Phượng Linh Kỷ

Chương 67

Hội nghị chưởng quầy vẫn tiến hành cho đến đêm khuya, trong quá trình tiến hành đã bị Tất Quyền Ngọc thúc giục đi ăn trưa, ăn tối cùng với ăn khuya để chờ đến khi mọi việc ổn định lại, tuy nói là ổn định nhưng các chưởng quầy lại bị rống giống như đang đánh giặc, trong lúc thu phục, tốt xấu gì cũng coi như đã trải qua một quá trình bình thường.
Tất nhiên ngoài những sự kiện này, nàng cũng phát hiện ra thiết kế kiến trúc của Tất phủ không phù hợp để tổ chức hội nghị, tỷ như nhóm chưởng quầy không nhịn được việc cần đi vệ sinh, rốt cuộc kêu dừng hội nghị lại. Liên Khê đồng học vung tay nhỏ lên, tràn đầy phong phạm của lãnh đạo nói: Nghỉ ngơi một khắc, các ngươi tốc tốc giải quyết!
Vì thế, trong lúc nhất thời, phòng vệ sinh liền bị chật chội... Chủ yếu bởi vì xếp hàng, có vài chưởng quầy không xếp được vị trí tốt liền gấp đến mức đau bụng đẩu chân...
Liên Khê quyết định, ở cuộc hội nghị sau liền nói với Tất Quyền Ngọc, phòng họp này - cũng chính là phụ cận phòng hội nghị cần xây thêm một cái WC, về phần thiết kế cú dựa theo tiêu chuẩn phòng vệ sinh công cộng ở hiện đại mà làm! Nhiều người có thể đồng thời sử dụng không cần phải túng quẫn đến vậy... Tốt xấu gì đây cũng là phủ tướng quân a! Mở cái hội gì, lại xảy ra chuyện nhân viên dự hội nghị phải chịu khổ, đúng là ngoài ý muốn!
Hội nghị cả ngày, nói đến nói để cũng chưa nói đến việc thực thi vấn đề. Dù sao một hơi ăn hết bát cháo hành sẽ trở nên mập mạp, dùng một cái cuốc không thể lấy được kim thoa, thời gian một ngày còn không đủ để nàng bồi dưỡng quan niệm hiện đại phù hợp, nhìn vào đại cục. Ý thức cạnh tranh mãnh liệt, khai sáng ý thức, cùng với ý thức quản lý hiện đại...
Liên Khê tin tưởng đây là một quá trình dài. Cần phải không ngừng giáo dục, không ngừng thực tiễn...
Một ngày này, Liên Khê cung cấp cho mọi người nhiều khái niệm mới, nhiều vấn đề mới mẻ, mấy thứ này không thể một chốc là có thể tiêu hóa được. Cho nên về thực thi phải chờ đến hội nghị lần sau.
Thời điểm đến cuối hội nghị, Liên Khê lại nhịn không được xoắn tay áo lên - đây không biết là lần thứ mấy trong toàn bộ hội nghị, mọi người từ nhìn không quen đến mức quen thuộc, đến lúc nói đến khí thế ngất trời, cư nhiên mọi người đều có bộ dạng như vậy, một đoàn bình thường đều y phục chỉnh tề, bây giờ đều xoắn cao tay áo, vung cánh tay, Liên Đồng đương nhiên cũng lười nói đến.
Bất quá, thực ra là trong vài lần tranh luận, nàng cũng có xoắn tay áo - cảm giác này quả thực ghiền a!
Cuối cùng, Liên Khê đồng học vung cánh tay tuyết trắng, khí thế như hồng, gián đoạn cuộc hội nghị: "Hội nghị hôm nay đã giảng rất nhiều, mọi người trở về bố trang của mình, hảo hảo tự hỏi một chút vấn đề hôm nay đã giảng. Sau đó ta hy vọng mọi người có thể đối với ý tưởng mới về trăm họ của bố trang đưa ra một đề án có thể thực hành, đưa đến đây để ta xét duyệt. Về những hội nghị lần sau, các vị cứ như vậy mà chấp hành. Chuyện này đối với mọi người mà nói không phải là vấn đề khó gì. Hy vọng các vị chưởng quầy đều đề ra ý tưởng của mình, chung ta sẽ thu thập rộng rãi các ý kiến, dùng đầu nhập nguyên liệu với giá thành thấp, để sản xuất được thành phẩm tốt nhất, vì để phục vụ được càng nhiều dân chúng, làm cho dân chúng thấy được lợi ích thực tế. Chuyện này tuyệt đối không được xuất hiện vấn để chỉ làm theo hình thức, nếu tình hình không hiệu quả... Hừ... Hừ... Các ngươi tự biết!"
