Tháng tám, trong hoàng thành, quế hoa bắt đầu phiêu hương, loại hoa màu vàng đậm này tinh tế mật mật nở rộ trên đầu cành, hương khí truyền ra thật xa. Hoàng thành vào tháng tám rất náo nhiệt.
Các nơi vì hoàng thượng đưa tuyển lên mười mấy mĩ nhân, đã đến dịch quán ở hoàng thành nghỉ ngơi, hai ngày trước đã có hội sĩ cung đình vội tới vẽ các nhóm phi tử được tuyển chọn, sau đó mỹ nhân chỉ cần chờ sáng sớm mai vào cung diện thánh.
Bất quá, việc này là do Lễ bộ cùng nội thị lo liệu, cũng chẳng phải là sự tình gì của Tôn Yến. Cho nên vào hai ngày này hắn đặc biệt thanh nhàn. Nhưng thật ra là vào thời gian đó, người đến tìm Tôn Cẩm Hà cầu thân ngày càng nhiều, cậu ấm hoàng thành đến mười lăm, mười sáu tuổi đã đến lúc định một cuộc hôn nhân, mà đối tượng được coi trọng đầu tiên tự nhiên là có tri thức hiểu lễ nghĩa, mặt mày trổ mã lại như hoa - thiên kim tướng phủ...
Vừa qua khỏi buổi trưa chốc lát, bà mối Hoàng dẫn theo sính lễ của Võ gia tới cửa làm thuyết khách. Nói đến cũng là cho người ta thật phiền, ý tứ kết thân của Võ goa đã bị Tôn Yến cự tuyệt, không nghĩ hôm nay lại đến, còn dẫn theo sính lễ. Thật không biết tốt xấu!
Bất quá việc này Tôn Yến cũng lười quản, bảo phu nhân ra tiếp, chính mình ở thư phòng đọc sách.
Tôn Yến đang xem thư, môn đồng tiến đến bẩm báo: "Đại nhân, Phúc công công đến..."
"Nga? Mau mời!" Tôn Yến vội vàng đứng dậy, Phúc công công này không thể so với người thường, hắn chính là thái giám đứng đầu hoàng cung, theo hoàng thượng đã hai mươi năm. Tuy rằng, hoạn quan không tham chính, nhưng hắn cũng là tâm phíc bên cạnh hoàng đế.
Tôn Yến định đứng dậy định đi nghênh đón, đã thấy Phúc công công ôn nhu cười bước vào thư phòng.
"Không biết Phúc công công giá lâm, không thể tiếp đón từ xa thứ tội, thứ tội..." Tôn Yến chấp tay chào, sau đó sai người rót trà.
"Đại nhân khách khí quá... ta đến là muốn báo hỉ sự cho đại nhân" Phúc Quý cười ha ha ngồi xuống vị trí bên cạnh Tôn Yến. Trên tay phất trần nhẹ vung, đặt lên tay trái, sau đó liền đen khuôn mặt dào dạt ý cười dừng trên khuôn mặt Tôn Yến.
"Nga? Hỉ từ đâu đến?" Tôn Yến không rõ ý tứ, vội vàng hỏi.
"Việc này nói đến rất dài, bất quá trước chúc mừng đại nhân, sắp trở thành quốc trượng!" Phúc Quý nói xong, ôm quyền hướng Tôn Yến thi lễ.
"Phúc công công đừng đùa với lão phu a..." Tôn Yến nghe đến hai chữ quốc trượng, trong lòng liền căng thẳng, thầm kiêu không ổn. Đột nhiên nhớ đến việc tuyển phi gần đây - sẽ không...
"Ta làm sao dám lấy sự tình bật này ra đùa. Tôn đại nhân cũng biết, dưới gối hoàng thượng chỉ có tam tử, hậu cung đã nhiều năm chưa tuyển phi, ta đây liền khuyên hoàng thượng nạp phi, vì hoàng thất khai chi tân diệp, là trọng trách rất lớn, vì thế hoàng thượng đã đáp ứng rồi. Tôn đại nhân cũng biết, các giai nhân được khắp nơi đề cử gần đây đã đến dịch quán..." Phúc Quý bưng trà thổi thổi, sau đó uống một ngụm.
