Phượng Ly Thiên

Chương 58

Mộc Miên Hoa khó xử vò vò góc áo, cái chức thiếu cốc chủ này của hắn là do cốc chủ sư thúc thuận miệng phong cho, phái hắn đến võ lâm đại hội lần này cũng chỉ vì thay Vô Hoa Cốc bày ra chút hình thức.

Hắn ngẩng đầu nhìn Phượng Ly Thiên đang lười biếng dựa trên tháp, hôm nay người nọ vẫn mặc áo đen như xưa, chỉ là kiểu dáng phức tạp hơn thường ngày, lí y đen bạc giao nhau bó sát người, ở cổ tay áo có dùng bao cổ tay bằng bạc bó chặt, bên hông buộc đai lưng màu bạc rộng khoảng bốn lóng tay, bên ngoài khoác một lớp áo tơ tằm rộng tay màu đen, vạt áo thật dài tùy ý trải trên nhuyễn tháp, phía trên dùng chỉ bạc thêu thành lông đuôi Phượng Hoàng, nhìn có vẻ hỗn loạn, kỳ thật lại vô cùng lộng lẫy. Mắt phượng khẽ nhếch cười như không cười nhìn sang, khiến cho toàn thân hắn lộ ra một loại nguy hiểm và yêu dã khó nói thành lời. Mộc Miên Hoa chỉ nhìn lướt qua, rồi lại không dời mắt được.

Thấy Mộc Miên Hoa cứ ngơ ngác nhìn chằm chằm Phượng Ly Thiên, chẳng chút che dấu kinh diễm trong mắt, Hiên Viên Cẩm Mặc không vui nhíu mày: “Dạo này ngoại công có khỏe không?”

Mộc Miên Hoa hoàn hồn, lúc này mới phát hiện tư thái lười nhác tà mị kia của người nọ, hoàn toàn là vì đang tựa trên người Hiên Viên Cẩm Mặc. Hắn tựa vào ngực y, tay ôm thắt lưng y, cực kỳ tự nhiên. Mộc Miên Hoa cắn cắn môi, không biết vì sao, hắn không thích nhìn thấy cảnh tưởng hai người này ở bên nhau, hắn cắn môi nói: “Sư phụ rất khỏe.” Đương nhiên là khỏe rồi, trốn trong Vô Hoa Cốc ăn cá nướng, tiện thể chọc giận sư thúc thôi mà.

Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, vì sao câu nói của Mộc Miên Hoa lọt vào tai lại nghe ra có chút nghiến răng nghiến lợi vậy nhỉ?

Bị hai người kia nhìn chăm chú có hơi không được tự nhiên, Mộc Miên Hoa cúi thấp đầu hơn, tốc độ nói chuyện cũng vô thức nhanh hơn: “Ta tới đây chỉ làm kẻ qua đường thôi, chuyện võ lâm ta không hiểu nhiều, sư phụ bảo ta tới tìm ngươi.”

“Tìm ta?” Thái dương Phượng Ly Thiên co giật, chuyện trong Phượng Cung thôi đã đủ bận rồi, chẳng lẽ còn bắt hắn quản luôn chuyện của Vô Hoa Cốc sao? “Chuyện trên sàn đấu nếu ngươi không muốn quản thì không cần ra mặt, dù sao Vô Hoa Cốc cũng chưa từng lộ diện, không ai truy cứu đâu, ngươi chỉ cần xuất hiện một chút vào ngày thứ ba là được.” Chỉ hai ba câu đã đùn đẩy sạch sẽ.

“Ừm,” Mộc Miên Hoa có ngốc tới đâu cũng nghe ra ý khước từ trong lời của Phượng Ly Thiên, cứng đờ gật gật đầu, “Ta về chỗ của Vô Hoa Cốc trước.” Nói xong liền xoay người định đi, nhưng đi được mấy bước lại dừng lại nói, “Nếu có gì cần giúp cứ đến Hồi Xuân Đường trong thành tìm ta.” Sau đó đi thẳng ra ngoài.

