Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài đi lên núi giả, nữ quyến trong đình thấy Thái tử đã đến, ngoại trừ Hoàng hậu thì tất cả đều đứng dậy hành lễ. Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn lướt qua, trong đình trừ Hoàng hậu ra còn có năm người khác, hai phụ nhân trung niên, ba tiểu thư thanh lệ.
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Hiên Viên Cẩm Mặc đi đến bên cạnh Thượng Quan Nhan quỳ một gối thỉnh ăn.
“Đứng lên đi.” Hình như tâm tình của Thượng Quan Nhan không tệ, vẫy tay ý bảo Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi bên cạnh nàng, giương mắt nhìn về phía các nữ nhân còn đang đứng, nói, “Ngồi xuống hết đi, hôm nay ta chỉ định cùng tán chuyện thôi, đừng câu nệ như vậy.”
Hiên Viên Cẩm Mặc tao nhã ngồi xuống, mấy nữ quyến kia cũng cười tươi ngồi theo.
“Thân thể mẫu hậu gần đây thế nào?” Hiên Viên Cẩm Mặc tuy rằng không có mấy hưng trí, nhưng trên mặt cũng không có vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Tốt hơn nhiều rồi!” Thượng Quan Nhan mỉm cười nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, “Hôm nay hai cữu mẫu (mợ) của con dẫn theo các biểu muội vào cung chơi, ai gia nghĩ các con cũng đã nhiều năm không gặp, nên mới gọi con đến cùng uống chén trà.”
Biểu muội? Hiên Viên Cẩm Mặc thầm cảm thấy buồn cười. Năm đó bởi vì vừa vặn mang họ giống nhau, nên ngoài mặt luôn nói Hoàng hậu là con gái của Thừa tướng Thượng Quan Hoành. Một là để giải quyết vấn đề thân phận, hai là mang đến cho Thượng Quan gia một chỗ tốt rất lớn, nhưng quan trọng hơn hết chính là Thượng Quan Hoành là người thông minh, miệng kín như bưng tự có chừng mực. Nhưng người thân ông ta lại không thông minh như vậy, cả đám mũi hướng lên trời, không hề tự biết mình chỉ là người ngoài.
Hai người được gọi là cữu mẫu kia là hai cô con dâu của Thượng Quan Hoành, tuy cũng đeo vàng đeo bạc, cũng bảo dưỡng rất tốt, nhưng so Hoàng hậu ung dung cao quý, thì rõ ràng già hơn không ít, ánh mắt thường xuyên lóe sáng khiến người trong sinh lòng chán ghét. Người thông minh thật sự sẽ không biểu hiện ra bên ngoài, người thỉnh thoảng xuất hiện tia sáng trong mắt kỳ thật chỉ là những kẻ ngu xuẩn thích giả thông minh.
Về phần ba biểu muội kia, ai nấy đều ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ trang dung thì khỏi nói, dù sao cũng là tiểu thư khuê các mà, chỉ là bởi vì rất ít khi được gặp nam tử, nên ít nhiều gì cũng có hơi mất tự nhiên. Hiên Viên Cẩm Mặc giương mắt đảo qua, hai cô nương đối diện lập tức đỏ mặt, một người không ngừng nắn khăn tay, một người đi vuốt vuốt lọn tóc trước ngực, không dám nhìn thẳng vào y. Chỉ có một người ngồi bên cạnh là mang theo vẻ xấu hổ lẫn rụt rè cứ luôn lén nhìn y, thấy y nhìn qua, lại cố lấy dũng khí mở miệng: “Biểu ca……”
“Di nhi, thật không biết quy củ, gọi Thái tử điện hạ!” Một phụ nhân khoác ác màu xanh đậm mở miệng trách cứ, “Điện hạ thứ tội, nàng tên Thượng Quan Tư Di, từ nhỏ được nuôi trong khuê phòng không hiểu quy củ, mong điện hạ bao dung.”
