Phượng Ly Thiên ngẩn người, chậm rãi vươn tay ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc, mắt phượng yêu dã cong thành độ cong mê người, âm thanh bởi vì kích động mà có chút run rẩy: “…… Ca ca……”
Thân người Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng run lên, đưa tay đẩy Phượng Ly Thiên ra, đôi mắt xinh đẹp mở to, cứng đờ nhìn người trước mặt, đây là Hiên Viên Cẩm Thiên – đệ đệ của y, là Hiên Viên Cẩm Thiên – đệ đệ ruột cùng cha cùng mẹ với y! Vậy, còn Ly Thiên thì sao? Người cùng y cùng giường chung gối, triền miên dây dưa kia thì sao? Bọn họ có khác gì Hiên Viên Cẩm Lâm? Bọn họ cũng đã gây ra chuyện nghịch lý nghịch thiên……
Nhìn sự kinh nghi bất định trong mắt người nọ, Phượng Ly Thiên dằn xuống đau đớn trong lòng, nhẹ nhàng mỉm cười, hai tay đặt lên vai Hiên Viên Cẩm Mặc, như muốn dỗ dành y: “Mặc, như vậy không phải rất tốt sao? Trên thế gian này không còn ai có quan hệ thân thiết hơn chúng ta nữa.”
“Không……” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, khổ sở nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, gian nan nói: “Ngươi biết rõ ta là ca ca của ngươi, ngươi…… sao có thể…… A……” Một cơn đau nhức bỗng từ ngực nhanh chóng lan đến từ chi bách hài, Hiên Viên Cẩm Mặc khổ sở ngâm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngã người về phía sau.
“Mặc!” Phượng Ly Thiên vội ôm lấy người đã hôm mê, xé rách y phục của y, chỉ thấy chưởng ấn xanh tím trên ngực kia đã bắt đầu nhanh chóng khuếch tán, gặm nhấm làn da màu lúa mạch xinh đẹp trước ngực. Cảm xúc quá mức kích động trùng phá cấm chế của Phượng Ly Thiên, khiến thương thế của Hàn Băng chưởng nhanh chóng chuyển biến xấu, còn tiếp tục như vậy, hàn độc sẽ nhanh chóng xâm nhập tâm mạch, đến lúc đó thì……
Phượng Ly Thiên bất chấp mọi thứ, để Hiên Viên Cẩm Mặc tựa vào ngực mình, ngưng tụ chân khí lưu hỏa chưa khôi phục đủ năm thành trong lòng bàn tay, một tay dán lên ngực y bảo vệ tâm mạch, một tay để trên bụng y, chậm rãi truyền qua lưu hỏa cực nóng, giao tranh với hàn băng khí âm hàn.
“Ưm…… Đau……” Hiên Viên Cẩm Mặc đã sớm mất đi ý thức, chỉ là cơn đau do băng hỏa giao tranh khiến thân thể y bất giác run rẩy, Phượng Ly Thiên đau lòng nhíu mày, tay để trên ngực y lại tăng thêm chút sức, chia ra một phần nội lực để giúp y làm ấm người, giảm bớt cơn đau tận xương kia.
Dần dần, trên trán Phượng Ly Thiên đã toát mồ hôi lạnh, nội lực không đủ khiến hắn có chút choáng váng, chỉ là hắn không dám thả lỏng, cố gắng giữ lại một chút tỉnh táo truyền nội lực nhanh hơn. Sức lực dần rút đi như kéo tơ, Phượng Ly Thiên thậm chí không thể chịu được thể trọng của hai người, đành phải tựa vào đầu giương, giao sức nặng thân thể cho thanh gỗ khắc hoa phía sau.
Ấn ký xanh tím bị lưu hỏa màu vàng nhạt thay thế từng chút một, khôi phục màu lúa mạch xinh đẹp, nhưng sắc mặt Phượng Ly Thiên đã càng ngày càng tái nhợt, một vệt máu đỏ sẫm từ khóe môi chảy xuống.
Phượng Ly Thiên đặt Hiên Viên Cẩm Mặc đã được khử hết hàn độc nằm xuống, chống tay hai bên người y, chăm chú nhìn người còn đang mê man, máu tươi theo khóe môi rơi xuống đọng lại trên bờ ngực rộng lớn kia, hắn muốn lau đi, lại bất chợt ngã quỵ trên người Hiên Viên Cẩm Mặc, hôn mê.
