đưa tay ngăn cản, nói: "Ta không thích nghe nhưng lời vô dụng. Ngươi lập tức đi triệu tập nhân thủ, Tiếu Trí Lực tuy rằng lợi hại, nhưng địa hình ở đây chúng ta đã sớm quen thuộc, cho nên mới cố ý ở lại chỗ này chờ hắn, cũng không đáng lo ngại. Nhưng hôm nay, ta muốn cho người kia... Sống!"
Nàng ta gấp quạt lông lại, chỉ tay vào cốc, vui vẻ nói.
"Tuân mệnh! Vương gia!" Nhười bên cạnh lập tức đi triệu tập binh lực, hướng cốc khâu bên kia sơn cốc mà đi.
Nàng ta vẫn như cũ bình tĩnh, nhìn người nọ trong cốc. Một người nho nhắn mà lại có thể lợi hại như vậy! Cự nhiên có thể biết nàng đang mai phục báo cho Tiếu Trí Lực! Nếu không phải hắn, hôm nay nàng có thể nắm trong tay hai vạn quân, nhiều nhất là có thể đem một vạn quân của Tiếu Trí Lực tiêu diệt toàn bộ!
Hắn phát hiện nàng mai phục thì thôi, nàng ở trong cốc khẩu thiết lặp vạn binh, dựa vào địa lợi mà cắt đứt trường xà trận của Tiếu Trí Lực, phân ra một bộ cung thủ ngăn chặn người ngoài cốc phản công mà người trong cốc vẫn bị nhốt trụ, cũng có thể tiwwu diệt một nữa đại quân của Tiếu Trí Lực, thậm chí bản thân Tiếu Trí Lực cũng không thể thoát khỏi một kiếp này. Mà người này lại cố tình mang theo hơn trăm người chạy một hướng khác.
Trong tay nàng hiện giờ chỉ có hơn hai ngàn người! Sự ra thương xúc, ngay cả lăng thạch cung tiễn nàng cũng không có đủ, lúc này chủ yếu là dùng để phòng ngừa địch nhân ở bên ngoài tấn công vào, vậy làm sao có đủ binh lực để đối phó với hơn trăm người?
Nếu dựa theo kế hoạch, tất nhiên phải thả một trăm người kia ra khỏi vòng vây, đến lúc đó cũng không sợ đất, không sợ người thoát ra khỏi sơn cốc, xông lên vách núi bên cạnh, nhân số tuy ít, nhưng cũng sẽ không tạo ra rắc rối quá lớn cho nàng...
Đồng thời, nếu nàng thật sự tha cho một trăm người này, cũng sẽ làm cho một vạn đại quân ngộ ra, làm cho họ biết lực lượng của nàng không đủ, bình ổn lại liền tìm cách thoát khỏi khốn cảnh, chính nàng cũng liền bại lộ.
Mà nàng lại muốn nhìn thấy rốt cuộc hắn là cao nhân đến từ phương nào! Dù sao trong một ngàn quân địch, một tướng khó cầu! Nào có thể một người vô danh như vậy. Nếu hôm nay nàng không thấy được khuôn mặt của hắn, tất nhiên sẽ ăn không thấy vị, ngủ không yên giấc!
Như vậy nếu thả một vạn đại quân của Tiếu Trí Lực rời khỏi cốc khẩu mà hai ngàn người của nàng vẫn như cũ ẩn thân trong rừng, đối với việc chiến đấu trong rừng thì đối phương không phải là đối thủ của nàng, nàng quả quyết Tiếu Trí Lực sẽ không dám cho quân tùy tiện đi lên, cho nên, mai phục lần này tuy nàng không thể đánh tan đối phương nhưng cũng làm cho đối phương thương vong thảm trọng.
"Cho nên, Tiếu Trí Lực, ngươi phải cảm ơn người thanh niên này đi! Hắn đã cứu một vạn đại quân của ngươi!" Nử tử khinh thường phất phất ônhs tay áo, hướng cốc khẩu bên kia mà đi.
Tất Quyền Ngọc chỉ cảm thấy càng đi lên phía trước thì số lượng tên càng ít. Nhưng khi đến cốc khẩu số lượng tên lại tăng, nàng dẫn hơn trăm người chạy trong vũ tiễn, trong chớp mắt chỉ còn lại hơn hai mươi người. Tất Quyền Ngọc quay đầu nhìn lại, thấy đại quân của Tiếu Trí Lực không sai biệt lắm cũng sắp rời khỏi cốc, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi...
Trong lúc đó, vũ tiễn đột nhiên ngừng lại. Tất Quyền Ngọc còn đang nghi hoặc, vừa ngẩng đầu, liền thấy trên vách núi có một nữ tử vận hắc y đang đứng, xa xa trong thấy, quả nhiên phong tư yểu điệu.
