Phượng Ly Thiên quỳ chân sau trên giường, vươn tay nắm bàn tay đặt phía dưới của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Ca ca, cần giúp một tay không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiên hoàn hồn, hất tay hắn ra, nhanh chóng kéo tấm chăn bên cạnh qua che khuất thân thể, trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!” Tuy rằng bình tĩnh làm xong mọi chuyện, giống như chưa từng có gì xảy ra, nhưng tuấn nhan nhìn như nghiêm túc này đã đỏ hồng, y chỉ phải quay đầu đi chôn mặt trong lớp lông màu trắng.
Phượng Ly Thiên cười khẽ một tiếng, âm thanh du dương mang theo vài phần thâm trầm mị hoặc, tựa như tiếng ma mị ngâm khẽ giữa núi rừng. Bị âm thanh của người này mê hoặc, Hiên Viên Cẩm Mặc lặng lẽ quay đầu sang muốn nhìn thử xem người nọ đã rời đi hay chưa, ai ngờ một bàn tay thon dài hữu lực đã lẳng lặng chui vào trong chăn, lòng bàn tay mang theo lớp chai mỏng dịu dàng bao lấy tiểu tiểu Mặc đang cần an ủi.
“ưm…. Không….” Kỹ xảo cực kỳ thuần thục khiến Hiên Viên Cẩm Mặc rên rỉ thành tiếng, y đã nhớ nhung rất lâu đôi tay tuyệt vời này, bao bọc đột ngột khiến thân thế vốn bị *** bao phủ kích động không thôi. Nhưng mà, lấy phương thức xấu hố như thế gặp nhau, thật sự là, rất mất mặt! Hiên Viên Cẩm Mặc giãy dụa muốn đẩy hắn ra, ai ngờ bàn tay xấu xa kia lại đẩy nhanh tốc độ, khiến y thét “A” một tiếng, hai tay bất giác siết chặt y phục dạ hành của người phía trên.
Vẻ mặt như khổ sở lại như vui thích, hiện trên tuấn nhan đỏ ửng kia, đẹp đến không sao tả xiết. Phượng Ly Thiên cúi đầu nhìn dáng vẻ cắn môi chịu đựng của người dưới thân, ai cũng sẽ không ngờ tới vị quân vương cơ trí thâm trầm này sẽ lại bày ra vẻ mặt mê người như thế, thân thể hắn đã sớm huyết mạch phun trào gần như sắp nổ tung. Hắn dùng một tay nắm tấm chăn gấm đáng thương ném xuống đất, lấn tới hôn xuống cánh môi hoàn mỹ của người nọ, động tác trong tay trở nên thong thả, tay kia thì xâm nhập vào nội sam mềm mại, dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên đậu đỏ đáng yêu, không ngừng ma sát.
“Ư….Ha a….” Động tác đột nhiên trở nên thong thả dưới hạ thân không đủ để an ủi dục vọng xao động, thân thể vì vậy mà trở nên mẫn cảm dị thường, kích thích trước ngực khiến y không ngừng run rẩy, “Thiên nhi…. Aha…. ưm….” Muốn cầu hắn.
Không đành lòng trêu chọc y nữa, Phượng Ly Thiên đè người lên giường, kéo nội sam của Hiên Viên Cẩm Mặc ra, ngậm viên đậu đỏ dựng thẳng đáng thương khác vào trong miệng day cắn, bàn tay phía dưới tri kỷ tăng nhanh tốc độ.
“A….” Hiên Viên Cẩm Mặc bởi vì tốc độ chợt nhanh hơn mà căng cứng thân thể, hai tay nắm chặt bả vai người phía trên, hai chân thon dài bắt đầu run nhè nhẹ.
