Phượng Linh Kỷ

Chương 69

Nha hoàn, nô tài đưa thức ăn lên, dâng thêm chút trà liền lui ra - có thể thấy được đây là truyền thống của Tất gia.
Nghĩ đến cũng thật là, rõ ràng là người của triều đình, thường xuyên đàm luận về quốc gia đại sự, có vài việc không thể để người ngoài biết, nếu để nha hoàn hoặc nô tài bên người nghe được, đồn ra bên ngoài đó là mất nhiều được ít.
Cái gọi là giữ bí mật cũng không biết?
Xem phim trên TV, Hoàng Thượng nếu muốn tìm hiểu tin tức gì đó thì đa phần đều là phái nội gián ở bên cạnh các đại thần sao?
Vì thế ngay cả Tình Nhi cùng Hoan Nhi, ở trong phủ của Tất tướng quân nàng cũng bảo trở về nghỉ ngơi cho thật tốt - hội nghị chưởng quầy đêm qua kết thúc trễ, Tình Nhi cùng Hoan Nhi cũng ngủ trễ, sáng nay lại phải dạy sớm quả thật có chút mệt mỏi.
Tất Quyền Ngọc giúp hai người châm trà, tươi cười nói: "Hai vị muội muội ở Tất phủ có thoải mái không? Quyền Ngọc có nhiều việc vụn vặt cần phải xử lý, có chỗ chiếu cố hai vị muội muội không chu toàn, mong hai vị muội muội bao dung. Có cần cái gì cứ việc phân phó"
"Quyền ca ca khách khí rồi!" Liên Đồng mỉm cười nói.
Liên Khê phi thường không thích bộ dạng này, mọi người đều quen biết nhau cần gì phải nói theo kiểu quy củ như vậy? Nói chuyện một cách bình thường không tốt sao?
Vì thế, Liên Khê tươi cười nghiêng người qua phía Tất Quyền Ngọc nói: "Ngươi nói, ta nên gọi ngươi là Quyền ca ca hay Ngọc tỷ tỷ đây?"
Tất Quyền Ngọc cứng họng. Liên Đồng bên cạnh liền che miệng cười trộm. Liên Khê nói xong, ánh mắt lóe sáng nhìn Tất Quyền Ngọc chờ đáp án của nàng.
"Ngươi a... Quả nhiên như tỷ tỷ ngươi nói, một tiểu quỷ tinh quái!" Tất Quyền Ngọc bất đắc dĩ cười nói, sau đó lại hơi hơi đè thấp âm thanh, có chút tà khí nói: "Ngươi không nên gọi ta là Quyền ca ca lại không thể gọi ta là Ngọc tỷ tỷ, phải gọi ta là phu quân thì mới hợp lý!"
Liên Khê nga một tiếng, thực ngoan ngoãn đổi vị trí, ngồi bên cạnh Tất Quyền Ngọc, như chim nhỏ nép vào lòng Tất Quyền Ngọc, thân thủ còn kéo tay Tất Quyền Ngọc, ra dáng một tiểu nương tử ngọt ngào, trong miệng ngọt ngào nói, còn cố ý kéo dài âm cuối: "Phu quân.... Tướng công.... Quan nhân.... Lão gia.... Ngọc tỷ tỷ, ngươi muốn được gọi là gì?"
Bá, nổi hết cả da gà!
Lúc này đến phiên Tất Quyền Ngọc ngồi không yên, cái này trả lời không được mà không trả lời cũng không xong. Liên Khê hắc hắc cười nói: "Ngươi muốn làm tướng công của hai chúng ta cũng thật dễ dàng, dù gì chúng ta cũng đã bái đường... Ta có thể dễ dàng gọi ngươi là tướng công, nhưng mà ngươi cẩn thận, Đồng nhi nhà ta đánh cho ngươi đầu đầy cục u... Ngươi muốn Đồng nhi nhà ta gọi ngươi là phu quân cũng được, nhưng cẩn thận ta rút da ngươi..." (Editor: Nội tâm Tất Quyền Ngọc gào khóc: Bổn tướng quân muốn đi  méc vợ!!!")