Lời này ngoài mặt là thỉnh tội, nhưng kỳ thật là đang giới thiệu cho Hiên Viên Cẩm Mặc biết vị biểu muội này tên là Thượng Quan Tư Di, cướp được tiên cơ, không chỉ khiến Hiên Viên Cẩm Mặc có ấn tượng sâu sắc, mà còn dẫn dắt được đề tài. Dưới tình huống bình thường, làm một biểu ca thương hương tiếc ngọc, Hiên Viên Cẩm Mặc tất nhiên phải ngăn không để cữu mẫu trách cứ biểu muội, nếu không ít nhất cũng sẽ nói một câu “Vô phương”, vậy thì Thượng Quan Tư Di mới có thể tiếp tục nói thêm mấy lời lấy lòng. Nào ngờ Hiên Viên Cẩm Mặc căn bản không hề lên tiếng, chỉ hơi nâng hai ngón tay ý bảo nàng đừng dong dài, lẳng lặng nghe tiếng đàn nhạc cơ trình diễn bên cạnh.
Mọi người cảm thấy xấu hổ, nhất thời không biết nên nói thế nào nữa, chỉ có Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn bình tĩnh tự mình lắng nghe tiếng đàn.
Thị nữ dâng thêm chén trà cho Hiên Viên Cẩm Mặc, phụ nhân vừa rồi nháy mắt, Thượng Quan Tư Di vươn tay nhận lấy, đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc: “Điện hạ mời dùng.” Khí tức son phấn ập đến khiến Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được nhíu mày.
Tay nâng chén trà của Thượng Quan Tư Di dừng giữa không trung một hồi, thấy Thái tử không có ý nhận lấy, liền thuận thế đặt nó lên bàn.
“Di nhi thật là càng lớn càng xinh đẹp, khi nàng còn nhỏ ai gia cũng từng nói qua, nàng lớn lên nhất định là một mỹ nhân.” Thượng Quan Nhan mở miệng đúng lúc.
“Nương nương quá khen.” Thượng Quan Tư Di cúi thấp đầu hành lễ, trên khuôn mặt trắng nõn hiện lên chút ửng hồng, cười thẹn thùng, phảng phất như nụ hoa đào hé nở, đúng là một mỹ nhân.
“Cẩm Mặc, con thấy sao?” Thượng Quan Nhan chuyển hướng Hiên Viên Cẩm Mặc, chậm rãi hỏi.
Hiên Viên Cẩm Mặc giương mắt nhìn Thượng Quan Nhan, xem ra người mẫu hậu vừa ý chính là Thượng Quan Tư Di này. Lúc này y mới khẽ quay đầu, nhìn kỹ vị biểu muội kia. Mắt xếch trong suốt dịu ngoan, tuy rất linh động, nhưng sao so được với đôi mắt phượng hẹp dài lưu chuyển kim quang Cánh môi anh đào chúm chím hồng hồng, nhìn thế nào cũng không sánh bằng đôi môi mỏng nhạt màu của người nọ dáng người xinh xắn đáng yêu tất nhiên không có đường cong tuyệt đẹp cùng đồ đằng Phượng Hoàng vàng nhạt trên thân thể mê người ấm áp kia…… Đột nhiên ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Hiên Viên Cẩm Mặc chợt ngẩn ra, trên mặt không khỏi phủ lên một tầng hồng nhạt, “Soạt” một tiếng đứng dậy.
Thượng Quan Nhan không vui buông chén trà trong tay, nhưng thanh âm vẫn không có gì thay đổi, vẫn giống như chỉ đang nói chuyện phiếm: “Cẩm Mặc, làm sao vậy?”
“Mẫu hậu thứ tội, nhi thần còn có chuyện quan trọng cần xử lý, nếu mẫu hậu không còn chuyện gì khác, nhi thần xin cáo lui trước.”
Nói đến mức này, Thượng Quan Nhan tất nhiên không thể giữ y nữa, nén lại cảm xúc không vui, từ ái mỉm cười: “Con có chính sự phải làm thì đi đi, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi, không còn chuyện gì khác.”
Hiên Viên Cẩm Mặc đang định đi, Thượng Quan Nhan lại mở miệng: “Con làm xong chuyện rồi, thì giữa trưa đến Khôn Ninh Cung đi dùng bữa đi.”
“Nhi thần muốn xuất cung một chuyến, sợ là không kịp trở lại!” Thấy Thượng Quan Nhan rõ ràng đã có chút không vui, Hiên Viên Cẩm Mặc lại bỏ thêm một câu, “Nhi thần sẽ nhanh chóng trở về, nếu qua buổi trưa chưa về được, thì mẫu hậu không cần đợi.”