Phượng Ly Thiên có chút đăm chiêu nhìn bàn trúc trống không đối diện, Mộc Miên Hoa nói với hắn như vậy, rõ ràng là đã để lộ thế lực của Vô Hoa Cốc ở Lạc Thành cho Phượng Cung biết, đó là ý của vị cốc chủ kia hay là do Mộc Miên Hoa tự mình chủ trương?

“Ai da!” Bên hông đột nhiên nhói lên một cái, Phượng Ly Thiên uất ức nhìn cái người vừa “hạ độc thủ”, ngơ ngác chớp mắt mấy cái. Hiên Viên Cẩm Mặc quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, thầm nghĩ hẳn là nên làm một cái mặt nạ che cái gương mặt yêu nghiệt của người này lại.

“Hay!!!” Tiếng tán thưởng bên ngoài cắt ngang hai người đang mắt to trừng mắt nhỏ.

“Đa tạ!” Một nam tử khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi chắp tay với đại hán bị té xuống băng hồ đang gian nan trèo lên.

“Huyền Môn Hồ thiếu hiệp thắng.” Tiểu hòa thượng nhận trách nhiệm xướng quan cao giọng nói.

“Tại hạ bất tài, muốn khiêu chiến với hắn……” Võ lâm đại hội có một quy củ thế này, người thắng có thể tiếp tục nhận khiêu chiến cũng có thể tự mình chỉ đích danh tìm đối thủ, vị Hồ thiếu hiệp kia cũng không khách sáo, trực tiếp nói một câu như vậy, nhìn theo hướng hắn chỉ, thoáng chốc, cả hồ Lạc Tinh vốn đang xôn xao lập tức yên tĩnh lại.

Cung nhân mặc áo đỏ đứng trong góc phía đông của trận hình lục mang tinh bước ra phía trước, xoay người quỳ xuống khán đài của cung chủ, Lam Cẩn từ phía sau vân tiêu màu lam đi ra, nhẹ nhàng gật đầu. Cung nhân kia lĩnh mệnh, bật người lên, chỉ loáng cái đã nhảy lên ván gỗ.

Cung nhân mặc trang phục màu đỏ, trên đầu dùng dây cột tóc màu đỏ cột thành đuôi ngựa, diện vô biểu tình rút bội đao bên hông ra. Đó là thanh đao có một bên hẹp dài như kiếm, một bên to rộng sắc bén, ngoại trừ chuôi đao có hình giống như lá ngô đồng thì không còn trang trí gì khác: “Mời chọn binh khí.”

Chưởng môn Huyền Môn – Huyền Cơ Tử nhíu mày: “Làm càn!”

“Sư phụ chớ lo lắng, Nhị sư đệ cũng chỉ là muốn làm chút chuyện cho Huyền Môn thôi, ai làm cũng vậy.” Đại đệ tử ở bên cạnh có chút không vui, nhiệm vụ thăm dò Phượng Cung này vốn là của hắn, ai ngờ lại bị sư đệ đoạt đi, khi không khiến hắn mất đi cơ hội tốt để lập uy, nổi tiếng.

“Các hạ không biết là phải tự báo gia môn trước sao?” Hồ thiếu hiệp vốn đang đắc ý lại bị thái độ tự tin trầm ổn của cung nhân kia làm cho bất an.

“Đồng Thập Tam.” Cung nhân thản nhiên đáp, nói xong trên cổ tay dùng chút sức, trường đao trong tay biến hóa thành nhiều góc độ, lưỡi đao đánh về phía người đối diện.

Hồ thiếu hiệp kia cũng không khách khí, rút ra cửu tiết tiên quấn bên hông công kích Đồng Thập Tam, roi làm bằng sắt phất phới trong gió. Đồng Thập Tam cũng không tiếp chiêu, chỉ liên tục lui về phía sau, đợi đến khi lui đến sát mép đài đấu mới dừng lại, nếu bị đánh rớt khỏi đài cũng bị xem là thua, cho nên không thể lui được nữa. Họ Hồ kia thấy đối phương cứ trốn tránh mãi, vẻ đắc ý vừa biến mất lúc nãy đã trở lại, thầm nghĩ quả nhiên cung nhân bình thường thì có gì tài giỏi lắm đâu, hắn lại vung cửu tiết tiên lên đánh về phía người đứng sát mép đài. Đồng Thập Tam lập tức nhảy lên, roi dài bằng sắt đánh mạnh lên mặt băng, miếng băng mỏng hoàn chỉnh lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.

