Phượng Ly Thiên

Chương 36

Nhìn hắn đau đớn mà cắn môi, Hiên Viên Cẩm Mặc nhịn không được nhíu mày. Phượng Ly Thiên tội nghiệp ôm lấy thắt lưng rắn chắc kia không chịu buông tay: “Mặc, ta…… đau quá…… Mang ta về nhà đi, ta có thứ này muốn tặng cho ngươi.”

Tuy rằng đau đớn do miệng vết thương bị rách so với bị thương ngoài da có đau hơn một chút, nhưng đau đớn như vậy đối với Phượng Ly Thiên mà nói thực ra không tính là cái gì, còn trong phạm vi có thể chịu đựng. Nhưng giờ phút này vì để Hiên Viên Cẩm Mặc tỉnh táo lại nghe mình giải thích, dù có đau hai phần hắn cũng phải gỉa thành bảy tám phần.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhắm mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta không có nhà, cũng không có tư cách mang ngươi đi. Ám Thất Ám Bát, mang chủ nhân bọn ngươi trở về, cũng không cần về đây nữa.” Thanh âm trầm thấp dễ nghe bình tĩnh không chút gợn sóng, trong giọng nói lạnh lừng cứng rắn lại hàm chứ tiếng thở dài cô độc.

Bị câu nói “Ta không có nhà” kia đâm vào lòng đau xót, Phượng Ly Thiên buông lỏng cánh tay đang giữ chặt Hiên Viên Cẩm Mặc, cố tình muốn chuyển đề tài, dịu dàng nói, “Mặc, bọn họ làm sai gì sao?” Lạnh giọng nói với hai ám vệ bị điểm danh mà hiện thân, “Tự mình đến điện Vô Hoa lĩnh phạt, Ám Cửu Ám Thập tiếp nhận Ám Thất Ám Bát……”

Lời còn chưa dứt, Phượng Ly Thiên đã bị Hiên Viên Cẩm Mặc nắm đai lưng ném ra ngoài. Phượng Ly Thiên không kịp đề phòng nên thân thể đã phản ứng trước đầu óc, nhẹ nhàng xoay người giữa không trung, vững vàng đáp trên mặt đất.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn thân thủ lưu loát của Phượng Ly Thiên, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo trào phúng, mệt y còn cố ý ném hắn cho ám vệ, hắn vốn dĩ chẳng sao cả Mệt y còn cố ý xuất cung tìm hắn, cái gọi là trở về xử lí công vụ của hắn chính là đi dạo kỹ viện!

“Phượng Ly Thiên, ngươi chơi đủ chưa?” Không muốn nghe Phượng Ly Thiên nói lung tung nhằm chuyển đề tài thêm nữa, Hiên Viên Cẩm Mặc nắm dây cương lập tức phóng ngựa đi.

Sau khi đợi Ngụy Nham phóng ngựa đi theo, Phượng Ly Thiên giao hộp gấm trong tay áo cho Ám Cửu, ra hiệu cho hắn là Ám Thập đi theo. Trà Xuân Hinh Lộ này chính là chuẩn bị cho Hiên Viên Cẩm Mặc, vốn định tối nay vào cung đưa cho y, nhưng ai ngờ lại nháo đến nước này. Phượng Ly Thiên nhìn theo hướng Ám Cửu biến mất, khẽ thở dài, chỉ mong Ám Cửu giỏi về ăn nói đừng có nói bậy.

Ra hiệu cho Ám Thất Ám Bát đang quỳ trên mặt đất đứng lên, nói với Ám Bát: “Ngươi về ‘Hi viên’, nói với Nghi trượng Mộ Dung Kì đang ở Xuân Mãn Lâu uống hoa tửu, ta đi trước, cho người theo dõi Xuân Mãn Lâu.” Vốn muốn tới xem Âu Dương Hải là loại người gì, nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng không còn kiên nhẫn tiếp tục cùng Âu Dương Hải đánh Thái Cực.

Ám Bát lĩnh mệnh rời đi, Phượng Ly Thiên vừa xoay người định vào cung, Ám Thất đã bước lên nói:”Chủ nhân……”

“Chủ nhân!” Không đợi Ám Thất nói xong, Ám Nhất đột nhiên xuất hiện,”Vô Hoa điện chủ đã đến Hi viên.”

Liễu Vô Phong? Phượng Ly Thiên dừng chân lại, “Ta biết rồi.” Quay đầu nhìn Ám Thất, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Hồi chủ nhân, thuộc hạ muốn nói hôm nay Thái tử đã gặp được Vô Hoa điện chủ ở khu mộ của Liễu gia.”

Phượng Ly Thiên nhướn mày, mình quả thật đã triệu Liễu Vô Phong đến kinh thành, tính ngày thì chắc hôm nay đã đến, sao lại gặp phải Hiên Viên Cẩm Mặc chứ? “Hắn nói cái gì sao?”

