Phượng Linh Kỷ

Chương 79

Liên Đồng không có trở về, Tất Quyền Ngọc phái người đi tìm, cũng chỉ có thể biết nàng đi về hướng bắc sau đó liền không có tin tức -  Liên Đồng võ công cao cường, muốn tránh người theo dõi quả thật rất dễ dàng.
Mùa phi ưng tung cánh, Liên Khê mang theo Tử Nguyệt cùng một bộc hành lý nho nhỏ, rời khỏi kinh thành.
Bên người không mang theo Tình Nhi - khóc lóc mếu máo, không mang theo người biết võ công - Hoan Nhi, cũng không mang theo hộ vệ mà Tất Quyền Ngọc phân phó.
Trước đó, hội nghị bố trang đã hoàn thành.
Bố trang cho dân chúng có mười sáu điếm, xưởng sản xuất vải vóc, đệm chăn linh tinh đều rất nhanh, sản phẩm tồn kho rất lớn, nếu kinh doanh thì phí, sẽ tồn tại vấn đề về phí dụng, như vậy, phải phân phối về Liên gia bố trang và hoa trang.
Liên Khê chỉ định một chưởng quầy có kinh nghiệm phong phú, có vẻ trầm ổn lão luyện sau một năm kinh doanh toàn quyền phụ trách đối với bố trang cho dân chúng.
Chưởng quầy của Liên gia bố trang vốn đều là lão chưởng quầy, đối với công việc của bố trang vốn đã quen thuộc đêm mức thông thấu, nên cũng không cần Liên Khê quan tâm lắm.
Mà chưởng quầy của hoa trang đa số đều là người rất trẻ tuổi, tuy là làm việc bốc đồng mười phần, nhưng cũng đủ trầm ổn. Cho nên Liên Khê phân phó, phàm là có việc gì, các chưởng quầy của hoa trang cứ đến hỏi các lão chưởng quầy của Liên gia bố trang.
Ngoài ra, trừ bỏ bố trang của dân chúng không có lợi nhuận ở bên ngoài, thì lợi nhuận của Liên gia bố trang cùng hoa trang, dùng để chi trả cho các sản phẩm tồn nhập - mà không phải dùng đến tiền trong ngân khố của Liên gia trang.
Thời điểm kết thúc, Liên Khê còn đưa ra một mệnh lệnh kỳ quái, sau này chỉ cần Tất Quyền Ngọc đưa ra chỉ thị gì đối với bố trang, thì nhất định phải làm theo. Vô luận là chỉ thị gì.
Trên dưới trong bố trang đều là người của Liên gia trang, tuyệt đối phục tùng với mệnh lệnh của Liên gia, cho nên một khi Liên Khê đã mở miệng, cho dù các chưởng quầy có chút không rõ, nhưng vẫn nghe theo.
Trước khi rời đi, Liên Khê nói với Tất Quyền Ngọc:
Có lẽ là nàng lo lắng quá nhiều, là do nàng quá ảo tưởng, tổng đem thực tế cùng những chuyện cổ trang không tách ra được, cho nên nàng sợ hãi, một ngày nào đó Hoàng Thượng muốn thanh tẩy triều đình, mà những thứ muốn thanh tẩy chính là nàng - Tất phu nhân, mà Liên gia bố trang cùng hoa trang cũng được coi như là tài sản của Tất gia cũng không tránh được vận rủi.
Liên Khê nói, nếu thật sự có ngày đó, Tất Quyền Ngọc trước tiên hãy đóng cửa Liên gia bố trang cùng hoa trang, cho mọi người giải tán hết, tạm thời lánh nổi bật. Liên Khê nói, tổn thất tài sản là chuyện nhỏ, nhưng  làm thương vong thuộc hạ của nàng mới là điều nàng tuyệt đối không muốn nhìn thấy, dù sau, thiên tử giận dữ, máu chảy đầy thành, Liên Khê không hy vọng, máu này là máu của thuộc hạ nàng.
Về phần bố trang cho dân chúng, người ngoài không biết đó là tài sản của nàng, nên vẫn có thể tiếp tục buôn bán, hơn nữa, Tất Quyền Ngọc cũng là một nửa quản lý của bố trang dân chúng...
