Phượng Ly Thiên

Chương 54

“Đây là đường đến hồ Lạc Tinh sao?” Đi theo Phượng Ly Thiên xuyên qua rừng trúc sau Thính Vũ Lâu, Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng nhiên nhớ tới, năm trước Tri phủ Lạc thành tiền nhiệm cũng từng có ý muốn dẫn y đi qua phiến rừng này, phong cảnh đẹp nhất Lạc Thành trong lời ông ta là chỉ hồ Lạc Tinh sao?

Phượng Ly Thiên quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc đang mở to đôi mắt xinh đẹp quan sát xung quanh. Đôi mắt y khi lớn rất giống Hoàng hậu, là một đôi mắt hạnh thật to, phiếm lên ánh sáng trong suốt dưới buổi chiều tà, nhưng ánh mắt vốn xinh đẹp nhu hòa ấy lại bị vẻ thâm trầm và lạnh lùng ẩn trong đáy mắt che khuất đi, tựa như cái người tên Hiên Viên Cẩm Mặc này vậy, là mặc liên sinh trưởng giữa trời băng đất tuyết, hoa lệ mà thần bí, lại cô độc đến mức khiến người đau lòng.

Phượng Ly Thiên vươn tay nắm lấy bàn tay giấu trong tay áo mặc sắc, hôm nay hai người cùng mặc ngoại bào màu đen, hai tay áo giao vào nhau, hòa hợp đến lạ kì. “Nè Mặc, ngươi có biết về lễ Lạc Tinh không?” Tuy là câu nghi vấn, giọng điệu lại rất khẳng định.

“Biết, từng đọc được trong sách.” Hiên Viên Cẩm Mặc thấy xung quanh không có người, cũng để mặc hắn kéo mình đi, chậm rãi nhớ lại những gì ghi lại trong sách.

Truyền thuyết ngàn năm trước, có một vị vương tử du ngoạn ven hồ ở Lạc Thành, bỗng nhiên nhìn thấy trong hồ hiện lên một dải sáng rực rỡ đầy màu sắc. Hào quang tán đi, trong hồ xuất hiện một nữ tử xinh đẹp, nàng kia chính là Lạc thần. Tựa như tất cả những câu chuyện thần thoại khác, vương tử trẻ tuổi yêu tiên nữ xinh đẹp, nhưng người tiên vĩnh viễn không chung đường, chủ thần mang tiên nữ kia rời đi, nói với hắn, chỉ khi hái xuống sao trên trời thì bọn họ mới có thể bên nhau.

Vốn tưởng rằng điều kiện hà khắc như vậy có thể khiến vương tử thấy khó mà lui, nhưng ai ngờ vương tử nhớ thương người yêu ngày ngày đều ở bên hồ cầu nguyện với bầu trời đầy sao, kể ra nhớ nhung của hắn. Có một ngày, vương tử vẫn như thường lệ đến bên hồ cầu nguyện, lại phát hiện bởi vì mùa đông đã đến, trong hồ kết một tầng băng mỏng, vương tử đạp băng đi đến giữa hồ, bởi vì nơi này là nơi Lạc thần từng ở. Hắn đứng ở giữa hồ nhìn lên trời cao, lại hết lần này đến lần khác kể ra nỗi nhớ nhung của mình, giọt lệ nóng bỏng rơi trên mặt hồ lạnh băng, khiến phiến băng mỏng kia bắt đầu tan chảy. Vương tử say sưa kể mãi, vốn không hề chú ý đến tình hình dưới chân, “rắc” một tiếng, phiến băng mỏng nứt đôi, vương tử đang thương tâm nháy mắt chìm vào trong hồ. Cùng lúc đó, sao trên trời bắt đầu rơi xuống từng ngôi từng ngôi một, chậm rãi rơi vào trong hồ, ánh sáng rực rỡ khiến đêm tối trở thành ban ngày. Mà ngày hôm đó chính là lễ Lạc Tinh, hồ này cũng đổi tên thành hồ Lạc Tinh.