Liên Đồng ở bên cạnh cười đến mất hình tượng. Mà cánh tay Tất Quyền Ngọc bị Liên Khê ôm, bả vai lại bị đầu Liên Khê đè nặng, muốn lui cũng lui không được, nhất thời hóa đá, chỉ có biểu tình trên mặt phong phú đến đòi mạng.
Liên Khê hơi hơi ngẩng đầu, rất có hứng thú nhìn Tất Quyền Ngọc. Ánh mắt cầu cứu của Tất Quyền Ngọc nhìn Liên Đồng đáng thương hề hề nói: "Sư muội... Mau tới quản tiểu tổ tông nhà ngươi... Ta đã có tuổi rồi, chịu không nổi ép buộc như vậy a..."
"Được rồi..." Liên Khê liền ngồi ngay ngắn lại, hướng Tất Quyền Ngọc nói: "Đồng nhi nói với ngươi ta là một người tinh quái khi nào? Từ khi nàng đến đây, mỗi lần gặp ngươi đều có ta ở bên cạnh, ta sao lại không nghe các ngươi đã từng nói qua..."
Hừ hừ, chẳng lẽ các ngươi nói chuyện sau lưng ta?
Lúc này đến phiên Tất Quyền Ngọc vui vẻ cười rộ lên: "Yêu, thì ra tiểu cô nương đang ghen a... Nguyên lai là một bình giấm chua, ha ha..."
Da mặt dày của Liên Khê đỏ lên vài phần, sau đó hừ một tiếng nói: "Không nói thì không nói, không nói thì sau này mỗi nay ta liền bám lấy ngươi, làm cho bình dấm chua Thái hậu của ngươi ghen, đảm bảo ngươi chịu không nổi..."
Bá, hai ánh mắt nhất tề nhìn về phía Liên Khê. Liên Đồng vừa mới cười đến rút gân, nay cũng đã bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào Liên Khê: "Khê nhi, không thể nói bậy!"
Liên Khê thấy ánh mắt Liên Đồng nghiêm túc lại, cũng biết nàng ước chừng vui đùa hơi lố rồi, chuyện của hoàng tộc không thể công khai đem ra vui đùa được, sau này phải hảo hảo dưỡng thành thói quen. Vì thế không vòng vo nữa: "Ta hay nói đùa, nói mau, ngươi cùng Đồng nhi nhà ta khi nào lén nói qua?"
Tất Quyền Ngọc bất đắc dĩ mở miệng: "Trước khi thành thân, lúc mới đề ra hôn sự này, ta đi nghe ngóng mới biết là hai người, liền nhanh chóng đưa tin cho sư muội. Lúc trước ta nói nếu sư muội nguyện ý giúp ta chuyện này, ủy khuất gả về Tất gia, cuộc sống sau này của nàng ta sẽ không can thiệp vào. Cho dù nàng muốn tìm mộ người để gả thì ta cũng sẽ tìm biện pháp thành toàn. Đương nhiên cũng thuận thỏi một chút về ngươi..."
"Vì thế nàng liền nói cho ngươi ta là một người có tính cách tinh quái?" Liên Khê nhìn Liên Đồng hắc hắc cười, nếu ngươi đã hạ cho ta một lời bình như vậy. Đêm nào ngươi muốn ta, ta liền tinh quái cho ngươi xem!
"Ân, đúng vậy, qua vài lần thư tín, sau đó chuyện này liền được định ra, nói đến đây, Khê nhi muội muội, không phải ta cố ý gạt ngươi gả vào Tất gia, là so ngươi nguyện ý đi theo sư muội!"
"Hừ, điều đó là đương nhiên, Đồng nhi là ta đi đến nơi nào thì ta sẽ đến nơi đó..." Liên Khê như một tiểu gà trĩnh kêu ngạo, đầu hất ngang, đắc ý.
"Được rồi, được rồi... Dừng làm cho ta buồn nôn..." Toàn thân Tất Quyền Ngọc nổi hết da gà. Liên Khê lúc,này mới buông cánh tay Tất Quyền Ngọc, đi một vòng ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Liên Đồng.