"Tuyển phi là việc đại sự, mặc dù không đến lượt Tôn Yến quản, nhưng cũng biết đến..."
Phúc Quý gật gật đầu: "Họa sĩ đã đem những bức họa của các nữ tử đưa cho hoàng thượng, ngày mai họ sẽ vào cung, nhưng mà hoàng thương đối với những bức họa đó đều không thèm nhìn tới..." Phúc Quý thở dài một tiếng, vẽ mặt sầu lo.
"Đó là vì sao?"
"Ta cũng không hiểu được a, hỏi đến cùng, hoàng thượng mới thở dài nói, mấy ngày hôm trước ở trong hoàng thành nhìn thấy một nữ tử, lòng liền tràn ngập hình ảnh của nàng, cho nên ngày đó tiến cử nữ tử, vô luộn tư sắc ra sao, điều không vào được mắt của thánh thượng. Hạ nhân chúng ta cũng nên vì chủ phân ưu, hảo hảo hỏi cho ra lẽ, nhưng hoàng thượng cũng không biết nàng kia là tiểu thư nhà nào, chỉ có thể lấy giấy búp ra, vẽ một bức chân dung nữ tử... ta vừa nhìn thấy - đúng là thiên kim của Tôn đại nhân, Cẩm Hà tiểu thư." Phú Quý nói đến chỗ này liền hiện ra bộ dáng rộng mở trong sáng.
"Thật có chuyện này? Nhưng Cẩm Hà nhà ta..." Tôn Yến chưa nói xong, Phúc Quý liền mở lời đánh gãy hắn.
"Hoàng thượng chính là vua của một nước, thân thể luôn vì dân chúng, nhưng vì Cẩm Hà tiểu thư, đã nhiều ngày trà, không nhớ cơm không nghĩ, mắt thấy liền gầy đi một vòng. Nô tài như ta đây, làm sao có thể không vì hoàng thượng phân ưu? Bất quá, đây là đại hỷ, vì thế liền tới báo Tôn đại nhân." Phúc Quý vui vẻ cười nói: "Hoàng thượng đối với tiểu thư chính là một mảnh tình sâu ý đậm, về sao vào cung tự nhiên sẽ được sủng ái. Tôn gia là trọng thần của đế quốc, nay lại được vinh hạnh sủng ái như vậy. Cho nên cùng vị trí trước kia tự nhiên không thể so sánh nổi..."
"Công công chờ!" Tôn Yến đầu đầy đại hãn, này cái gì mà tuyển phi, cái gì mà được hoàng thượng yêu quý. Nếu là nữ tử bình thường, tất nhiên sẽ cảm động đến rơi nước mắt, chờ bay lên làm phượng hoàng. Nhưng nhiều thế hệ Ton gia đã làm cho hậu duệ quý tộc Phường Linh, việc hậu cung kia đương nhiên cũng biết chút ít. Nữ tử chốn hậu cung luôn rất khổ sở, ngoại nhân nói còn không đủ sao... chính hắn làm sao có thể đem Cẩm Hà đến loại địa phương đó.
"Nga? Tôn đại nhân còn có chuyện gì cứ nói!" Phúc Quý vẫn như cũ mặt đầy hòa khí nói.
"Có thể được hoàng thượng nhớ đến đó là phú khí của tiểu nữ đã tu luyện mấy đời, nhưng quấy nhiễu thánh giá, làm cho hoàng thượng lo lắng tưởng niệm đó cũng là lỗi của tiểu nữ. Nguyên bản là sẽ tiến cung hầu hạ hoàng thượng, làm cho hoàng thượng vui vẻ, nhưng ý trời không thể đón, vài ngày trước đó tiểu nữ đã cùng người khác định hôn ước!" Tôn Yến lấy lại bình tĩnh, lúc này đây nói dối để qua mặt hoàng thượng cũng là bất đắc dĩ...
