Phượng Linh Kỷ

Chương 35

Nghiên cứu về giai đoạn lịch sử của Tất Quyền Ngọc, còn có một người làm người ta không thể không chú ý, đó chính là nữ nhân của nàng - Tôn Cẩm Hà. Trong khoảng thời gian sinh thời của Tất Quyền Ngọc, nàng có ý nghĩa rất lớn, đó không chỉ vì nàng là người mà Tất Quyền Ngọc chấp nhất cả đời, mà còn vì bản thân nàng chính là viên dạ minh châu trong lịch sử, nàng sinh ra là nữ tử cao quý, Phượng Linh năm 804, dần dần đi lên vũ đài lịch sử, điều mà làm mọi người cảm khái đó là giống như Tất Quyền Ngọc cả đời dao động đều là vì nàng, mà nàng cũng vì Tất Quyền Ngọc mà đi lên vũ đài lịch sử...
---------------------------------------------------------
             [Phượng Linh tạp đàm]
"Điện hạ, ngài nói Tất Quyền Ngọc được thăng lên làm tướng quân?" Cẩm Hà mỉm cười nhìn Phượng Tường nói.
"Đúng vậy, buổi chiều hôm qua, bộ binh dâng cấp báo, Tất Quyền Ngọc tướng quân thông qua luận võ mỗi năm một lần ở Dũng Sĩ quân đoàn chiến thắng hai vị phó tướng, dựa theo quy củ được thăng lên làm phó tướng, vào buổi lâm triều ngày hôm nay phụ hoàng còn ở trước mặt bá quan văn võ khích lệ Tất tướng quân! " Phượng Tường nhớ đến bộ thương pháp của Tất Quyền Ngọc, thật không thể so với tầm thường. Đến nay vẫn nhớ mãi không quên. Nghĩ đến hắn dựa vào bộ thương pháp đó ở trong quân ngũ tất nhiên khó tìm được đối thủ. 
"Tất gia thương pháp của Tất tướng quân dĩ nhiên lợi hại!" Tôn Cẩm Hà cười nói. Trong lòng nhớ đến người kia, thân mình tiêm gầy, trên lưng mang một thanh trường thương, nàng vốn không biết võ công của nàng ấy cũng có bao nhiêu cao cường, nhưng mấy ngày ở chung trong tháng giêng kia, nàng mới nhận thức được võ công của nàng ấy rất lợi hại - tướng phủ nguyên bản là nơi có rất đông nha đinh, trong đó có không ít người có võ công, mà nàng ấy lại có thể ra vào tự do mà không ai phát hiện! Cho nên, việc nàng ấy có thể chiến thắng hai vị phó tướng cũng không có gì bất ngờ...
Chính là, nàng ấy nguyên bản muốn tránh xa hoàng cung, để che dấu thân phận, nay tự nhiên lại bộc lộ tài năng... Làm đại đội trưởng thì đương nhiên sẽ ở trong quân đoàn, nhưng khi làm phó tướng thì lúc nào cũng có khả năng bị Hoàng thượng điều khiển. Lúc này, nàng ấy lại đến gần hoàng cung, nơi trung tâm quyền lực của Phượng Linh, lại càng nguy hiểm.
Cẩm Hà nhìn ngoài cung, nắng hè chói chang. Phân biệt đã mấy tháng, nàng ấy từng nói, nàng ấy sẽ trở về, cho dù gặp nguy hiểm, vì nàng, nàng ấy cũng sẽ trở về. Nay nàng ấy thật sự làm như vậy. 
Mà trong lòng nàng, đều là nhớ nàng ấy, lo lắng cho nàng ấy, cũng kêu ngạo vì nàng ấy, hết thảy những gì nàng ấy làm cho nàng đều làm nàng cảm động. Nhớ đến thời điểm điên cuồng trước khi rời đi, trong lòng liền cảm thấy ấm áp, ngoài ra còn có cảm giác nặng nề kia - nàng phải bảo vệ nàng ấy, nàng ấy là nữ nhân của nàng, bất luận nàng phải dùng bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu khí lực đều phải bảo hộ nàng ấy, làm cho nàng ấy an toàn toàn trở lại bên cạnh nàng...
"Nương nương, ta đã thấy qua võ công của Tất tướng quân, quả thật rất lợi hại. Chính là thời điểm nương nương hồi phủ, huynh đệ chúng ta đã gặp qua hắn, hắn cũng đã giảng cho chúng ta thú sự nơi biên quan." Phượng Tường một bên khiêu mi sắc vũ nói, vừa ăn điểm tâm nha hoàn đưa lên.