Biết Hiên Viên Cẩm Mặc đã nhượng bộ rồi, Thượng Quan Nhan khoát tay: “Đi thôi, đừng để chậm trễ chính sự.”
“Nhi thần cáo lui.” Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người, không hề liếc mắt nhìn mấy biểu muội kia một cái. Các nàng quả thật là mỹ nhân hiếm thấy, nhưng nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Phượng Ly Thiên, đem hai bên ra so sánh, sẽ thoáng chốc làm người ta mất hết hứng thú. Hoa đào mới nở so với Phượng Hoàng tràn ngập dụ hoặc trí mạng, vốn đã luôn ảm đạm thất sắc. Nghĩ một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được lắc đầu, chẳng lẽ thật sự bị cái tên hỗn đản kia câu hết hồn phách rồi sao?
Rời khỏi Ngự Hoa viên, Hiên Viên Cẩm Mặc không khỏi thở dài. Y tất nhiên biết cái gọi là dùng bữa chẳng qua là cho mấy biểu muội kia một cơ hội thân cận mà thôi, vì thế, không chút nghĩ ngợi mở miệng cự tuyệt. Nhưng, y vốn không tính xuất cung a. Mà thôi đi, ra ngoài đi dạo giải sầu cũng tốt.
Vì thế, Hiên Viên Cẩm Mặc dẫn theo Ngụy Nham thong thả đi ra cung.
Từ đêm từ biệt đó, đã mấy ngày Hiên Viên Cẩm Mặc không gặp được Phượng Ly Thiên, trong lòng không khỏi có chút giận dỗi, tên kia nói qua hai ngày sẽ đến gặp y mà. Nghĩ xong lại tự phỉ nhổ chính mình, làm gì giống như nữ nhân ngóng trông tình nhân đến vậy chứ.
Đi tới đoạn đường phồn hoa trong kinh thành, chợt thấy phía trước có một đám người đang vậy xem náo nhiệt, hòa với tiếng chiêng trống, thỉnh thoảng còn truyền ra vài tiếng trầm trồ khen ngợi.
“Ngụy Nham.” Hiên Viên Cẩm Mặc gọi khẽ một tiếng.
Ngụy Nham lập tức đi sát vào.
“Phía trước là gì vậy?”
“Hồi công tử, là múa sư tử.” Ngụy Nham cung kính trả lời.
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc trắng mắt: “Bản công tử đương nhiên biết là múa sư tử!”
“Hắc hắc, vị công tử này chắc là người từ bên ngoài đến đi,” Lão nhân trong quán nhỏ bán mì bên cạnh bỗng xen mồm nói, “Hôm nay Xuân Mãn Lâu khai trương, cho nên mới hưng sư động chúng như vậy. Công tử có biết Xuân Mãn Lâu này kinh doanh gì không?”
Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu, thấy tiểu lão đầu đeo mặt nạ, chỉ chừa ra hai con mắt nhỏ xíu, có hơi đáng khinh mà cười: “Công tử mua cái mặt nạ đi, mua một cái ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc mắt nhìn ông ta, xoay người rời đi.
“Ê!” Ông lão kia đứng tại chỗ nhảy nhót kêu réo, thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không thèm quay đầu lại mà cứ đi về phía trước, liền than thở một tiếng, “Thật khó chơi!”
Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng nhiên dừng chân, xoay người trở lại trước quán nhỏ, nhìn chằm chằm vào lão nhân kia một hồi.
“Hắc hắc, mua mặt nạ đi, mua rồi ta sẽ nói cho…… Ui da ui da……” Lão nhân còn chưa nói xong, đã bị Hiên Viên Cẩm Mặc kéo mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt già nua với chòm râu cá trê.
“Mã tiền bối!” Ngụy Nham rất giật mình, người lớn luyện võ vốn lớn giọng lập tức khiến Hạt Mã Tiền kinh hoảng, vội vàng nhón chân che miệng Ngụy Nham lại.
“Ngài diễn cái gì đây?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, mấy ngày nay Hạt Mã Tiền luôn ở trong cung, không ngờ ông cũng lén chạy ra ngoài. Vấn đề là, không nói đến những ngày gần đây Hoàng đế, Hoàng hậu thưởng cho ông bao nhiêu trân bảo, chỉ nói đến việc ông là một thần y danh chấn tứ hải, thì cũng không nghèo tới nỗi phải đi bán mặt nạ nhỉ?