"Nga? Có hôn ước với ai?" Phúc công công điêu mày, chất giọng the thé phát ra ngày lãnh.
"Đính ước cùng nhị tử Tất gia, Tất Quyền Sinh" Tôn Yến uống trà ổn định cảm xúc. Tình huống nguy cấp, hắn biết Tất Quyền Ngọc đã có hôn ước đương nhiên sẽ là không có khả năng cùng Cẩm Hà đính ước. Nhưng còn Tất Quyền Sinh của Tất gia, tuy hắn không để ý nhiều lắm, nhưng dù sao cũng là một hài tử có phẩm chất đoan chính. Chính Tất Trạch Việt cũng có ý tứ này, hôm nay chỉ cần đem Phúc công công đuổi đi, hắn liền tức khắc đi tìm Tất Trạch Việt, hai người sẽ đem chuyện hôn nhân này định ra. Sau này tổ chức hôn lễ cũng không tính là khi quân phạm thượng.
Chính là Cẩm Hà, nàng chỉ một mực nhớ đến Tất Quyền Ngọc, mấy tháng này gầy yếu đi không ít, ai nói thế nào cũng không nghe - aiz... có lẽ mệnh đã như thế, gả cho Tất Quyền Sinh so với việc vào cung làm phi tốt hơn rất nhiều.
Trong lịch đại Tôn gia, tuy cũng đã có vài người trở thành hậu hoàng hậu, phi tử, làm cho Tôn gia trở thành người đứng đầu cả triều văn võ trong khoảng thời gian ngắn, tối được hoàng quyền coi trọng. Nhưng hôm nay, Tôn gia vốn đã đứng ở vị trí cao, có nhiều hư vinh để làm gì? Huống chi, vinh sủng này là dùng hạnh phúc cả đời của Cẩm Hà đổi lấy, tôn yến đương nhiên là vạn phần không đồng ý.
"Đính ước khi nào?" Phúc công cộng hỏi lại, trong ánh mắt lại có hơn một điểm lạnh lẽo.
"Trước đó vài ngày." Tôn Yến vội vàng nói.
"Tôn Yến, khi quân chi tội, ngươi có gánh nổi không?" Phúc Quý hô to một tiếng đứng lên, phất trần vung lên chỉ vào tôn yến tiếng nói trong miệng nhất thời giống như khinh đảo quát trúc bàn làm cho người ta khó chịu.
"Tại sao Phúc công công lại nói ra lời ấy?" Tôn Yến thầm nghĩ không xong, nếu không có, làm sao xảy ra vấn đề như vậy.
"Thời điểm ta đến Tôn phủ của ngươi, liền đụng phải đoàn cầu hôn của Võ gia, vừa lúc hỏi qua bà mối Hoàng, nàng nói phu nhân của ngươi cự tuyệt Võ gia, ta liền hỏi bà mối kia, nữ nhi của người có cùng ai đính ước không, nàng nói cho ta biết, theo như chính miệng phu nhân ngươi nói vào sáng nay - không có! Tôn Yến, ngươi khi quân phạm thượng, là có ý gì đây?" Phúc công công quả quyết quát.
Tôn Yến nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, Võ gia vốn đã bị hắn cự tuyệt, sao tự nhiên hôm nay lại đến cầu hôn, tất nhiên đó không phải là ý của Võ Chiêu mà là ám chỉ của hoàng thượng, cử đến để đoạn tuyệt đường lui của hắn.
Chuyện đã tới bước này, cũng chỉ có thể mạnh miệng nói tiếp: "Có thể vào cung, hầu hạ bên cạnh hoàng thượng chính là phúc mấy đời của Cẩm Hà mố tu luyện được. Trong lịch đại Tôn gia cũng có vài người là hoàng hậu phi tần, vinh sủng của Tôn Gia cũng đã khác biệt với bên ngoài. Tôn Yến ta như thế nào lại không đồng ý, hôn ước này vốn là chuyện tình của mấy ngày trước, phu nhân cũng không biết, nếu công công không tin, ta liền bồi công công đi một chuyến, tự mình đối chất với Tất Trạch Việt, công công người xem có được không?"