“Chủ nhân.” Ám Nhất không thể không hiện thân, đặt lòng bàn tay lên lưng Phượng Ly Thiên, truyền tống nội lực cho hắn, nhưng đối với người tu luyện Lưu Hỏa thần công mà nói, nội lực bình thường không có nhiều tác dụng lắm.
Lam Cẩn bị ám vệ vội vàng tìm đến, cảnh tượng lọt vào tầm mắt khiến tim hắn quặt thắt, cái người cường đại mà hoa mỹ kia giờ khắc này chẳng còn chút sức sống nằm trên người Hiên Viên Cẩm Mặc, gương mặt tinh xảo xám trắng như tờ giấy, khóe miệng vẫn còn vệt máu chưa khô. Hắn vội bế Phượng Ly Thiên lên, nhanh chóng đi ra ngoài, quay đầu nhìn lướt qua trên giường, ra hiệu cho ám vệ chăm sóc tốt người nằm trên đó rồi nhanh chóng rời đi, bóng dáng hắn chỉ thấp thoáng vài lần rồi biến mắt trong núi Phượng Hoàng rậm rạp xanh tươi.
“Ca ca……” Âm thanh ngọt ngào nhu thuận từ phía sau truyền đến, mộng cảnh mờ mịt khiến y không thấy rõ mặt người tới, Hiên Viên Cẩm Mặc lần tìm theo âm thanh, lại thấy Phượng Ly Thiên đứng sau lớp sương mù dày đặc, trong mắt phượng yêu dã lưu chuyển ánh sáng nhàn nhạt nhìn không thấu, hắn dịu dàng nói: ”Mặc, ta sẽ không rời khỏi ngươi, cho dù người khắp thiên hạ đều đối địch với ngươi, ta cũng sẽ đứng bên cạnh ngươi, giúp ngươi bình định thiên hạ.”
Sau đó, gương mặt xinh đẹp của mẫu hậu xuất hiện, từ từ nhăn nhó lại, giận dữ chỉ vào y: ”Các ngươi là huynh đệ, đây là loạn luân!”
“Ca ca, rõ ràng chúng ta yêu nhau, vì sao không thể ở bên nhau, vì sao……” Phượng Ly Thiên đau thương nhìn y.
“Vì sao ư……” Hiên Viên Cẩm Mặc vùng dậy khỏi cơn ác mộng, thở ra một hơi, quay đầu, vị trí bên người trống trơn, y đã quen mỗi ngày thức dậy đều sẽ nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ kia đang ngủ, giờ đây bỗng cảm thấy vô cùng mất mát. Y nhớ rõ hình như tối hôm qua nội thương phát tác, nhưng hiện giờ thân thể lại rất thoải mái. Vì thế y nhanh chóng ngồi dậy, ngọc bội kỳ lân bên giường phiến lên ánh sáng ôn nhuận dưới ánh mặt trời, tàn nhẫn nhắc nhở y rằng, mọi chuyện tối qua không phải một giấc mộng hoang đường.
Hiên Viên Cẩm Mặc cứng người lại, nắm chặt ngọc bội trong tay, dù thế nào đi nữa, Hiên Viên Cẩm Thiên cũng là đệ đệ y, đây là ràng buộc huyết thống cả đời cũng không thể chặt đứt, còn về phần y…… cứ xem như chỉ là nhất thời hoang đường……
Quyết định như vậy, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc lại thấy trong lòng trống rỗng, tựa như bị ai đó khoét đi một nửa, trỗng rỗng đớn đau.
Ly Thiên, vì sao lại gạt ta? Nếu Phượng Ly Thiên nói cho y biết chân tướng ngay từ đầu, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không đi đến tình thế hôm nay, không có tình cảm bội đức ấy……
Mọi chuyện trong Phượng Cung đều diễn ra rất bình thường, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc không tìm thấy Phượng Ly Thiên, hỏi thị nữ xung quanh, các nàng cũng không biết. Hiên Viên Cẩm Mặc đứng trên hành lang bằng gỗ, ngẩn người nghe tiếng nước chảy róc rách.