Xuyên qua rừng trúc, một mảnh thủy vực trong suốt liền hiện ra trước mắt. Hồ Lạc Tinh cũng không lớn, phóng mắt là có thể nhìn rõ đến người bên kia bờ, hiện giờ bên hồ đã vô cùng náo nhiệt, các quầy hàng cao giọng rao bán tinh đăng (đèn ngôi sao).

“Đó là cái gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc tò mò nhìn chiếc đèn ***g nhỏ mà các chủ quầy hàng đang giơ cao trong tay, chậm rãi đi qua.

“Công tử, mua một cái đi,” Người bán quầy cười tủm tỉm giới thiệu, “Viết lên đèn tên người mình tâm niệm, thắp lên rồi thả xuống hồ Lạc Tinh, Lạc thần sẽ giúp người có tình trở thành thân thuộc.”

“Mặc, mua một cái đi.” Phượng Ly Thiên cong cong ánh mắt đưa cho Hiên Viên Cẩm Mặc vài đồng tiền.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn nhìn mấy đồng tiền trong tay Phượng Ly Thiên, xoay người bỏ đi: “Nhàm chán.”

Mặt trời lặn về Tây, mặt trăng mọc lên từ phía Đông. Sắc trời tối đi, bóng sao trên trời ánh lên mặt hồ yên tĩnh. Hồ Lạc Tinh này quả thật khác với những hồ bình thường, có thể rọi hết toàn cảnh bầu trời đầy sao, lấp lánh huỳnh quang, vô cùng xinh đẹp.

“Nguyên huynh đệ, các ngươi cũng ở đây sao?” Âm thanh khiến người ta chán ghét lại vang lên, phá hủy tâm tình Phượng Ly Thiên cùng mỹ nhân ngắm hồ.

Sắc mặt Âu Dương Hải tái nhợt, một tay vuốt vuốt ngực, cười chẳng có ý tốt. Phía sau hắn có ba người đi theo, một thanh niên và hai lão nhân, hai lão nhân đều cao cao gầy gầy, một người nuôi lông mày trắng thật dài, một người nuôi bộ râu dài cũng bạc trắng, nếu không phải vì gương mặt trắng đến không bình thường, thì thật ra vẫn có chút tiên phong đạo cốt.

Vị trí của bọn họ có chút vi diệu, thanh niên kia đứng ở sau cùng, Âu Dương Hải thì đi trước nhất, hơi nghiêng người, vừa không chắn mắt tầm mắt của lão nhân, vừa có thể ỷ vào người phía sau, không cần nói cũng biết đây chính là Cực Hàn song tuyệt đang làm khách ở Âu Dương gia. Vì bọn họ là khách quý, cho nên dù Âu Dương Hải có bị Phượng Ly Thiên làm bị thương không nhẹ cũng phải miễn cưỡng mỉm cười bồi bọn họ du ngoạn. Mà xem tình hình hiện tại……

Phượng Ly Thiên cười lạnh, Âu Dương Hải ỷ vào phía sau có chỗ dựa muốn mượn cơ hội trả thù sao? Đúng lúc hiện giờ không ở trong Thính Vũ Lâu, giết hắn cũng không có vướng bận gì.

“Nào nào, ta giới thiệu cho hai người biết, hai vị này chính là Cực Hàn song tuyệt danh chấn võ lâm.” Sau đó lần lượt chỉ vào người mày trắng và người râu bạc, “Khai Dương, Diêu Quang, hai vị tiền bối.”

Diêu Quang lão nhân không tỏ vẻ gì, chính là khinh thường liếc nhìn Phượng Ly Thiên và Hiên Viên Cẩm Mặc một lượt, nhưng Khai Dương mày trắng lại cẩn thận quan sát Phượng Ly Thiên, ánh mắt có chút cổ quái.

“Thì ra là Cơ Hàn song tuyệt, kính đã lâu kính đã lâu.” Phượng Ly Thiên cố ý cường điệu hai chữ “Cơ Hàn”, cộng thêm một cái chắp tay chẳng chút thành ý, lễ tiết như vậy, đối với cung chủ Phượng Cung là đã nể mặt Hàn Cốc lắm rồi, nhưng đối với vô danh tiểu tốt trong chốn võ lâm, chính là đại bất kính.