Đây là một nơi có thể dò xét tin tình báo, có thể cung cấp quân trang, đệm chăn, băng gạc, ba lô hành trang và nhiều vật dụng khác, mà tổ chức này vì phục vụ dân chúng, cho nên sản nghiệp này có thể vượt xa bố trang cũng hoa trang dùng để phục vụ cho vương công quý tộc, quan to quý nhân, thứ nhất có thể sử dụng đặc điểm vải vóc dân dụng để làm quân phục...
Hơn nữa, tổ chức này lại được dân chúng vô cùng khen ngợi, lại được dân chúng hậu thuẫn... Như vậy, trong thời khắc mấu chốt tổ chức lại trọng yếu hơn hoa lấy lợi nhuận làm mục đích.
Chỉ biết, hôm nay Tất Quyền Ngọc có thể là đại tướng quân uy vũ, ngay mai ai cũng không thể nói rõ nàng có thể chịu kết cục bi thảm, bị ngũ mã phanh thây, mau tươi chảy khắp hoàng thành hay không, dù sao trong lịch sử cũng có rất nhiều tư liệu sống, đủ để bất cứ kẻ nào trong hoàng thành này thấy uy nghi của thiên tử đều phải lo sợ...
Nàng từng nghĩ, chỉ cần nàng đủ mạnh, mạnh đến mức Hoàng Thượng phải kiên kỵ, hơn nữa, nàng vốn không có ý phản nghịch như vậy Hoàng Thượng cư nhiên sẽ không dễ dàng động đến nàng, nhưng trong lòng nàng cũng rõ, kia chỉ là phán đoán, gần vua như gần cọp, có thể nói Liên Khê vì nàng mà suy nghĩ nhiều lắm...
Thiên tử uy nghi, hoàng quyền áp đỉnh, tất cả quyền quý trong thành khi nhắc tới quân thượng còn phải chắp tay hành lễ, trừ bỏ người trước mặt này, còn có ai có thể quang minh chính đại không hề cố kỵ khuyên nàng phải đề phòng Hoàng Thượng, chuẩn bị tốt tất cả để tùy thời có thể tự bảo vệ bản thân.
Mấy trăm năm hoàng quyền uy áp, mấy trăm năm có truyền thống trung nghĩa, từ ngày được sinh ra đã chịu sự giáo dục về trung quân, chỉ có người này, mới có thể dạy cho nàng, nếu không nhiễm máu mà vẫn giữ được thái bình, đó là niềm vui của quân thần, thiên hạ rất may mắn, nhưng nếu quân thượng bất nhân, như vậy nàng chỉ có thể dũng cảm bảo vệ chính mình bảo về người nàng yêu, không ai có thể biến nàng trở thành cá nằm trên thớt cả, thiên hạ nàng chính là đức giả chi cư...
Thời điểm đi đến rừng, Tất Quyền Ngọc cưỡi ngựa tiễn Liên Khê ra ngoại thành mười dặm. Hai người trong mười dặm này, suy nghĩ đến hai khó khăn phía trước, một mặt là triều đình sâu như biển, một mặt là năm tháng giang hồ thúc giục, tiền đồ triển vọng, còn đường dài phải đi, không biết tương lai như thế nào.
Liên Khê ôm Tất Quyền Ngọc nói: "Hy vọng, ta vừa đi, Đồng nhi có thể ở mười dặm phía trước chờ ta, hy vọng chúng ta có thể bên nhau như lúc ban đầu, một cái ôm, một vò hảo tửu, sau đó chúng ta liền ra ngoài một chút, du sơn ngoạn thủy, chờ đến khi nào mệt ta sẽ quay lại gặp ngươi. Cũng hy vọng quân thượng sáng suốt, hiểu được Tất tướng quân chính là trong thần của Phượng Linh, cung hy vọng quân thượng là người đa tình, có thể lưu lại một con đường bằng phẳng... Dùng nhân nghĩa lý trí để cai trị thì đó là hạnh phúc của vạn dân... Đó là ngày tốt đẹp đến cỡ nào... Hậu cung ba ngàn, có thể chơi mạt chược, làm người mẫu, không tranh không đoạt, văn võ đại thần không có nhị tâm,  có thể cùng nhau uống trà tâm sự chuyện trời đất, ngẫm lại dân chúng trong thiên hạ, không cần lo lắng hãi hùng..."