"Điện hạ rất thích binh pháp võ công sao?" Cẩm Hà rót trà cho Phượng Tường, ôn nhu hỏi.
"Hảo nam nhi là phải đỉnh thiên lập địa, ra trận giết địch! Võ công binh pháp là thứ con thích nhất!" Phượng Tường tính tình trẻ con, vẻ mặt hào khí nói.
Cẩm Hà gật gật đầu, thầm nghĩ, vì cái gì phi tử trong hậu cung luôn luôn muốn hài tử của mình đăng đại vị, mà không suy nghĩ đến nguyện cộng của hài tử mình. Trong ba vị điện hạ của đế quốc, Phượng Chú tuy không thông minh nhưng cũng nhã nhặn biết lễ. Phượng Tường thông minh nhưng chí không ở đại vị mà ở trong quân đội, nhưng mẫu thân bọn họ lại luôn nghĩ biện pháp muốn đưa bọn họ lên vị trí tối thượng mà thôi...
Con cháu hoàng gia tuy rằng ở trên mọi người, nhưng cũng thật bi ai a.... Cẩm Hà cảm khái, ở trong cung này rốt cuộc có cái gì tốt, thật hy vọng có một ngày, có thể ở một chỗ cùng nàng ấy, rời xa hoàng cung, phóng ngựa biên cương... Đó là cỡ tiêu sái.
Đang cảm khái, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh của cung nhân: "Hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Cẩm Hà cùng Phượng Tường vội vàng đứng dậy tiếp đón: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương!"
Hoàng hậu vào phòng, nhìn xung quanh một phòng, ánh mắt dừng trên người Phượng Tường, trong mắt hiện lên một chút cười lạnh.
Cười lạnh này, khi ngày đầu tiên nàng vào cung đã lĩnh hội qua, Cẩm Hà trong lòng thở dài, không biết nàng ta lần này đến là có chuyện gì.
Hoàng hậu ngồi vào ghế, nhẹ nhàng bát lộng ngón tay dài của mình, ánh mắt dừng trên người Cẩm Hà: "Vào cung gần một năm, Hoàng thượng cũng chưa từng tới gặp ngươi, ai gia là chủ nhân của hậu cung, nên mới đến gặp riêng Hiền phi, có cần cái gì có thể nói với ai gia. Hạ nhân không có năng lực, thì sẽ phạt, nếu không hợp dùng, có thể đổi."
"Tạ Hoàng hậu nương nương quan tâm. Trong cung này, ăn uống đều tốt, bọn hạ nhân hầu hạ rất tận tâm, Cẩm Hà xưa nay vốn thích thanh tịnh, cũng không thiếu thứ gì." Cẩm Hà vuốt cằm trả lời.
"Nói như vậy, ngày hôm nay ai gia đến gặp ngươi là quấy rầy thanh tịnh của ngươi?" Hoàng hậu khinh mày nhọn, sắc mặt hiện lên chút giận dữ.
Cẩm Hà vội vàng xin lỗi: "Hoàng hậu thứ lỗi, nô tỳ tuyệt không có chút ý tứ không muốn tiếp đón, Hoàng hậu nương nương đến Huệ Hoa cung, là vinh hạnh của Huệ Hoa cung, nô tì vui mừng còn không kịp đâu!"
Hoàng hậu khóe môi khẽ nhếch, đạm cười nói: "Thích hay không thích, trong lòng ngươi rõ là được, trong hậu cung này, cung nhân thế nào không hy cộng ta chết càng sớm càng tốt đâu."
"Hoàng hậu nương nương như thế nào lại nói như vậy, Hoàng hậu nương nương là quốc gia chi mẫu, thân thể vàng ngọc, nô tì chúc Hoàng hậu vĩnh lạc an khang, chỉ trì hậu cung, chúng ta mới có thể ngày ngày yên vui!" Cẩm Hà vội vàng nói. Trong lòng là vạn điều không vui.
Hoàng hậu trước giờ đều cao cao tại thượng, từ khi bước vào cung chưa từng cấp cho nàng sắc mặt hòa nhã, trước nay không đến, lần này lại đến, chắc chắn là để đều tra. Người này ngồi ở vị trí cao, ngôn ngữ lúc nào cũng lạnh lùng, cao cao tại thượng , làm cho người ta rất là không thoải mái, nếu là trước kia liền không để ý đến nàng ta, nàng là nữ nhi của tả tướng Tôn Yến, mà nàng ta bất quá cũng chỉ là Hoàng hậu vô tự (không con), chức vị Hoàng hậu này không biết còn trụ được bao lâu, nên nàng ta cũng không thể làm gì nàng, nhưng nay nàng có mưu đồ, không thể không để ý.