Các chưởng quầy nhất tề gật đầu, có người sau ót đã bắt đầu chảy mồ hôi, việc này mà làm không tốt, xem ra sẽ bị đau khổ a. Vì thế mọi người đều đem việc này ghi tạc vào đầu, ghi tạc vào giấy - có lẽ bắt đầu từ lần nghị sự này, mọi người sẽ có thói quen đem bút ký khi dự hội nghị...
Liên Khê nhìn mấy cây bút lông chích chích phi vũ (viết liên tục), cảm thấy mỹ mãn gật đầu - thế này mới giống họp!
"Việc thứ hai, chính là cần kiến thiết về vấn đề thợ may, chúng ta cần khai sáng ra một phẩm bài (Slogan) độc lập cho bố trang của chúng ta, bố trang liền bán vải, thợ may liền bán thợ may, thể hiện tính chuyên nghiệp của chúng ta. Tên phẩm bài mọi người hảo hảo ngẫm lại. Phải thống nhất về cách trang hoàng, mọi người nhớ kỹ, đi là con đường ngắn, đi là dẫn dắt con đường thủy của thời đại này, điều này mới là chủ yếu... "
"Thứ ba, là chuyển sang vấn đề mới, bao gồm thợ may chuyển sang thiết kế mới, cùng với việc chuyển sang cách tuyên truyền mới. Hôm nay ta sẽ suốt đêm họa ra vài bản phác thảo, ngày mai sẽ đưa cho mọi người xem, xem một chút coi như là tham khảo, sau đó mọi người trở về suy nghĩ ý tưởng. Hội nghị lần sau ước định ở một tháng sau, đến lúc đó phiền toái các vị chưởng quầy lại đến Tất phủ một chuyến, chúng ta cũng đã quy định chuyện này! Ngoài ra, ta dự định sẽ đem một bố trang ở kinh thành làm thí điểm, đầu tiên sẽ dùng Khai Thủy bố trang làm nơi thí điểm, vấn đề này ta sẽ cùng Kiều chưởng quầy thương nghị. Các vị xem còn có vấn đề gì thắc mắc không?"
Các chưởng quầy nhất tề lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Liên Khê đứng dậy, cánh tay nhỏ vung lên: "Tan họp!"
Các chưởng quầy hành lễ sau đó giả tán, Liên Khê nhẹ nhàng nhu nhu trán - có chút mệt mỏi. Nói cả ngày hôm nay, tóm lại cũng làm không tốt. Bất quá hôm nay như vậy, nàng cũng phát hiện, có nhiều việc vẫn chưa đi đến đâu. Quên đi, làm tốt nơi thí điểm trước đã.
Hai người trở về phòng. Liên Khê phân phó nước trà, cùng với giấy - đương nhiên không phải bút lông mà là bút lông ngỗng.
Tình Nhi cùng Hoan nhi chớp mắt mong lung buồn ngủ, nhanh chân đi phân phó, Liên Khê ngồi trước bàn, trong đầu nghĩ nên vẽ ra bản thảo của những y phục gì đây.
Liên Đồng thấy nàng ấy cả ngày không nghỉ ngơi, không khỏi có chút đau lòng. Vì thế đứng phía sau Liên Khê, thân thủ kéo bả vai nàng ấy, cho nàng ấy tựa vào lòng nàng: "Mệt mỏi?"
Liên Khê ngẩng đầu lên, mặt mày hớn hở cười, cũng không trả lời, thân thủ kéo thắt lưng Liên Đồng, Liên Đồng kinh hô một tiếng, đã bị Liên Khê kéo ngồi trên đùi: "Đồng nhi... Có ngươi ở bên cạnh, ta làm cái gì đều không cảm thấy mệt... Mà cảm thấy rất hạnh phúc..."