"Buổi sáng hôm nay, ta đến xem hai vị họa sĩ trong phủ mất hết nửa ngày. Rất khó. Hai vị họa sư này được Hoàng Thượng ban cho ta cùng lúc ban tặng phủ, phải được ân sủng mới có được, là lão họa sĩ cung đình, lúc trước chuyên vẽ tranh cho các vị phi tần trong cung, tài nghệ cao tuyệt, chính là nay tuổi đã lớn, có chút không chịu được khủng hoảng của các vị nương nương, liền tặng cho ta. Nó là dùng để vẻ tranh tiêu khiển. Nhưng ta lại là người không tinh thông cầm họa, mấy chuyện phẩm tranh ta không tinh thông nên mấy vị họa sĩ đến đây, ta cũng không thường xuyên ghé đến"  Tất Quyền Ngọc nói đến nói đi, có chút dong dài.
Cũng không biết đây có phải là bệnh chung của cổ nhân hay không.
Liên Khê ghét nhất chính là bị người khác dong dài a, vì thế nhanh chóng mở miệng: " Sáng hôm nay ngươi không phải đi thượng triều sao?"
Tất Quyền Ngọc ha ha nở nụ cười: "Thượng triều nửa này, bất quá người người đều đến chỗ ta oán giận. Nói trình đồ mèo cào này cũng muốn bắt họa sĩ cung đình bọn họ đến vẽ, thật là vũ nhục trình độ của bọn họ..."
Liên Khê lại đỏ mặt, bất quá cũng không có quan hệ gì. Người ta là họa sĩ cung đình. Nàng là cái gì, này ngay cả huấn luyện chuyên nghiệp đều không có học qua! Có thể vẽ vài đường cơ bản là tốt lắm rồi.
"Sau đó, ta còn nhìn thử thứ mào mà Khê nhi muốn bọn họ vẽ là gì..." Tất Quyền Ngọc ngược lại không cười, nhìn Liên Khê nói: "Là y phục..."
"Ân! Là y phục!" Liên Khê nắm tay Liên Đồng, ngón tay trong lòng bàn tay Liên Đồng, nhự nhàng vuốt ve, da thịt nhẵn nhụi, sờ rất là thư thái a.
"Ta nghĩ sẽ nhờ Khê Nhi làm giúp ta một bộ!" Tất Quyền Ngọc còn thực nghiêm túc nói.
Liên Khê cùng Liên Đồng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Tất Quyền Ngọc.
"Loại y phục này ta chưa từng thấy qua bao giờ, nhưng là, ta nghĩ ở giữa trưa, mà chế phục trong doanh trại hiện nay đều là y phục dài, ta muốn ngươi họa cho ta một bộ y phục ngắn, xem thử có thuận lợi cho việc hoạt động hay không..." Tất Quyền Ngọc còn thực sự nhìn Liên Khê nói: "Việc này, hiện tại cũng không cần nghiêm túc lắm, cũng không cần ưu tiên là cho ta, chỉ cần làm cho ta là được"
Liên Khê nhìn Tất Quyền Ngọc gật đầu. Quả thật, trong doanh trại ăn mặc gọn gàng dễ dàng hoạt động hơn so với y phục dài, nhất là dã chiến, như trong rừng cây hay địa phương nào đó, áo đuôi ngắn tiện hơn rất nhiều so với y phục dài.
"Quyền ca ca có thể đáp ứng với ta chuyện này hay không..." Liên Khê giảo hoạt nói.
"Khê nhi có yêu cầu gì cứ nói..." Tất Quyền Ngọc khi nói đến chính sự quả thật rất nghiêm trang, tự phát ra một cổ uy nghi, cũng không dong dài...
"Nếu ngươi muốn cải tiến quân phục, ta có thể giúp ngươi, nhưng ta có một ý tưởng, muốn mở một bố trang dành cho dân chúng, chuyên bán cho dân chúng, không kiếm bạc, chỉ lấy chi phí tổn thất. Cho nên cần xây dựng thêm nhà xưởng, cũng cần chiêu thêm công nhân. Nguyên bản, bố trang của Liên gia có tiền, nhưng ta lại đang tập trung khai sáng cho phẩm bài mới, đầu tư cũng rất lớn, tóm lại một câu thôi, ta cần tiền!" Liên Khê nhìn chằm chằm Tất Quyền Ngọc, còn thiếu ra tay níu kéo mà thôi.