Hạt Mã Tiền gãi gãi đầu, “Hôm nay mẫu hậu ngươi muốn đi gặp mấy tam cô lục bà gì đó, Miên Hoa thì chỉ thích chơi với thảo dược, không thèm chơi với ta, cho nên ta mới tự mình ra ngoài chơi. Ta thấy mặt nạ rất hay, nên mới mua đó.” Nói xong, buồn rầu ngồi xổm xuống, “Ta muốn đến Xuân Mãn Lâu xem thử, nhưng xài hết tiền rồi, chỉ có thể đi bán mặt nạ thôi……”
Ngụy Nham liều mạng nhĩn cười, gương mặt thô lỗ đỏ bừng lên.
Hạt Mã Tiền đột nhiên nhảy dựng lên đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc một cái mặt nạ: “Tiểu tử, mau mua mặt nạ đi, ta là người quen, ta cho ngươi chút tiện nghi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc bất đắc dĩ thở dài, nhận lấy mặt nạ đưa cho Hạt Mã Tiền một khối kim nguyên bảo.
Hạt Mã Tiền đong đếm phân lượng, cười hắc hắc, nói với người bán bánh nướng bên cạnh: “Giúp ta trông quán nha.” Nói xong, nhanh như chớp chui vào trong đám người không còn tăm hơi.
Lão hán bán bánh nướng không khỏi lắc đầu: “Đã chừng này tuổi rồi, còn đi nam xướng quán Công tử, ngài biết lão ta sao?”
Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn lão hán bán bánh nướng đau lòng nhức óc kia một cái, nói: “Không biết.” Nói xong, nhanh chóng dẫn Ngụy Nham rời khỏi đoạn đường này.
Tóm lại ngành nghề không sạch sẽ này không thể phô trương làm trên đường lớn, vậy nên các thanh lâu đều xây ở những con phố hơi khuất một chút, nhưng Xuân Mãn Lâu này lại rất đặc biệt, vẫn cứ khoa trương mở trên đoạn đường phồn hoa nhất. Hiên Viên Cẩm Mặc đi đến chỗ rẽ, nhìn lướt qua tòa nhà ba tầng cao ngất kia, nói với Ngụy Nham ở phía sau: “Cho người điều tra Xuân Mãn Lâu này.”
“Dạ.”
Đảo mắt đã đến buổi trưa, trước cửa Tri Vị Trai bắt đầu trở nên náo nhiệt. Nhìn kiến trúc khí thế huy hoàng, bày trí tinh xảo trước mắt, Hiên Viên Cẩm Mặc siết chặt tiểu ngân bài trong tay, rồi lại cất nó vào. Y mới không thèm đến tìm tên hỗn đản nào đó!
Lên lầu hai tìm một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống, Tri Vị Trai không hổ là tửu lâu tốt nhất kinh thành, lầu hai không phải nhã gian, chỉ là một sảnh lớn, nhưng có trải thảm lông màu đỏ, bàn ghế đều được làm từ gỗ Hàng hương hoàng tốt nhất, chạm trổ tinh tế, còn phảng phất phát ra hương thơm.
Bởi vì Hiên Viên Cẩm Mặc tới sớm, cho nên chiếm được vị trí tốt, không bao lâu, lầu hai đã có đầy khách, đợi thức ăn của Hiên Viên Cẩm Mặc được bưng lên, đã có người đến trễ nói với tiểu nhị đặt trước cái bàn của y.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấp nhẹ ngụm rượu trong chén, hương vị tinh khiết ngon miệng, không nồng bằng thứ rượu Phượng Ly Thiên mang tới ngày ấy.
“Vị công tử này, tại hạ có thể ngồi đây không?” Thanh âm thanh lãnh phảng phát như tiếng thác đổ truyền đến bên tai, Hiên Viên Cẩm Mặc giật mình, đột nhiên quay đầu, đối diện với một đôi mắt phượng không còn lưu quang. Cánh môi mỏng gợi cảm theo thói quen treo lên nụ cười xấu xa, nhưng trong đôi mắt phượng là ôn nhu không cách nào che giấu.
Hiên Viên Cẩm Mặc trừng mắt nhìn hắn một hồi, rồi quay đầu đi chỗ khác: “Chỗ này có người, phiền công tử tìm chỗ khác.”