Hoàng hậu cũng không để ý chuyện này, nhìn An Quận Vương Phượng Tường bên người Cẩm Hà, có chút đăm chiêu cười cười, mở miệng: "Tường nhi thường xuyên đến đây?"
"Hồi bẩm mẫu hậu, nơi này của Hiền phi, không riêng gì nhi thần, còn có Bình Quận Vương Phượng Chú ca ca, Thái tử đệ đệ, cũng thường xuyên đến." Phượng Tường cung kính nói, chính là trong mắt có xa cách.
Hoàng hậu thất Phượng Tường đối với mình xa cách, trong lòng có điểm không thoải mái, khi thấy Phượng Tường cùng Hiền phi thân cận, trong lòng sinh ra cảnh giác - cung nữ hồi báo, nói ba vị hoàng tử cùng Hiền phi rất là thân cận, nàng ban đầu cũng không cảm thấy gì, dù sao tuy rằng nàng ta trong cung nổi tiếng là cao quý nhưng không chịu sủng, chính là kết cục. Cho nên nàng cũng không quân tâm, tất cả tâm tư đều hướng tới trên người Quỳnh phi cùng Tần phi.
Nhưng nay lại bất đồng, thân thể Hoàng thượng không biết khi nào thì gục. Hoàng hậu của hắn khả năng chỉ có một con chết.
Cung nữ nhắc nhở chỉ sợ Huệ Hoa cung giở trò gì đó, cùng các hoàng tử thân cận. Trong đó, chỉ sợ có chút vấn đề.
Hoàng hậu nghĩ như thế chỉ cảm thấy nành đã xem thường Tôn Cẩm Hà, nàng ta cư nhiên không  xuống tay chỗ Hoàng thượng mà đánh chủ ý lên người các hoàng tử, cũng coi như là một âm mưu sâu xa.
"Trong hậu cung này, còn có chuyện gì mà ai gia không biết? Ba vị điện hạ đương nhiên đều đến, nhưng chỉ có An Quận Vương đến nhiều hơn một chút thôi. Phải không? Hiền phi a, hôm nay ai gia đến là muốn nhắc nhở ngươi, trong hậu cung này, cần phải cẩn trọng, cẩn thận cẩn thận, nếu không sẽ có đại họa lâm đầu!" Hoàng hậu nói xong, cười rất có thâm ý, sau đó đứng dậy, phân phó cung nữ hồi cung.
Đợi Hoàng hậu đi rồi, Phượng Tường mới bĩu môi nói: "Hoàng hậu này cũng thật chán ghét, ta một chút cũng không thích!"
"Điện hạ không được nói bậy, Hoàng hậu là quốc gia chi mẫu, cần phải tôn trọng." Cẩm Hà trong lòng nghĩ, hôm nay Hoàng hậu đến rốt cuộc là có dụng ý gì, chỉ sợ là đằng sau còn có chuyện không tốt.
Mà Hoàng hậu từ Huệ Hoa cung trở về Khôn Cùng cung của mình, một phen suy tư, nàng cảm thấy hành động hôm nay của Tôn Cẩm Hà rất giống người có mưu đồ, Phượng Tường cùng nàng ta thân cận như vậy, mà Phượng Tường lại là hoàng tử được đa số các đại thần yêu thích, chắc chắn trong đây phải có gì đó.
Suy nghĩ một lát, liền cho người đi thỉnh Thái tử đến.
Thái tử không có mẫu thân, lại là người được Hoàng thượng đọc nhất sủng ái. Ấn theo luật lệ, nếu mẫu thân của Thái tử đã mất, thì cấp cho nàng làm con thừa tự, như vậy, đợi sau khi Thái tử đăng cơ, thì nàng chính là Hoàng thái hậu. Nhưng mẫu thân Thái tử đã mất được mấy năm, nhưng Hoàng thượng vẫn không nói đến. Cho đến bây giờ, nàng vẫn như cũ là Hoàng hậu vô tự, Thái tử vẫn như cũ là Thái tử không có mẫu thân.
Hoàng hậu nghĩ, Tôn Cẩm Hà cứ việc trên người Phượng Bác hạ công phu, nàng chỉ cần quản được Thái tử. Đến khi Thái tử đăng cơ, nàng chính là Hoàng thái hậu, còn Tôn Cẩm Hà vẫn chỉ là cái giỏ trúc múc nước.