“Sao ta thấy thuộc hạ kia của ngươi giống như đang trêu đùa hắn vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu nhìn Phượng Ly Thiên nhàn nhã đánh ngáp trong ngực, nhịn không được hoài nghi, có phải tất cả các thuộc hạ đều học được cách đánh nhau mà không phí sức từ vị cung chủ âm hiểm này hay không.

Biết người trong lòng đang nghĩ cái gì, Phượng Ly Thiên vô tội chớp mắt mấy cái: “Bọn Đồng Diệp học Vô Căn quyết mà, khi đánh thì giống như lá rụng, bay tới bay lui.” Sau đó hắn há mồm, đòi tiền công giải thích.

Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩng đầu nhìn, Đồng Thập Tam điểm một chân lên ván gỗ, dừng lại một chốc rồi lại nhanh chóng bay đi, quả nhiên có chút giống với lá rụng trong gió, vì thế y vươn tay lấy một miếng táo đã được cắt sẵn nhét vào trong miệng Phượng Ly Thiên: “Võ công của Phượng Cung đúng là kỳ quái.”

Phượng Ly Thiên nhai miếng táo ngọt nheo mắt lại, hàm hàm hồ hồ ừ một tiếng. Khóe miệng lại nhếch lên nụ cười lạnh, đám người kia rốt cuộc ngồi không yên nữa, bắt đầu thăm dò rồi sao?

Vị Hồ thiếu hiệp kia bị loại chiêu thức như trêu đùa này làm cho bốc hỏa, trong tay không khỏi tăng thêm chút sức lực, hung hăng bổ nhào đến bóng người trước mặt, bóng người nọ vẫn nhẹ nhàng bay đi, tránh khỏi tiên phong, cong chân đạp một cước trúng vai phải của hắn. Cơn đau khiến tay điều khiển roi bị chậm lại, Đồng Thập Tam nhân cơ hội chém về phía trước hắn, ánh đao chói lọi gần ngay trước mắt, cánh tay phải lại không thể phát lực, họ Hồ đành dùng tay trái vung cửu tiết tiên, nhưng vẫn chậm, lưỡi đao sắc bén chém trúng cánh tay trái vừa vươn ra. Thoáng chốc máu chảy như trút nước, máu tươi văng lên áo đỏ của Đồng Thập Tam không để lại dấu vết rõ ràng, nhưng rơi xuống mặt băng trắng toát lại vô cùng bắt mắt.

“A ” Hồ thiếu hiệp hét thảm được người nâng xuống, Đồng Thập Tam nhặt cánh tay trên ván gỗ lên ném cho người đến nâng hắn, mặt không chút thay đổi trở lại vị trí của mình tiếp tục canh giữ.

Mộ Dung Kì đứng bên hồ sắp xếp mọi chuyện không khỏi lắc đầu, hắn mất cái tay này là đáng, ai bảo tự tìm đường chết chọn người trong trận lục mang tinh chứ? Người trong sáu góc kia đều là cao thủ trong trận ngô đồng đó nha. Hắn ngẩng đầu liếc nhìn Lam Cẩn đang diện vô biểu tình đứng trước đài, người nọ cũng đang nhìn qua, hai người bỗng dưng cùng dời mắt đi. Mà một màn này, lại bị chưởng môn của Kì Sơn – Kì Tự Nghị đang đi tìm Thượng Quan Đồng bàn chuyện vô tình nhìn thấy.

“Kì chưởng môn.” Mộ Dung Kì hành lễ với lão.