"Hy vọng thiên hạ đại đồng!" Tất Quyền Ngọc vô cùng cảm khái.
"Ta cũng hy vọng, nữ tử trong thiên hạ có thể bình đẳng như nam tử, có thể kinh doanh, tiến vào quan trường, vào quân đội, kiến tạo công danh sự nghiệp, giống như nữ binh doanh trong Tứ Phương quân đoàn của ngươi, hy vọng nữ tử không chỉ biết làm vợ, giúp chồng dạy con, cam nguyện ở địa vị thấp... Nữ tử trong thiên hạ, đa tài đa nghệ, nữ binh doanh của Quyền Ngọc đã chứng minh được vấn đề đó... Còn có... Ta cỡ nào hy vọng, có một ngày, ngươi có thể tháo bỏ buộc ngực, mặc nữ trang, cùng Thái hậu quan minh chính đại ở bên nhau... Quyền Ngọc, ta thật sự còn có rất nhiều chuyện muốn làm... Nhưng không có thời gian, chưa kịp... Có lẽ, nhân sinh chính là như vậy, kế hoạch vẫn không thể nào nhanh chóng thực hiện được. Nhân sinh khổ đoản, nhất định phải có mộ chút lý tưởng, tất nhiên không thể loại trừ một chút tiếc nuối, phải quý trọng hiện tại, mới là điều trọng yếu nhất..."
"Ta biết, sau nhiều chuyện, không có gì có thể so sánh với ái nhân. Ngươi thích kinh thương, nhưng vì nàng ngươi có thể từ bỏ, ngươi ghét giật hồ nhưng vì nàng ngươi có thể cầm trường kiếm bước vào giang hồ..." Tất Quyền Ngọc rất hiểu Liên Khê. Hiểu được điều làm nàng vui vẻ chính là các nữ nhân ở hậu cung, làm việc ở bố trang, nàng không hề thích giang hồ chém chém giết giết. Nhưng từ khi Liên Đồng rời đi, sau khi tỉnh lại, nàng chưa từng ngủ qua, trừ bỏ những lúc ăn cơm để bổ sung năng lượng, chính là ban đêm luyện nội công, ban ngày luyện kiếm pháp...
Nàng muốn đi tìm Liên Đồng. Vô luận là kết quả như thế nào đi nữa. Nàng không thích việc tưởng niệm mà không thể gặp lại, thống khổ nhưng lại không có cách nào giải trừ, hai người trong lúc đó, căn bản không có vấn đề gì, trong lòng kết luận, nàng muốn dùng thái độ tích cực, tự mình cởi bỏ, nàng không muốn trốn tránh.
"Tốt lắm, bảo trọng!" Liên Khê cười xán lạn. Mở ra một đoạn đường mới, không có do dự, không có cái gì gọi là hối hận, phải làm tốt nhất những việc nàng muốn làm. Vô luận là yêu nàng ấy, dụ dỗ nàng ấy, so với việc nói ra chân tướng nàng không phải Liên Khê làm cho nàng ấy rời đi, cùng với việc sau này mất đi nàng ấy, thì nàng quyết định đi tìm nàng ấy...
"Một đường này đầy phong trần, mang theo lệnh bài này nếu cần gì cứ đến doanh trại, đưa lệnh bài của ta, có thể trực tiếp điều động binh mã trong vòng một ngàn người...." Tất Quyền Ngọc tháo lệnh bài bên hông của mình đưa cho Liên Khê, trong miệng nói lời nghiêm túc, trong lòng không cho phép từ chối.
Liên Khê cười, cầm lệnh bài: "Đa tạ phu quân..."
Một câu nói đùa, làm cảm xúc lúc biệt ly vơi đi không ít. Tất Quyền Ngọc nhìn khuôn mặt xảo tiếu của nàng, nhịn không được nhéo má nàng: "Xuất môn ở bên ngoài, nhớ chú ý thân thể!"