“Không có, điện chủ thấy thuộc hạ đến thì rất kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì hết, giả như không quen biết rồi rời đi.”

Phượng Ly Thiên hơi vuốt cằm, ra hiệu cho Ám Thất đi xuống. Ám vệ hiện thân tất nhiên là Liễu Vô Phong đã hạ sát chiêu với Hiên Viên Cẩm Mặc, hẳn là do Mặc đã buộc hắn hiện thân đi.

Không hề trì hoãn, Phượng Ly Thiên trực tiếp quay về Hi viên. Liễu Vô Phong quả nhiên đang chờ ở Hi viên, cùng Lam Cẩn thảo luận sự vụ trong cung.

Khi vừa vào Phượng Cung, hoàn cảnh khắc nghiệt và nỗi nhớ với người thân nhất tất nhiên khiến Phượng Ly Thiên nho nhỏ sinh ra lòng oán hận với Liễu Vô Phong, nhưng hắn đã nhanh chóng hiểu được, muốn sống sót ở đây, ngoại trừ sư phụ, Liễu Vô Phong chính là người duy nhất có thể giúp đỡ hắn.

Năm tháng trôi qua mài mòn oán hận lúc ban đầu, sau khi Phượng Ly Thiên chấp chưởng Phượng Cung, đã giao điện Vô Hoa cho Liễu Vô Phong. Điện Vô Hoa phụ trách huấn luyện người cho Phượng Cung, bao gồm cả Ám Dạ thập bát vệ của Phượng Ly Thiên Ám Dạ.

“Cung chủ!” Thấy Phượng Ly Thiên đi vào, Liễu Vô Phong đứng phía sau Lam Cẩn hành lễ với hắn.

Phượng Ly Thiên khoát tay bảo bọn họ đứng lên, Lam Cẩn ngẩng đầu, đột nhiên bước nhanh tới: “Xảy ra chuyện gì?” Một đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào vết máu trước ngực của Phượng Ly Thiên.

“Không sao đâu, một lát rồi nói.” Phượng Ly Thiên nhẹ giọng an ủi một câu bên tay Lam Cẩn, ra hiệu cho Liễu Vô Phong ngồi xuống.

“Tạ cung chủ, thuộc hạ không dám vượt qua quy củ.” Liễu Vô Phong vẫn không ngồi xuống, cung kính đứng ở một bên.

Phượng Ly Thiên cong môi cười, cũng không kiên trì nữa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Phượng Ly Thiên giao trọng trách cho Liễu Vô Phong – người vốn là tâm phúc của sư phụ, nam nhân này dù có địa vị cao tới đâu cũng sẽ không quên bổn phận của mình.

—————–

Lam Cẩn đứng bên cạnh Phượng Ly Thiên, đưa cho hắn ly trà.

“Khoa cử năm nay chọn người như thế nào?” Nhấp một ngụm trà, Phượng Ly Thiên thản nhiên hỏi.

Dựa theo lệ thường, sau hội săn mùa thu chính là ngày thi đình () của võ khoa, thời gian thi là ngày cuối cùng của hội săn, Võ Trạng nguyên sẽ có vinh hạnh được cùng Hoàng Thượng tham dự buổi tiệc mừng công của hội săn. Bởi vậy, nếu muốn tham gia thi võ, thì việc chọn người tất nhiên đã được quyết định rồi.

() Thi đình: kỳ thi cuối cùng ở cung điện do nhà vua chủ trì.

“Mọi chuyện đều đã được sắp xếp thỏa đáng.” Liễu Vô Phong nói, “Tổng cộng có hai mươi người vào được thi đình, chúng ta có ba người trong đó, nhưng năng lực đều cao hơn những người còn lại, chắc sẽ có không có vấn đề gì.”

Phượng Ly Thiên vuốt cằm, Liễu Vô Phong nói không có vấn đề thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, vốn dĩ với người của Phượng Cung mà nói, tham gia thi võ chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng, đúng là không có gì cần bận tâm: “Phía Phượng Cung thế nào rồi?”

“Thị vệ trong cung ngoài ở điện Trưởng Lão ra, thì tất cả các cương vị quan trọng đều đã được thay đổi, thị vệ điện Tê Ngô đều được đổi hết, tỳ nữ, đầu bếp đổi thành những người trước đây ngài quen dùng, còn về các cơ thiếp của ngài, đều giao cho Nghi trượng sắp xếp.” Liễu Vô Phong có báo cáo rất quy củ.

Lúc Phượng Ly Thiên vừa mới tiếp nhận Phượng Cung, thế lực trong cung chưa an ổn, đặc biệt là cái điện Trưởng Lão kia vẫn luôn khiến hắn thấy ngột ngạt, cho nên việc đưa những thuộc hạ đáng tin cậy vào Phượng Cung là vô cùng quan trọng, nhưng Phượng Cung to như vậy, nhiều người như vậy cũng không phải nói đổi là đổi, đến tận hôm nay mới xem như thành công một nửa.