Thể diện của Hoàng đế, uy nghiêm của huynh trưởng, tất cả ở dưới thủ pháp cao siêu của Phượng Ly Thiên đều tan binh rã lính, đã quên mất chuyện phải đẩy người phía trên ra, thậm chí còn không biết mình đang làm gì, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bất lực theo từng động tác của người nọ mà phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp. Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy mình đang ngâm trong đại dương ấm áp, bị sóng triều cọ xát, đợt này cao hơn đợt trước. Đột nhiên, bàn tay đang cầm tiểu tiểu Mặc siết chặt, “Aha….a….” Hiên Viên Cẩm Mặc thất thanh kêu một tiếng, đầu không khỏi ngửa ra sau, cả người run rẩy, tiểu tiểu Mặc ở trong tay Phượng Ly Thiên phun ra tinh hoa.
Hiên Viên Cẩm Mặc thất thần nhìn đỉnh màn, hé miệng ra sức thở dốc. Phượng Ly Thiên nhìn chất lỏng trong suốt trên tay, mắt phượng lưu chuyển kim quang tối lại, nội lực quanh thân nháy mắt phóng ra ngoài, quần áo trên người rách thành từng mảnh nhỏ, đúng là cả nhẫn nại để cởi quần áo cũng không còn. Thừa dịp Hiên Viên Cẩm Mặc còn chưa kịp hoàn hồn, còn đặt hai chân run rẩy trên vai mình, hắn xấu xa đưa bàn tay dính đầy long tinh về phía cấm địa.
“ưm….” Sau khi một ngón tay chui vào thân thể, Hiên Viên Cẩm Mặc mới tỉnh táo lại, ảo não và xấu hổ đồng loạt dâng lên. Y dùng mu bàn tay che mặt, một giọt lệ từ khóe mắt lặng yên chảy xuống.
Phượng Ly Thiên đến gần, muốn hôn môi y, lại bị một bàn tay thon dài chặn lại, hắn dứt khoát hôn xuống lòng bàn tay ấy, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lộng, mãi đến khi y sợ nhột mà rút tay về, thì mới được như nguyện mà hôn lên hai cánh môi mềm mại. Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu tránh đi nụ hôn của hắn, không được tự nhiên chôn mặt vào trong lớp lông tơ: “Đến Thiên điện ngủ đi, đêm nay ta không muốn nhìn thấy ngươi.”
Phượng Ly Thiên trầm mặc một hồi, dịu dàng nói: “Được.”
Không ngờ người này lại nghe lời như thế, Hiên Viên Cẩm Mặc có chút áy náy, đang định nói gì đó, đột nhiên lại bị lật người lại, ngón tay thứ hai đã linh hoạt chui vào trong cơ thể.
“ư…. Tên khốn….” Hiên Viên Cẩm Mặc vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng mà thân thể mới phát tiết căn bản không có bao nhiêu sức lực, vốn không thể phản kháng lại tên phía trên.
Phượng Ly Thiên cười khẽ cúi đầu cắn lên gáy và lưng của ca ca: “Mặc ngại nhìn thấy ta, vậy không nhìn là được.”
“Aha…. ư….Đau….” Trong khoảnh khắc tiến vào, Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt gối đầu dưới thân, thở dốc một hồi mới có thể kêu đau thành tiếng. Thân thể đã lâu không thân mật, trở lại chặt chẽ như ban đầu. Phượng Ly Thiên thoải mái thở một hơi, ôm thắt lưng hữu lực của người dưới thân, chêm một cái gối dưới bụng y, để eo mông nâng cao một chút, như vậy có thế giảm bớt sức ép cho thân thể, cũng giảm bớt đau đớn.
Mà Hiên Viên Cẩm Mặc đối với tư thế xấu hổ này đã chẳng còn sức phản đối, chỉ có thể chôn mặt trong lớp áo choàng tuyết trắng, khi người phía sau bắt đầu động tác, y có chút bình nát cho vỡ luôn mà thầm an ủi mình rằng: ít nhất như vầy sẽ không bị nhìn thấy vẻ mặt.
Ngoài cửa sổ tuyết còn đang rơi, ban đêm yên tĩnh bởi vì thi thoảng vang lên tiếng thở dốc mà có vẻ không còn trống vắng nữa, đêm đông rét lạnh này, cũng không còn lạnh giá nữa phải không?