Liên Đồng ngồi trên đùi Liên Khê, phải hơi hơi kéo ra khoảng cách mới nhìn rõ mặt nàng ấy. Một thiếu niên lang tươi cười như nắng Mặt Trời, dung nhan sạch sẽ xinh đẹp giống như cô gái mới lấy chồng...
Mà đôi mắt hắc bạch phân minh mở to như vậy, ánh mắt không chút nào che dấu cảm xúc phóng lên người nàng - làm người ta nhớ tới tiểu hài tử đơn thuần trong sáng, xuyên qua hai mắt của nàng ấy liền có thể thấy được tâm của nàng ấy.
Liên Đồng thân thủ đem Liên Khê gắt gao ôm vào trong lòng, có đôi khi Liên Đồng không thể không thừa nhận, nàng vẫn như cũ bị tiểu nữ nhân này làm cảm động, không cần hoa ngôn xảo ngữ không cần, không cần lãng mạn, chỉ cần một ánh mắt ôn nhu bao dung thôi là đủ....
Vì nụ cười vô hại của Liên Khê, ánh mắt thâm tình cảm động. Liên Đồng phát hiện nàng thật thất bại, ngoài điểm ấy, nàng còn biết gì về nàng ấy chứ...
Đột nhiên nhớ đến, ngày Liên Khê tỉnh lại, dựa vào linh tính giữa song bào tỷ muội nàng mãnh liệt cảm thấy nàng đã mất đi muội muội của mình, nàng ấy đã chết...
Nhưng nàng ấy không chết, nàng ấy cư nhiên sống lại, hơn nữa lại rất khỏe mạnh.
Nhưng sống lại là nàng, cũng không phải là nàng, hết thảy trở nên xa lạ mà thân thuộc, hết thảy trở nên đơn giản mà phức tạp. Nàng từng có lúc lơ đãng nhớ đến nàng ấy của trước kia, như nàng ấy trước đó đã được sinh ra ở một nơi xa xôi...
Khê nhi là ai? Nghi vấn ngày luôn chôn sâu trong lòng nàng, thời gian ở cùng nàng ấy càng dài, nghi vấn này càng bành trướng, tình cảm mãnh liệt cũng không thể che dấu nghi vấn này, mà ngọt ngào mà nàng ấy mang đến làm cho nàng không thể quên đi nhưng cũng không muốn tìm ra đáp án...
Có đôi khi nàng nghĩ, nàng ấy vẫn là nàng ấy sao? Nàng ấy đã trải qua những gì? Trước kia nàng ấy là đang giả vờ sao, nhưng hiện tại nàng vẫn không nắm bắt được nàng ấy.
Nhưng có đôi khi lại nghĩ, chuyện này quan trọng sao? Nàng ấy đã từng trải qua những gì, nay cũng thuộc về nàng, chẳng lẽ không phải là người người thân cận nhất đối với nàng sao?
Liên Khê tựa đầu vào lòng Liên Đồng, xúc cảm mềm mại bao quanh. Đầu Liên Khê ở trong lòng Liên Đồng nhẹ nhàng nhúc nhích, ở chỗ ngọn núi tùy ý ma sát, thích thú cảm giác ôn nhu này.
Tình Nhi cùng Hoan nhi chỉ chốc lát liền chuẩn bị tốt hết thảy, trở về. Lúc Liên Đồng nghe tiếng đập cử vang lên liền trở về vị trí phía sau Liên Khê. Vẻ mặt nhu hòa đoan trang, làm sao giống vẻ mặt lúc đang ngồi trên đùi Liên Khê....
Sắp xếp lại mấy tờ giấy, mài mực, pha trà, Liên Khê liền phân phó Tình Nhi cùng Hoan Nhi trở về nghỉ ngơi, sau đó nàng bắt đầu khêu đèn đánh đêm (làm việc thâu đêm).
Cầm bút lông ngỗng, trầm mặc, suy nghĩ một chút Liên Khê liền bắt đầu vẽ vẽ - nàng cũng không phải là họa sĩ chuyên nghiệp, về hội họa, bất quá trong trường nàng chỉ học về khóa tạo hình hội họa, cùng với việc tham gia vào xã đoàn mỹ thuật tạo hình.