"Đó là đương nhiên, ngươi phải sống thật tốt, ta còn muốn giữ mạng để hưởng thụ tình yêu, hưởng thục cuộc sống, bất quá ta đa tạ không phải vì lệnh bài mà là vì bản đồ này..." Tay Liên Khê không tự chủ xiết chặt bọc hành lý - trong này có mộ phần bản đồ của toàn bộ đại lục, là bản đồ quân dụng, cho nên cực kỳ bảo mật, tuy rằng Tất Quyền Ngọc không nói gì, nhưng Liên Khê biết đã lộ ra cơ mật quân sự, cho nên trên đường cẩn thận xem, nhớ kỹ sau đó hủy đi.

"Ta chỉ hy vọng, ngươi có thể nhanh chống tìm được nàng, sau đó ta lại có thể nhìn thấy các ngươi, ngày ngày ân ái, đánh đàn uống trà, trồng cây dưỡng hoa..." Tất Quyền Ngọc cười khẽ, trong mắt mang theo ý chúc phúc.

"Được rồi... Cứ như vậy đi, lề mề... Bảo trọng!" Liên Khê cười, từng bước lui ra phía sau, phất tay vơi Tất Quyền Ngọc, sau đó tiêu lên xe ngựa.
Tiếng bánh xe lăn chi dát vang lên, mã phu thành thục đánh mã, xe ngựa liền chậm chậm đi về phía trước.
Tất Quyền Ngọc vẫn đứng đó, nhìn thấy màn xe ngựa được vén ra, Liên Khê vẫy vẫy tay với nàng: "Quyền ca ca, ở thế giới này, ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta..."
Rồi sau đó, vó ngựa bay lên, xe ngựa chạy như bay, dần dần mông lung trong bụi đất, cho đến khi người này biến mất trong tầm mắt...
Tất Quyền Ngọc nhìn chằm chằm xe ngựa đã muốn biến mất ở quan đạo, thật lâu sau mới ngửa đầu thở dài mộ tiếng, ngửa đầu nhìn trời, người đa tình trong thiên hạ, ngay cả khi có kỳ mưu trí tuệ thì vẫn chịu khổ ở mộ chữ tình....
Mà Liên Khê chính là một kỳ nữ như thế a!
Tất Quyền Ngọc mở tờ giấy hồi sáng Liên Khê đưa cho nàng.
Giấy trắng, trên đó có ít ỏi vài nét bút, vẽ phác họa một cái gì đó có hình dáng kỳ lạ, mà chú thích bên cạnh là do Tình Nhi viết thay...
Bàn đạp, bố trí hai bên yên ngựa, phương tiện có thể dùng để mượn lực leo lên ngựa. Có thể gia tăng một mức độ an toàn nhất định cho người cưỡi ngựa, giảm bớt khó khăn? Giảm chịu lực, có thể dùng cho luyện tập đường dài, còn có thể giải phóng hai tay, dùng cho công kích...
Quyền ca ca, ngươi có thể mở rộng phối trí cho kỵ binh, dùng cho quân đội xung phong. Chứ không chỉ dùng cho việc tình báo.
Tất Quyền Ngọc phi thân lên ngực, thúc bụng ngựa, tê một tiếng, chạy vào kinh thành. Trong lòng ảo tưởng, có hai bàn đạp ở dưới chân...
Thuật cưỡi ngựa chỉ có tướng lãnh trong quân đội mới được học, bởi vì tốc độ luyện tập phải nhanh hơn bộ binh rất nhiều. Nhưng kỵ mã phải có yêu cầu rất cao, không chỉ hai ba lần là có thể học giỏi, huống chi phải tập luyện trên lưng ngựa, đảm bảo thân thể sẽ không ổn, mộ tay dùng để giữ yên ngựa, nên chỉ có thể sử dụng một tay để cầm vũ khí, lực sẽ không đủ...
Mà bàn đạp này! Đem vào quân đội, sẽ giúp kỵ binh đánh được ở cự ly xa hơn, Tất Quyền Ngọc là một đại tướng quân, đương nhiên hiểu ý nghĩa của điều này...
-------
Editor: ước gì mình cũng có một hảo bằng hữu tốt như vậy a~
Dạo mình mình bị deadline dí sắp mặt, nên mong mọi người thông cảm!

Bình Luận (0)
Comment