Nay Tôn Yến đâm lao phải theo lao, nữ nhi đương nhiên phải cứu, thâm cung lãnh viện kia một khi đã đi vào thì cả đời liền phế đi. Tôn Yến như thế nào bỏ được. Ngay liền dùng mấy trăm năm trung tâm của Tôn Gia đánh cược một phen, xem hoàng thượng có thật sự khai đao với hắn, tổ tiên Tôn gia đều là trung lương, là văn thần đứng đầu, là cánh tay đắc lực của hoàng thượng, cho nên hắn nhất quyết không theo, cùng lắm thì làm cho hoàng thượng tức giận nhưng chỉ cần hoàng thượng còn là minh quân thì nên biết, không nên vì một nữ nhân mà cùng Tôn gia quyết liệt.
Mà nếu hoàng thượng anh Minh sẽ không đem Tôn gia nhổ cỏ tận gốc, như vậy hắn chỉ cần chắc chắn chuyện hôn nhân của Tất Quyền Sinh cùng Cẩm Hà thì hoàng thượng cũng nên từ bỏ, đến lúc đó chưa dù Phúc công công thật sự đi cùng mình đến tìm Tất Trạch Việt. Dựa theo ý của Tất Trạch Việt, đến lúc đó tự nhiên sẽ biết phải làm như thế nào, cũng coi như cho hoàng thất một cái bậc thang đi xuống.
Phúc công công lại cười lạnh một tiếng: "Tôn Yến, ngươi còn muốn mạnh miệng. Tốt lắm! Ta nói thật cho người biết, nếu như ta không tìm hiểu rõ ràng, như thế nào lại tùy tiện tìm đến. Ngươi qua mặt ta, qua mặt hoàng thượng, chính là tự tìm tử lộ, tội khi quân phạm thượng, liền tịch thu quan ấn, lưu đày ra bắc ải! Nếu không có công lao trong triều, chỉ sợ Tôn gia cũng sẽ mất trong tay ngươi!"
Tôn Yến nghe lời này của Phúc công công, chỉ cảm thấy hôm nay hoàng thượng quả thật không tha cho hắn, lộ vẻ sầu thảm cười: "Nếu thế thì thế nào?" Đang định tiếp tục nói, cửa phòng 'chi nha' một tiếng bị người mở ra.
Người đến không phải ai khác chính là Tôn Cẩm Hà - khi dùng xong cơm trưa, nàng nghe được chuyện Võ Sách lại muốn cầu hôn, đang muốn tìm phụ thân nói chuyện vô tình ở cửa liền nhi được việc này...
Cẩm Hà liền biết cả đời nàng coi như xong - dù phụ thân đang dóc hết sức bảo vệ nàng không nhập cung. Từ nhỏ luôn lấy Tất gia làm bia đỡ, nay đã bại lộ thế nhưng phụ thân vẫn không để ý tới khi quân chi tội, muốn bảo vệ nàng. Phụ thân đối với nàng chính là một mảnh ân sâu, đương nhiên không thể dùng ngôn ngữ bình thường để biểu đạt được.
Nàng biết phụ thân là vì muốn tốt cho nàng. Nhưng chỉ cần nàng không được gả cho Quyền Ngọc, kia, theo ai cũng không phải là người nàng muốn. Nay phụ thân đã cùng Phúc công công hảo hảo nói chuyện một phen, tương lai của nàng chỉ có hai sự lựa chọn một là gả cho Tất Quyền Sinh, một là vào cung làm phi... Không có sự lựa chọn nào là hắn (Tất Quyền Ngọc)....
Vào cung, tất nhiên không phải là điều nàng mong muốn, nhưng không nhập cung, đó là đắc tôi hoàng thượng, làm thân nhân bận lòng, hơn nữa nếu lựa chọn gả cho Tất Quyền Sinh thì còn phải diễn lên diễn xuống, phải nhanh chóng sắp xếp việc thành thân với Tất Quyền Sinh, nếu Tất gia cùng Tôn Gia không kết thân chỉ sợ rất nhanh sẽ gặp họa diệt thân.