Ngày kế, Hoàng Thượng không thể rời giường.
“Đức tổng quản, ngài thấy sao?” Tiểu Hỉ Tử cầm phất trầm chờ bồi Hoàng thượng vào triều quay đầu nhìn lướt qua cung nữ thái giám cầm dụng cụ tẩy rửa đứng phía sau, có chút khó xử nhìn Đức Phúc. Thường ngày đều là Đức Phúc ở ngoài cửa gọi một tiếng, Hoàng Thượng sẽ gọi bọn họ vào ngay, Tổng quản luôn đau lòng than rằng có lẽ Hoàng thượng lại không ngủ ngon, thức sớm.
Đôi mắt như hạt đậu xanh của Đức Phúc xoay một vòng, cười ha hả, sau đó nghiêm trang nói: “Có lẽ là vương gia về rồi, hai huynh đệ ôn chuyện suốt đêm đây mà, các ngươi ở ngoài chờ đi, Tiểu Lý Tử báo với Ngự Thiện phòng, mau chóng chuẩn bị hai phần tảo thiện, Tiểu Hỉ Tử thì theo ta vào trong.”
Sắp xếp nhân thủ đâu vào đấy xong, Đức Phúc dẫn Tiểu Hỉ Tử đi vào điện, đứng ngoài cửa phòng trong nhẹ giọng nói: “Vương gia, có lâm triều không?” Tiếu Hỉ Tử có chút lo lắng nhìn Đức Phúc, nói nhỏ như vậy người bên trong có thể nghe được sao? Đức Phúc cho Tiểu Hỉ Tử một ánh mắt “Ngươi không hiểu đâu”, âm lượng này chỉ có vương gia nội công cao cường mới nghe được thôi, Hoàng thượng sẽ không nghe thấy.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, vương gia chỉ mặc nội sam đã đẩy cửa xuất hiện. Tiểu Hỉ Tử chỉ vừa được điều đến bên cạnh Hoàng thượng chưa quá ba tháng, nên chưa từng gặp được vị Phượng vương điện hạ địa vị trác tuyệt này. Đó là người tốt đẹp đến mức nào? Khí chất xuất trần tựa như trích tiên, dung nhan tinh xảo đến gần như yêu dã, một đôi mắt phượng khẽ nhếch tà tứ mà nguy hiểm, giống như muốn hút linh hồn của người ta vào đó. Khó trách trong cung có người đồn rằng Phượng vương là do yêu ma biến thành, không phải người phàm, xem ra lời ấy không giả đâu! Chỉ là, hắn không phải yêu ma, mà là thần tiên mới đúng.
Đức Phúc cũng phát hiện, khí chất của vương gia hình như có thay đổi, không còn là cái loại tà khí tràn ngập tính xâm lược nữa, mà là một loại khí tức xuất trần nhu hòa, giống như đã thu lại hết tất cả nguy hiểm, chỉ để lại lớp vỏ bọc vô hại. Trong lòng run lên, ở trong mắt Đức Phúc, vương gia càng ngày càng kinh khủng hơn. Âm thầm nuốt nước miếng, Đức Phúc hỏi nhỏ: “Vương gia, đã đến lúc vào triều.”
“Hôm nay bãi triều, sau khi dùng điểm tâm thì đưa tấu chương vào phòng trong.” Phượng Ly Thiên duỗi người một cái, tư thái lười biếng giống như một con mèo được ăn no ngủ đủ.
“Dạ.” Đức Phúc cùng Tiểu Hỉ Tử vừa mới hoàn hồn khom người hành lễ, lui ra ngoài. Kỳ thật Đức Phúc đã sớm biết là kết quả sẽ vậy, nhưng ông không có quyền bãi bỏ lâm triều a, chỉ đành mạo hiểm toát mồ hôi lạnh tới hỏi Phượng vương.