"Ngươi là người nào?" Nàng ta hỏi, thanh âm ôn hòa, quạt lông trong tay nhẹ nhàng lay động.
"Ta là một binh lính trong tiểu đội thứ nhất, phân đội thứ hai, đại đội một của Hà Tây quân đoàn! Ngươi là ai?" Tất Quyền Ngọc cầm trường thương, ngửa đầu hỏi.
Nàng ta cũng không trả lời, cười khẽ một tiếng: "Vậy ngươi cũng biết, vì một tiểu đội nho nhỏ này của ngươi, Hồng Thành Tuyệt ta phải tha cho một vạn nhân mã Phượng Linh?"
"Nga? Là do tại hạ, vậy thì trước hết phải cảm tạ qua!"
Tất Quyền Ngọc lớn tiếng cười nói, sau đó chấp tay đối với nàng ta, nói: "Không nghĩ tới hôm nay lại được gặp gỡ hậu nhân của Hồng Thành gia lừng lẫy đại danh. Tất Quyền Ngọc có lỗi!"
Tất Quyền Ngọc cùng nàng đánh ha ha, cũng không muốn vạch trần chuyện đối phương không đủ binh lực. Trên chiến trường chưa từng nói đến chuyện buông tha, làm Tất Quyền Ngọc phát hiện Tiếu Trí Lực đem theo một vạn quân rời khỏi cốc khẩu, nhưng vì biết nên áp lực càng lớn, Tất Quyền Lực chỉ biết, nhất định binh lực của đối phương không đủ.
"Ta nói, ai lại lợi hại như vậy, nhuyên lai là con cháu Tất gia! Hạnh ngộ! Xem ra mất Tây Phượng quan này cũng không oan uổng!" Hồng Thành Tuyệt cười.
"Phượng Linh ta, anh hùng xuất hiện lớp lớp, không phải cái gì đều quy lên người ta, Tất Quyền Ngọc ta bất quá cũng chỉ là một tiểu binh mà thôi, nhận không nổi nhiều điều như vậy đâu." Tất Quyền Ngọc ngẩng dầu nhìn trời, ngày đã muốn ngã về tây. Nếu chiếu theo kế hoạch, quân trấn giữ Ngọc Long thành hẳn là đã đến Tây Phượng quan, quân tiếp ứng đội nhân mã của Tiếu Trí Lực tướng quân rất nhanh sẽ đến. Nếu nàng có thể cứu nhiều người trong trận chiến, Tiếu Trí Lực tất nhiên sẽ mang binh đến cứu nàng. Đến lúc đó, không chừng có thể bắt giữ được Hồng Thành Tuyệt.
Hồng Thành Tuyệt lại cười nói: "Được rồi, không nói nhiều cùng ngươi, Tiếu Trí Lực tướng quân làm sao dám để ngươi một mình ở nơi nguy hiểm, chỉ sợ chốc lát sẽ đem quân tới cứu ngươi trở về, bản lĩnh ta không cao, không thể so với ngươi trong loạn quân cũng có thể trốn thoát..."
Tất Quyền Ngọc bị nói toạc ra, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười: "Người của Hồng Thành gia nhát gan như vậy sao?"
"Ninh lấy dũng trí, không thể dùng cái dũng của thất phu! Tại sao lại nói là nhát gan... bất quá Hồng Thành Tuyệt ta còn muốn hiểu một chuyện, trong lịch sử Tất gia là trọng thần của Phượng Linh, con cháu Tất gia làm sao có thể bị đẩy vào tử lộ một cách dễ dàng như vậy? Nếu là Hồng Thành gia ta, sẽ trọng thưởng , ban tước vị, phong hầu, quý còn không kịp như thế nào lại tàn nhẫn phái đi đánh trận..." Hồng Thành Tuyệt tiếc hận nói.
"Nếu có thể chọn, ta vẫn sẽ chọn làm binh lính! Hồng Thành Tuyệt ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián, con cháu Tất gia như thể nào lại tham danh lợi?" Tất Quyền Ngọc cười nói.
"Được rồi, ta phải đi rồi, lời nói của ta ngươi hãy hảo hảo ngẫm lại. Phượng Linh tự phụ vì mình là chính thống, đã hình thành thói quen được kế thừa qua nhiều đời, tựa như ta, thống lĩnh đại quân, lập vương vị tuy rằng ta chỉ là nữ nhân, nhưng ở Phượng Linh sẽ không như vậy. Đồng dạng, Phượng Linh chỉ sử dụng người hữu dụng, vô dụng thì không cần, tùy thời có thể khai trừ cho thống khoái... nếu ngươi nghĩ thông suốt, Xích Châu ta mọi lúc đều hoan nghênh ngươi, tất nhiên sẽ cho ngươi bái tươnhs phong hầu, cùng ta chinh chiến tứ phương, ngày khác phong vương, con đàn cháu đống!" Hồng Thành Tuyệt lại nói: "Còn có, nói cho Tiếu Trí Lực biết, nếu hắn muốn Bạch Đà thành, ta sẽ ở nơi này chờ hắn, bất quá, mùi vị hôm nay hắn đã nếm đủ. Tất Quyền Ngọc, ngươi đừng tự tin như vậy, sau này còn gặp lại..."