(Cực Hàn – 极寒 [jíhán] đọc gần giống với Cơ Hàn – 饥寒 [jīhán], trong đó cơ hàn có nghĩa là đói rét, khổ cực)

“Xú tiểu tử, nhìn thấy tiền bối không biết hành lễ sao?” Diêu Quang thổi thổi râu, giơ tay đánh về phía Phượng Ly Thiên.

Phượng Ly Thiên cười nhạt dùng một tay ngăn lại, mọi người ở đây, trừ Hiên Viên Cẩm Mặc ra thì ai nấy cũng giật mình. Diêu Quang không ngờ người trẻ tuổi này lại có thể dễ dàng tiếp được một chưởng đã dùng ba thành công lực của lão, vừa ngẩng đầu đã thấy trong đôi mắt đen nhánh của Phượng Ly Thiên lóe lên vẻ trào phúng nhàn nhạt, trong lúc kinh hãi lão liền muốn gia tăng một phần lực đạo. Đúng lúc này, một cây quạt giấy bằng gỗ mun đột nhiên phóng tới, hai người đều kinh thân bách chiến lập tức tách ra, đồng thời nhìn về phía người ra tay, chính là thanh niên đứng ở sau cùng.

Bộ dạng thanh niên kia cũng khá tuấn tú, khuôn mặt trái xoan nho nhỏ trông có vẻ nữ tính, ôn nhu yếu ớt không giống người luyện võ, “Tiền bối chớ tức giận, Nguyên huynh đệ chắc hẳn mới vào giang hồ, còn chưa biết một số quy củ,” Diêu Quang hừ lạnh, nhưng lại không hề nhiều lời, thanh niên chắp tay với Phượng Ly Thiên, “Tại hạ Dạ Minh, là thương nhân ở Giang Nam, may mắn được kết giao với hai vị. Có câu tương ngộ không bằng ngẫu ngộ, tại hạ xin làm chủ, mời hai vị uống một chén, mọi người kết làm bằng hữu được không?”

Dạ Minh? Phượng Ly Thiên cùng Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhau, thật đúng là “tương ngộ không bằng ngẫu ngộ” a.

“Âu Dương Hải, ngươi lại đang quấy rầy mỹ nam tử đàng hoàng có phải không?” Một tiếng quát bén nhọn đầy tức giận truyền đến.

Mọi người đen mặt quay đầu nhìn, Phượng Ly Thiên buồn cười nhìn tiểu cô nương bị huynh trưởng túm đi, lại liều mạng hô về phía này, không phải là Thượng Đông Thần gặp được ở Hạnh Hoa Lâu kia sao? Không, hẳn nên gọi là Thượng Quan Đông Thần mới đúng.

Thượng Quan Mộc Dương thấy ngăn không được nữa, chỉ phải miễn cưỡng chào hỏi từ xa: “Âu Dương huynh.” Quay đầu liền thấy Phượng Ly Thiên và Hiên Viên Cẩm Mặc đứng một bên xem kịch, hai mắt lập tức sáng lên.

“Ủa, đây không phải là tiểu thiếu gia nhà Thượng Quan sao?” Âu Dương Hải khẽ cười nói, “Mau tới tham kiến hai vị tiền bối Cực Hàn song tuyệt đi.”

Thượng Quan Mộc Dương đang định hành lễ, ai ngờ vị muội muội thẳng tính kia lại vạ miệng: “Hừ! Người trong tà đạo mà xứng để Thượng Quan gia ta hành lễ sao?”

Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu nhíu mày, Thượng Quan Đông Thần này cũng thật không biết chừng mực, dám đem mấy thứ khí phách nhà Thượng Quan ra dùng trước mặt hai tuyệt đỉnh cao thủ hỉ nộ vô thường này, đúng là không biết trời cao đất rộng.