Bất quá hoàn hảo vẫn có thể biểu đạt được ý tứ của nàng, với chút bản lĩnh ấy cũng có thể phác họa ra vài nét cơ bản. Vì thế lả tả hạ bút, bỏ đi vài tờ giấy cuối cùng cũng họa được một chút bộ dáng...
Bức thứ nhất, dựa theo quần áo hiện đại, nữ trang, quần bò, T-shirt...
Bức thứ hai, quần dài, quần áo thoải mái...
Bức thứ ba, váy nửa người...
Bức thứ tư, váy dài...
-----
Vì thế suốt đêm, Liên Đồng ở phía sau Liên Khê vô cùng kinh ngạc, nhìn Liên Khê càng lúc hạ bút càng nhanh, càng lúc càng nhanh chuyển qua tờ giấy khác - mà mỗi bức tranh, đều vẽ ra thứ gì đó có thể mặc trên người...
Quần bò, quần tây, quần áo trong, vệ y, áo gió, âu phục, T-shirt,...
Tự nhiên văn sở nhị văn, thấy những điều chưa từng thấy, ngay cả trong suy nghĩ cũng chưa từng nghĩ, phải cần suy nghĩ rất nhiều mới có thể nghĩ ra, hoàn toàn sử dụng phạm vi người siêu việt để lý giải...
Sau khi Liên Khê dừng bút Liên Đồng vẫn như cũ bị khiếp sợ, còn chưa hoàn hồn lại...
Trời lại sáng...
Liên Khê nhìn ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ. Nhu nhu mắt sau đó buông bút lông ngỗng: "Những bộ y phục này mặc rất thoải mái, chỉ với nguyên bộ giày này, ta nghĩ chúng ta có thể mở luôn cả một tiệm giày. Bất quá hôm nay muộn rồi, chuyện này để sau rồi nói đi.... Đồng nhi, ngủ thôi!"
Liên Đồng còn đang trong nỗi khiếp sợ, cơ hồ không hiểu được lời nói của Liên Khê, Liên Khê từ ghế đứng dậy thấy bộ dáng si ngốc của Liên Đồng nhịn không được cười, duỗi tay, kéo Liên Đồng, còn ở trên mặt nàng hôn một cái, sau đó bế nàng từ chỗ ngồi lên: "Hoàn hồn, bảo bối của ta!"
Lúc này Liên Đồng thân thủ kéo tay Liên Khê: "Khê Nhi ngươi từ đâu học được những thứ này?"
Biết những thứ phát triển như vậy, chỉ có thể tồn tại ở trong tiềm thức, ý thức phát triển chỉ là đề cao hơn một chút mà thôi. Nhưng mà dưới ngòi bút của Liên Khê những bộ y phục kia đều hoàn toàn thoát ly khỏi phong cách hiện tại, những thứ này đương nhiên không phải do Liên Khê tự mình sáng tạo.
Liên Đồng tin tưởng, Liên Khê đã đặt biệt trải qua, khiến nàng mới có kiến thức về phong cách ăn mặc như thế...
Chẳng lẽ là đảo quốc ở ngoài hải ngoại sao?
Năm đó quả thật Liên Khê ở không thường xuyên ở gia trang, mà thường xuyên đi du lịch ở khắp nơi. Nhưng lại có đi xa như vậy... Không có khả năng xảy ra?
Liên Khê cười hì hì đem Liên Đồng ôm lên giường, vấn đề này Liên Đồng sớm muộn gì cũng sẽ hỏi ra, Liên Khê nghĩ nàng có thể hồ lộng bất kỳ kẻ nào nhưng tuyệt đối không thể hồ lộng ái nhân của nàng. Tổng sẽ tìm hỏi than giải thích rõ ràng cho Liên Đồng, cho dù là chuyện xuyên không, chính nàng cũng khó giải thích rõ ràng lắm...
Bất quá trời sắp sáng rồi...
"Ngủ trước mộ lát... Đợi khi có thời gian ta sẽ giải thích với ngươi sau..." Liên Khê nghiêng người, hôn lên trán Liên Đồng.
Liên Đồng nhìn Liên Khê cởi áo ngoài leo lên giường, cũng không hỏi lại, ngoan ngoãn gật đầu, chờ Liên Khê nằm xuống mới nhích lại gần ôm lấy: "Một đêm mệt mỏi, mau ngủ đi!"

Bình Luận (0)
Comment