Nàng đau khổ chờ đợi Tất Quyền Ngọc trở về, nay cho dù hắn trở về, cho dù hắn từ bỏ hôn ước đến tìm nàng, nhưng nàng đã không thể cùng hắn ở cùng một chỗ. Bởi vì nếu hai người ở cùng một chỗ, sẽ đẩy phụ thân vào tội khi quân!
Cẩm Hà chỉ cảm thấy cuộc đời nàng không còn gì để vui... Nhân sinh của nàng mông lung một mảnh, không bao giờ có thể dùng để đợi người kia được nữa. Đợi không được! Nàng đã biết số phận của mình, liền xem như vì Tôn gia, vì phụ thân tận dụng hết một phần sức lực nhỏ của nàng làm chút sự tình!
Cẩm Hà đẩy cửa thư phòng, sắc mặt tái nhợt, cũng không liếc mắt nhìn Phúc công công một cái, quỳ gối trước mặt Tôn Yến: "Phụ thân cùng Tất tướng quân chỉ là dùng lời ước định, cũng chưa từng trao đổi tính vật. Hoàng thượng vì nước hao tâm tổn trí, nếu Cẩm Hà có thể được hầu hạ hoàng thượng, kia cũng là phúc của Cẩm Hà, chắc chắn Tất tướng quân cũng sẽ không trách cứ!"
"Có thế chứ! Tôn đại nhân ngươi xem tiểu thư còn nhỏ như thế mà đã có khí thái của mẫu nghi thiên hạ. Ta đây liền hồi cung bẩm báo hoàng thượng, ngày mai liền sai Lễ bộ bố trí nghi thức đón dâu..." Phúc công công thở ra, thế này mới cáo từ rời đi. Chuyến đi hôm nay, làm tốt liền hảo, còn không thể khống chế tốt liền không biết sẽ bị hoàng thượng xử phạt như thế nào...
Tôn Yến suy sụp ngồi trên ghế, nhìn Tôn Cẩm Hà đang quỳ gối trước mặt, nhất thời tràng ngập bi thương, không khỏi lão lệ tung hoành....
"Phụ thân!" Thanh âm Cẩm Hà rung rung nói: "Sao có thể vì một mình nữ nhi mà đẩy Tôn gia vào hiểm cảnh?"
"Cẩm Hà a, ngươi đây là tội gì. Ngươi cũng biết, ta đây thà phạm tội khi quân, cũng không nguyện ý để ngươi tiến cung. Huống chi, ta kiên quyết không đồng ý. Hoàng thường có thể đem ta đi lưu đày! Sau đó đoạt đi ngươi, nếu quân thượng bất nhân đến vậy, Tôn Yến ta làm quan phụ, tá thánh thương là vì cái gì, hắn như thế nào đáng giá để Tôn Yến ta đi theo! Cho dù là bị lưu đày hay không thì có quan hệ gì?" Tôn Yến ôm lấy Cẩm Hà, chỉ cảm thấy hắn bây giờ như già đi 10 tuổi. Cùng Phúc công công nói chuyện, chính là cùng hoàng thượng đánh cờ. Chính hắn liền tử chiến đến cùng, cho dù thua, bị đày đi lưu đày, nhưng hoàng thượng cũng sẽ gánh trên lưng tội danh chém giết trung thần! Hắn cũng phải đối mặt với hậu quả mình gây ra.
"Nếu không thể cùng Quyền Ngọc ở bên nhau, thì gả cho ai thì có khác gì nhau, nếu ta vào cung mọi sự liền đại cát, ta đây vào cung cũng được!" Cẩm Hà thùy mục nói.
Bi thương cho tâm tử, cuộc đời này nếu định không phải là người, như vậy ta ở nơi nào cũng được? Cùng một chỗ với ai, ta không quan tâm? Ta sẽ phải đối mặt với những điều gì? còn cái gì để ta chờ đợi? còn cái gì đáng giá để sợ hãi? lại có điều gì để làm cho lòng ta gợn sóng?
-----
Tội cho Cẩm Hà!