"Ngân lượng không thành vấn đề, ngươi cần bao nhiêu, ta liền chuẩn bị. Về chuyện quân phục, kính nhờ vào Khê nhi..." Tất Quyền Ngọc đáp ứng, sau đó lại do dự mở miệng: "Trang phục của ngũ đại đế quốc ta đều biết qua một chút, nhưng không có nước nào có kiểu trang phục giống vậy, trong lịch sử cũng chưa từng xuất  hiện loại kiểu dáng này. Khê nhi, ta rất ngạc nhiên..."
Liên Đồng nghiêng đầu nhìn nàng. Vấn đề này, nàng cũng thắc mắc thật lâu.
Liên Khê nắm tay Liên Đồng, cười ha ha nói: "Ta kỳ tài ngút trời, tự mình nghĩ ra!"
Lời này đương nhiên không ai tin, Liên Khê chớp chớp mắt, nghiêng người nói với Tất Quyền Ngọc: "Ngọc tỷ tỷ ngươi yên tâm, y phục ta thiết kế cho ngươi đảm bảo là thiên hạ vô song. Chẳng qua quân phục hiện nay thiết kế theo kiểu y phục dài, nếu đổi toàn bộ thành áo ngắn, thì áo giáp cũng phải ngắn đi. Mất đi một nửa phòng hộ, như vậy sẽ có khiếm khuyết, chỉ có thể đổi thành phòng hộ ở đầu gối. Bất quá như vậy sẽ làm tăng tính linh hoạt"
"Về chuyện áo giáp thì nói sau đi, ta muốn xem áo ngắn trước." Tất Quyền Ngọc mỉm cười. Về chuyện muốn phòng hộ hay linh hoạt đây vốn là chuyện của cá cùng gấu. Đại quy mô bộ binh chủ yếu đều cần phòng hộ, nhưng mộ ít kỵ binh làm nhiệm vụ báo cáo linh tinh lại chủ yếu về linh hoạt.
Liên Khê không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt thẳng tắp nhìn khắp người Tất Quyền Ngọc, nhìn đến mức mặt lão Tất đỏ lên. Cô nàng Liên Khê này lại bảo Tất Quyền Ngọc đứng lên, xoay một vòng cho nàng xem. Khiến Tất Quyền Ngọc không hiểu chuyện gì.
Liên Khê ra vẻ dáng vẻ cao nhân, gật đầu nói: "Thật đáng tiếc, nếu ngươi trở lại thành nữ nhân, quả thật ngươi chính là dáng người của người mẫu, bất quá với bộ dáng Tất đại tướng quân này, chỉ có thể là người mẫu nam trang, là hương vị của âm nhu trung tính a... Chậc chậc...Hảo tài liệu..."
"Ôi chao! Ngươi đừng có đánh chủ ý gì lên người ta..." Tất Quyền Ngọc liên tục xua tay. Nàng đã coi như đã nếm trải sự lợi hại của Liên Khê, không biết khi nào đã tính kế lên người nàng. Cái gì mà người mẫu, chắc không phải là cái gì tốt a!
"Không có a, đường đường là Tất đại tướng quân của đế quốc chúng ta, là nhân vật đại diện, là hiền tế của Liên gia chúng ta, là phu quân của Liên Khê ta... Ta đánh chú ý lên ai chứ không bao giờ đánh chủ ý lên ngươi a..." Liên Khê vô cùng chân thành cười, trong lòng lại nghĩ, mới là lạ. Tư chất tốt như vậy, không làm người mẫu của nàng thật là quá lãng phí a!

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Tất Quyền Ngọc vội rót một chén trà uống một ngụm.
Liên Khê cũng lười để ý đến nàng, quy qua nói vơi Liên Đồng: "Đồng nhi nếu mặc trang phục mà ta thiết kế, chắc chắn sẽ khuynh quốc khuynh thành a..."
"Ngươi đánh chủ ý lên người ta?" Liên Đồng cười, một tay sờ má Liên Khê một tay không biết từ khi nào đã tiến tới mu bàn tay của Liên Khê nhéo một cái.
Vì thế, Liên Khê ngay lập tức thành thật! Quả nhiên, vũ lực là biện pháp giải quyết tốt nhất!

Bình Luận (0)
Comment