Thái tử đến Khôn Cùng cung, Hoàng hậu liền dùng âm thanh ôn nhu nói: "Mau đến đây để mẫu thân hảo hảo nhìn ngươi xem!"
Phượng Bác theo lời tiến đến, Hoàng hậu vươn tay vuốt ve khuôn mặt non nớt của hắn: "Thái tử có nguyện ý đến nơi này của ta, bồi mẫu hậu nói chuyện phiếm?"
Thái tử lại nói: "Thái phó phân rất nhiều công khóa, mà mỗi ngày phụ hoàng đều sẽ kiểm tra. Sơ hở, phụ hoàng sẽ trách phạt, chỉ sợ thời gian nói chuyện phiếm sẽ rất ít đâu"
Hoàng hậu cười nói: "Kia thật dễ dàng, chỉ cần Thái tử nói với Hoàng thượng, không có mẫu thân chiếu cố nên ngươi rất cô đơn, muốn thường xuyên đến nơi này của mẫu hậu, để mẫu hậu chăm sóc, về sau càng thuận tiện cho mẫu hậu trở thành mẫu thân của ngươi. Hoàng thượng đương nhiên sẽ đáp ứng, khi đó ngươi có thể tới đây, Hoàng thượng cũng sẽ không ngăn cản."
Thái tử lại nói: "Đa tạ hảo ý của mẫu hậu, nhi thần lại càng thích đến chỗ của Hiền phi nương nương, Hiền phi nương nương sẽ giảng thư cho nhi thần, còn cho ta điểm tâm. Như mẫu thân của nhi thần, nên sẽ không cảm thấy cô đơn."
Thái tử trong lòng âm thầm nói, nên nơi này của ngươi, ngươi ngày nào cũng là bộ dáng hung dữ, ai lại nguyệ ý đến. Hôm nay tự nhiên lại tỏ vẻ hòa ái, không biết ngày nào lại trở về với bộ dáng hung dữ. Đến chỗ của Hiền phi nương nương lại được ngoạn rất vui. Nghĩ đến, nếu hắn đồng ý đến chỗ này, hai vị ca ca An Quận Vương cùng Bình Quận Vương lại có thể ở bên kia vui vẻ... Quả quyết không đáp ứng.
Hoàng hậu trong lòng giận dữ, không nghĩ đến thủ đoạn của Tôn Cẩm Hà không ngờ lại cao minh đến vậy, cư nhiên có thể làm cho Thái tử hướng về phía nàng ta, nhưng trên mặt vẫn giả bộ thành bộ dáng hòa nhã: "Thái tử muốn ngoạn cái gì muốn ăn cái gì, chỉ cần nói với mẫu hậu, mẫu hậu liền cho ngươi tất!"
Thái tử lại nói: "Đến nơi đó không phải để ăn hay đùa giỡn, Hiền phi nương nương đọc sách rất nhiều cũng biết rất nhiều thứ, có khi thái phó theo đạo lý sách sử giảng nhi thần không hiểu liền có thể đi thỉnh giáo nàng. Nhi thần cảm thấy được lợi không phải ít. Nên nơi của Hiền phi nhi thần phải đi, nên thời gian đến chỗ mẫu hậu rất hạn chế!"
Hoàng hậu trên mặt một trận xanh trắng, trong hậu cung này, nếu nói về đọc sách ai có thể so với Tôn Cẩm Hà? Gia đình nàng ta nhiều thế hệ đề là văn thần, dòng dõi thư hương, ngay cả Tôn phủ tây tịch của nàng ta cũng đứng đầu một triều văn thần. Nếu so sánh nàng với nàng ta thì nành làm sao có thể vượt qua được.
Trong lúc khó chịu, Thái tử cũng đã cung kính hành lễ với nàng ta: "Nhi thần còn có công khóa, liền cáo từ!"
Hoàng hậu nhìn bóng dáng Thái tử rời đi, âm thầm nghiến răng ken két. Trong miệng vô thức nói: "Tôn Cẩm Hà a Tôn Cẩm Hà, thật hảo cho một cái Tôn Cẩm Hà..."
Cung nữ phía sau hạ thân mình, cúi đầu nói thầm bên tai Hoàng hậu: "Nương nương bớt giận, trong hậu cung không phải chỉ có duy nhất hai vị hoàng tử, Thái tử cùng An Quận Vương..."
Hoàng hậu sửng sốt, đúng vậy, còn có Bình Quận Vương Phượng Chú.

Bình Luận (0)
Comment