“Tiểu Hỉ Tử, ngươi đi báo cho chư vị đại nhân, nói Hoàng Thượng có chỉ, hôm nay bãi triều.” Ra khỏi điện Bàn Long, Đức Phúc sắp xếp mọi chuyện.
“Đức tổng quản, vậy sao được, đó không phải là giả truyền thánh chỉ sao?” Tiểu Hỉ Tử khó xử nói.
“Lời của Phượng vương chính là lời của Hoàng Thượng, nói cho ngươi biết, hầu hạ vị điện hạ này cần phải cẩn thận hơn cả khi hầu hạ Hoàng Thượng, hiểu chưa?” Tiểu Hỉ Tử là người thông minh, loáng cái đã hiểu, nếu nói là Phượng vương hạ lệnh bãi triều, vậy trong triều nhất đinh sẽ có người bất mãn, gây bất lợi cho Phượng vương, xem ra Hoàng thượng thật sự rất sủng ái Phượng vương.
Tiểu Hỉ Tử là người kế tục mà Đức Phúc lựa chọn, bởi vậy mọi mặt đều phải dặn dò thật cẩn thận mới được. Hoàng thượng nhân từ, chuyện nhỏ sẽ không so đo với hạ nhân, nhưng vị chủ tử kia thì khác, đắc tội hắn…. Nhớ tới lại không khỏi run cầm cập.
Quả nhiên, ám ảnh tâm lý thời trẻ sẽ đi theo suốt đời.
Lại về giường nằm xuống, người bên cạnh vẫn ngủ say như trước, Phượng Ly Thiên nhếch môi một cái, ôm người ngủ say vào trong lòng.
Hiên Viên Cẩm Mặc cọ cọ trong ***g ngực ấm áp kia, mơ mơ màng màng hỏi: “Đức Phúc, giờ nào rồi?”
“Còn sớm lắm, ngủ đi.” Phượng Ly Thiên dịu dàng dỗ dành.
“Hửm?” Hiên Viên Cẩm Mặc nghi hoặc hé mắt ra một đường chỉ nhỏ, sau khi thấy rõ người bên cạnh, thì lại nhanh chóng nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào ngủ say. Tối hôm qua thật sự có hơi phóng túng, làm Mặc mệt mỏi, Phượng Ly Thiên mang theo một chút áy náy như thế, nhẹ nhàng xoa bóp thắt lưng cho người trong lòng, đương nhiên, tuy rằng động cơ rất thuần lương, nhưng cũng không khỏi thừa cơ ăn thêm chút đậu hủ.
Lại ngủ ước chừng nửa canh giờ, Đức Phúc liền gõ cửa nói điểm tâm đã chuẩn bị xong.
Hiên Viên Cẩm Mặc lúc này mới mở mắt ra, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ khắc hoa chiếu vào, có hơi chói mắt. Phượng Ly Thiên vươn tay che lại cho y, giúp y thích ứng ánh sáng. Mơ màng một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc mới tỉnh táo lại: “Hiện tại là giờ nào?” Mặt trời cũng đã mọc, chẳng phải thời gian lâm triều đã qua rồi sao? Y giật mình ngồi dậy, ai ngờ toàn thân giống như lỏng lẻo hết vậy, chỗ nào cũng cực kỳ đau nhức, rên khẽ một tiếng rồi lại ngã về phía sau, rơi vào một cái ôm ấm áp.
“Ta đã truyền chỉ bãi triều rồi.” Phượng Ly Thiên bế người trong lòng ra phía trước, để y ngồi giữa hai chân mình, bản thân thì làm đệm dựa.
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn hắn: “Trẫm còn chưa thức, ở đâu ra ý chỉ để truyền?”
Phượng Ly Thiên ghé vào tai y thì thầm: “Tối qua thần đệ ngộ ra đó.”
“Cút!” Hoàng đế bệ hạ thâm trầm nội liễm, rốt cuộc bị gian thần Vương gia khiến cho nói bậy rồi.