“Mộ Dung công tử.” Kì Tự Nghị khách khí cười cười, sau khi hàn huyên vài câu liền rời đi, Mộ Dung Kì cũng không thấy có gì bất thường, dặn dò thuộc hạ chút chuyện làm ăn rồi cũng trở lên đài.

Võ lâm đại hội cứ yên bình chẳng chút sóng gió hoặc nên nói là tẻ nhạt vô vị trôi qua hai ngày, nhờ sự kiện Đồng Thập Tam chặt tay kia ban tặng mà không còn ai dám khiêu chiến Phượng Cung nữa.

Rốt cục cũng đã đến ngày thứ ba quan trọng nhất. Ngày hôm nay Phượng Ly Thiên dậy rất sớm, thay bộ áo cung chủ phức tạp.

Y phục màu đỏ đường viền vàng sậm, dùng chỉ bạc thêu lên vân văn rắc rối, bên ngoài lớp lụa mỏng màu đỏ rũ xuống phượng linh kim sắc hoa lệ. Từ trước tới nay Phượng Ly Thiên rất không thích mặc bộ y phục này, nguyên nhân rất đơn giản, chính là quá trình mặc bộ đồ này vào rất phiền phức.

Bởi vì Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn chưa thức nên Phượng Ly Thiên cũng không gọi người vào hầu hạ, tự mình mặc vào từng lớp từng lớp y phục. Hiên Viên Cẩm Mặc ở trên giường trở mình, vươn tay lại không chạm được được cơ thể ấm áp quen thuộc, lông mi thật dài run rẩy, từ từ mở hai mắt ra, chỉ thấy Phượng Ly Thiên đang đứng một mình trước gương, vừa mặc y phục vừa nhíu mày. Y buồn cười nhìn người nọ giằng co với bộ y phục, nhưng dù làm thế nào cũng không buộc được thắt lưng phía sau, chậm rãi ngồi dậy.

Phượng Ly Thiên quay lại nhìn, ngượng ngùng cười cười, xáp tới nhét y phục vào trong tay Hiên Viên Cẩm Mặc: “Mặc, buộc dùm ta đi.” Nói xong liền bày ra tư thế giang ngang hai tay, hệt như đứa nhỏ đang chờ trưởng bối mặc y phục cho vậy.

“Ta cũng đâu phải thị nữ của ngươi, sao phải giúp ngươi mặc y phục chứ.” Hiên Viên Cẩm Mặc miệng thì oán giận, nhưng tay đã vòng qua bên hông Phượng Ly Thiên, buộc đai lưng cho hắn. Chăn trên người bởi vì động tác này của y mà trượt xuống, lộ ra bờ ngực tinh tráng. Không khí rét lạnh khiến Hiên Viên Cẩm Mặc có hơi rụt người lại, Phượng Ly Thiên kéo chăn qua phủ lại cho y, tay cũng không thành thật vói vào trong, nhéo một cái lên quả đậu đậu hồng nhạt.

“A……” Hiên Viên Cẩm Mặc trừng hắn một cái, nhanh chóng buộc chặt đai lưng rồi tiện thể đẩy hắn ra, kéo chăn lên trùm mình lại.

Phượng Ly Thiên bĩu môi, không cam lòng nhìn vào trong chăn, muốn xem tiểu đậu đậu đã bị mình biến thành màu đỏ tươi.

“Ly Thiên, sau võ lâm đại hội, ta sẽ hồi cung.” Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu, đã sắp lập xuân, trong khoảng thời gian này, các quan viên, trú quân trong Giang Nam đều đã được y lần lượt sắp xếp xong, người phải đổi, người phải đề bạt đều đã ghi nhớ thật kỹ, chỗ mẫu hậu truyền đến tin tức, trong cung có một số việc cần y phải trở về giải quyết, hơn nữa cũng phải bắt đầu chuẩn bị đăng cơ.

“Tạm thời ta không thể rời khỏi Giang Nam.” Phượng Ly Thiên khoác áo khoác lên, vừa dứt lời, là một khoảng trầm mặc thật lâu.
Bình Luận (0)
Comment