“Diêu Quang à, hai mươi năm nay ngươi ta không hiện thân trên giang hồ, đám tiểu bối này đúng thật chẳng còn để chúng ta vào mắt nữa.” Khai Dương làm như cảm thán mà vỗ vỗ vai Diêu Quang, miệng cười tủm tỉm mà mắt đã phủ đầy âm hàn.

Diêu Quang mặt không biểu tình hừ lạnh một tiếng, chợt lóe thân nhào đến trước mặt Thượng Quan Đông Thần cách hơn ba trượng, bàn tay mang theo hàn khí thấu xương không chút lưu tình bổ xuống tiểu cô nương đã sợ đến ngây người.

“Thần nhi!” Thượng Quan Mộc Dương kinh hô một tiếng, nhanh chóng đẩy muội muội ra, chính mình cố chịu một chưởng chứa sáu thành công lực của Diêu Quang, chỉ nghe một tiếng va chạm mạnh, Thượng Quan Mộc Dương đã bị văng tới phiến băng mỏng giữa hồ.

Tiếng người rơi vào hồ như tiếng bom nổ, khiến người đang du ngoạn bên hồ chợt giật nảy mình. Dân chúng luôn rất e sợ mấy người giang hồ nói giết là giết, ai nấy đều sợ hãi chạy trốn tứ phía.

Chán ghét đám người ồn ào, Diêu Quang lắc lắc ống tay áo, cùng Khai Dương xoay người rời đi. Âu Dương Hải lập tức chân chó đuổi theo, Dạ Minh cùng Hiên Viên Cẩm Mặc liếc nhìn nhau một cái, cũng rời đi.

“Ca ca!” Thượng Quan Đông Thần hậu tri hậu giác hét ầm lên, Thượng Quan Mộc Dương bị trọng thương đã sớm hôn mê, sau khi chấn vỡ tầng băng mỏng trên mặt hồ đã chìm thẳng xuống nước. Thượng Quan Đông Thần muốn cứu hắn, đáng tiếc căn cơ võ công không đủ, khó có thể đi lại trên băng mỏng, nàng liền xoay người túm lấy tay áo của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Cầu xin các người, cứu ca ca ta đi!”

Phượng Ly Thiên chẳng chút đồng tình liếc nhìn tiểu mỹ nữ đang khóc lê hoa đái vũ kia một cái: “Liên quan gì tới bọn ta.”

“Ly Thiên.” Hiên Viên Cẩm Mặc gọi khẽ một tiếng, nhìn mặt hồ đã không còn bóng dáng của Thượng Quan Mộc Dương, dù sao cũng là biểu đệ của mình, thấy chết không cứu cũng không khỏi……

Phượng Ly Thiên hiểu ý nhếch môi: “Muốn ta cứu hắn, phải có phần thưởng.” Hắn tà tứ liếm liếm môi.

Hiên Viên Cẩm Mặc hung hăng trừng hắn một cái: “Biết rồi.”

Phượng Ly Thiên cười khẽ vươn tay, bỗng nhiên tháo đai lưng của Thượng Quan Đông Thần ra, trước khi cô nàng kịp kinh hô lên đã tiêu sái phi thân đạp lên băng mỏng, đánh dải đai lưng đột nhiên cứng cáp vào trong nước, chuẩn xác cuốn Thượng Quan Mộc Dương đã uống không ít nước lạnh lên, xách lên trên bờ.

“Ca ca…… hu hu……” Thượng Quan Đông Thần vội vàng chạy qua ôm người vào trong lòng.

Phượng Ly Thiên ném dây đai lưng tới trước mặt nàng, nhếch môi cười yêu dã, mắt nhìn cô gái còn đang hoảng loạn: “Cám ơn đai lưng của ngươi.”

Khi nàng giật mình hoàn hồn, nam tử tựa nhưa thiên tiên kia đã ôm một người khác chậm rãi rời đi.

“Mặc, phần thưởng của ta.”

“Đi thôi, ta mời ngươi uống trà.”

“Uống trà?” Phượng Ly Thiên trừng to đôi mắt phượng hẹp dài.

“Không phải ngươi khát sao?”
Bình Luận (0)
Comment