“Chỗ điện Trưởng Lão vẫn không chen người vào được sao?” Phượng Ly Thiên buông ly trà thản nhiên hỏi.

“Vâng.” Liễu Vô Phong có chút bất đắc dĩ nói, “Dựa theo tổ chế, thuộc hạ không có quyền thay đổi người của điện Trưởng Lão.”

Phượng Ly Thiên rũ mi, sắc vàng lưu chuyển trong mắt phượng yêu dã, điện Trưỡng Lão nắm giữa vài chức vị vô cùng quan trọng, cũng chính vài chức vị đó đã khiến Phượng Ly Thiên khi làm việc phải bị gò bó đủ chỗ.

“Vậy lỡ như có người bệnh nặng mà chét thì sap?” Cánh môi nhếch lên độ cong lạnh lẽo.

Liễu Vô Phong sửng sốt một lát, lập tức hiểu ra: “Thuộc hạ đã rõ.” So ra nếu không có lý do nào tốt để buộc bọn họ phải thay đổi những người này, vậy thì cứ trực tiếp giết đi, thừa dịp hỗn loạn mà nhét người của mình vào chỗ trống hiển nhiên dễ dàng hơn rất nhiều.

Vừa lòng gật gật đầu, hỏi Liễu Vô Phong còn có chuyện gì cần bẩm báo không, sau khi nói qua vài sự vụ cụ thể, Liễu Vô Phong im lặng một lúc mới nói tiếp: “Hôm nay thuộc hạ gặp được Thái tử, chuyện của cung chủ thuộc hạ không có quyền hỏi đến, chỉ là, thứ thuộc hạ mạo muội, cung chủ muốn nhận lại Thái tử sao?”

Phượng Ly Thiên nhướn mày nhìn Liễu Vô Phong: “Ngươi hỏi quá nhiều.” Người biết được thân thế của Phượng Ly Thiên không nhiều lắm, Liễu Vô Phong xem như một trong số đó, nhưng chuyện giữa hắn và Mặc còn chưa tới phiên người khác xen vào.

“Thuộc hạ lỡ lời, mong cung chủ thứ tội.” Liễu Vô Phong quỳ một gối xuống thỉnh tội.

“Đứng lên đi, về sau tránh chạm mặt với y, mấy ngày nay ngươi không cần vào thành.” Nếu Hiên Viên Cẩm Mặc gặp được Liễu Vô Phong, nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cơ hội bắt lấy hắn, dù Liễu Vô Phong có võ công cao tới đâu thì cũng không đánh lại hơn ngàn quân cận vệ, đến lúc đó không phải lộ hết ra sao.

“Thuộc hạ đã rõ.”

Đợi Liễu Vô Phong lui ra, Lam Cẩn lập tức lôi Phượng Ly Thiên vào phòng, túm mở vạt áo của hắn, nhìn miệng vết thương còn hơi rỉ máu kia mà nổi giận đùng đùng cầm lấy bình thuốc.

Phượng Ly Thiên có chút sợ hãi nhìn Lam Cẩn thô bạo xé rách vải áo của mình, vô cùng hoài nghi có phải Lam Cẩn định xé chết mình luôn không. “Cẩn, chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần vậy đâu…… A, nhẹ chút đi……”

“Cẩn, sao ngươi không đến Xuân Mãn Lâu? Một mình Mộ Dung Kì ở đó rất nguy hiểm a.” Phượng Ly Thiên vừa lật xem mật báo của Liễu Vô Phong vừa lên tiếng nhắc nhở.

Lam Cẩn trừng hắn một cái: “Có liên quan gì tới ta? Hắn là thuộc hạ của ngươi mà.”

Phượng Ly Thiên buồn cười ngẩng đầu, Lam Cẩn là Nghi trượng của Phượng Cung, vậy hình như Mộ Dung Kì cũng là thuộc hạ của hắn nha. Nheo lại mắt phượng, trêu đùa nhìn Lam Cẩn.

Lam Cẩn mặt không đổi sắc: “Hắn có ám vệ.”

“Ám vệ chỉ có thể bảo vệ tính mạng của hắn, lỡ như Âu Dương Hải đối với hắn……” Phượng Ly Thiên còn đang muốn trêu đùa, ai ngờ lại thấy được đau xót chợt lóe lên trong mắt Lam Cẩn! “Cẩn, làm sao vậy?”

“Không có gì, thuộc hạ còn có việc cần xử lý, cáo lui.” Vẻ mặt Lam Cẩn vẫn bình tĩnh như thường, tựa như chút đau xót chợt lóe kia chưa từng tồn tại, xoay người rời đi, lại dừng lại trước cửa, thản nhiên nói, “Ta và Mộ Dung Kì không có gì, ngươi đừng hiểu lầm.”

Phượng Ly Thiên chậm rãi thu lại nụ cười nơi khóe miệng, nhìn bóng dáng Lam Cẩn rời đi, như có chút đăm chiêu.
Bình Luận (0)
Comment