Hồng Thành Tuyệt nhanh chống rời đi, trong núi rừng lờ mờ, dần dần biến mất.
"Vương gia, hắn bất quá chỉ có hai mươi người, ngài không phải nói muốn bắt giữ hắn sao? Vì sao ngài lại không thả hắn đi?" Người kế bên hỏi.
"Đồ ngu! Ngươi tưởng có thể bắt hắn dễ dàng như vậy sao? Hai mươi người không có gì đáng sợ, đáng sợ là Tất Quyền Ngọc này, hắn có thể ở trong hai ngàn quân của ta chạy thoát một cách dễ dàng như vậy!" Kỳ thật, Hồng Thành Tuyệt cũng có chút cảm thất bại. Nguyên bản nàng nghĩ, chỉ cần thả Tiếu Trí Lực thì có thể bắt được Tất Quyền Ngọc, không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, căn bản làm cho nàng có không cảm giác chắc chắn sẽ bắt được hắn, hôm nay nàng cái gì cũng không may mắn.
"Hắn ta lợi hại như vậy?" Người kế bên vẫn như cũ, không hiểu.
"Vậy ngươi có biết, vừa nãy hắn cũng có ý định bắt ta? Nếu không phải hắn không biết rốt cuộc ta dẫ theo bao nhiêu người, có cao thủ hay không? Hắn căn bản sẽ tấn công ta lại đây!" Sắc mặt Hồng Thành Tuyệt có chút đen, vừa mới nói chuyện nhẹ nhàng bâng quơ, liền bị hắn làm cho sao nhãn. Nhớ tới cái ánh mắt lạnh băng của Tất Quyền Ngọc, đến nay nàng vẫn còn sợ hãi - chính nàng tự cho võ công cuaư mình không kém, nhưng là, vừa thấy mới biết, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn.
"Vương gia thật sự muốn hắn đầu quân về phe mình?" Người kế bên tiếp tục hỏi.
"Nếu hắn thuần phục Xích Châu ta, Xích Châu ta liền chiếm lĩnh Thanh Hà, trở thành đại quốc phía tây của đại lục Phượng Linh, rồi sau đó xăm chiếm Phượng Linh, tất cả điều đó không phải là không có khả năng, nếu hắn đầu quân cho phe ta, đó là trời ban thưởng người tài cho Xích Châu, nhưng ngươi có từng nghe qua người của Tất gia đầu hàng chưa?" Hồng Thành Tuyệt cười khổ một tiếng. Vọng tưởng mà thôi.
"Không có!"
"Ngay cả đầu hàng đều không có, vậy như thế nào lại có khả năng thuần phục dưới trướng của ta?" Hồng Thành Tuyệt thầm nghĩ, thật muốn đánh cái tên ngu ngốc này! Sao lại nhốc như vậy!
"Vậy sao vương gia còn cùng hắn nói nhiều như vậy?" Người kế bên càng thêm không hiểu.
"Hôm nay vô dụng, không có nghĩa về sao đều vô dụng, chiến trường chính là như vậy, ngươi bố trí một ngàn điều, nhưng thực tế ngươi cũng chỉ có thể sử dụng mười điều, mà trong mười điều này cũng chỉ có một điều thành công, vậy ngươi sẽ thành công!"
Nguồ nọ... cũng có thể đã trở về rồi đi!
"Vương gia anh minh!" Đây là câu tổng kết... trừ lần đó ra, người bên cạnh cũng không biết nói gì thêm.
Hai ngày trước, Hồng Thành Tuyệt chưa phải là 'vương gia' mà là 'tiểu vương gia', mà nàng lại là người kế thừa lại toàn bộ sự thiên phú về quân sự của Hồng Thành gia... cho dù là phụ thân đột ngột qua đời, sau đó Tây Phượng quan lại bị đánh lén, nhưng nàng vẫn như cũ, bình tĩnh đem quân đi mai phục, còn xém chút nữa, nàng có thể dùng hia ngàn quân đánh bại toàn bộ đoàn quân của Hà Tây quân đoàn!
----------







Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa của hai bạn trẻ!

Bình Luận (0)
Comment