“Ngươi tỉnh rồi à.” Lam Cẩn đi tới từ một phía khác của hành lang, cũng không cố ý đặt nhẹ bước chân, tấm sàn bằng gỗ kêu lên kẹt kẹt.
“Ly Thiên đâu?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn hắn, y luôn rất lo lắng đến chuyện Phượng Ly Thiên bỗng dưng biến mất.
Lam Cẩn ngẩng đầu nhìn xa xa, dùng âm điệu lãnh tĩnh nói: “Quân đội của ngươi đang ở dưới chân núi chờ ngươi.”
“Ta biết,” Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, hôm nay y phải đi rồi, bởi vì bất ngờ bị bắt đi, hành trình đã phải trì hoãn, nếu còn không xuống núi, sợ là Tướng quân Lạc Thành sẽ đánh lên đây, “Ly Thiên đi đâu vậy?”
“Vì cứu ngươi, hao hết nội lực, đang bế quan ở cấm địa.” Lam Cẩn lạnh nhạt nói.
“Rất nghiêm trọng sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc không chút nghĩ ngợi hỏi, rồi lại tức nhận ra mình đã quá kích động trước mặt người ngoài.
Lam Cẩn muốn nói với y, tình trạng của Phượng Ly Thiên hiện tại rất không tốt, vì để y bớt khổ sở mà hắn đã cưỡng chế rút cạn nội lực còn chưa khôi phục của mình, khiến bản thân bị nội thương nghiêm trọng. Nhưng nhớ đến người nọ dùng thân phận cung chủ lặp đi lặp lại không được để y biết, hắn đành phải khẽ cắn môi: “Không chết được, ngươi đi đi.” Nói xong, xoay người định rời đi.
Nhớ tới lần trước khi Phượng Ly Thiên cứu Lam Cẩn, cũng chỉ có chút mệt mỏi, ngồi xuống tĩnh tọa một khoảng thời gian sẽ khôi phục, y cũng không nghĩ nhiều nữa.
“Đợi một chút,” Đối với thái độ của Lam Cẩn, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không truy cứu, giao ngọc bội kỳ lân trong tay cho Lam Cẩn, “Đây là ngọc bội của hắn, chờ khi sức khỏe hắn phục hồi, bảo hắn đến kinh thành, khôi phục thân phận Vương gia.”
“Vương gia?” Lam Cẩn nhíu mày kiếm, “Ngươi muốn chiêu cáo với thiên hạ các ngươi là huynh đệ sao? Ngươi nghĩ là hắn sẽ cần thân phận Vương gia này sao?”
“Chúng ta là huynh đệ!” Hiên Viên Cẩm Mặc trảm đinh chặt sắt nói, là nói với người khác, cũng là đang thuyết phục chính mình, nhưng y lại cảm thấy tim đau đến khó chịu, thở dài nói: “Kiếp này, cũng chỉ có thể làm huynh đệ……”
Nhìn bóng lưng Hiên Viên Cẩm Mặc xoay người rời đi, Lam Cẩn căm giận quát: “Ngươi sẽ hối hận!” Đó là tình yêu hắn không thể chạm tới, nhưng người này lại không biết quý trọng.
Hiên Viên Cẩm Mặc khựng lại, cười tự giễu, kỳ thật, y đã hối hận rồi, nhưng mà, vậy thì sao chứ? Bọn họ, tuyệt đối không thể nào……
Phượng Ly Thiên khoanh tay đứng trên vách đá cao, siết chặt khối ngọc bội tượng trưng cho thân phận Vương gia, nhìn bóng dáng quyết tuyệt của Hiên Viên Cẩm Mặc dung nhập vào đại quân đông nghìn nghịt dưới chân núi, trên người y vẫn mặc ti y (ti y là áo bằng tơ tằm) màu đen của Phượng Ly Thiên, cưỡi trên lưng Thanh Thông mã cao lớn, dáng người tiêu sái tràn ngập khí phách đế vương, phất tay, khởi hành, tuyệt trần mà đi. Nhưng trong khoảnh khắc ngựa cất vó lại nhịn không được quay đầu, tiếc rằng núi xanh trập trùng, rốt cuộc vẫn không biết người nọ ẩn mình nơi nào.
“Thiên nhi……” Hết thảy cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, tiêu tán trong gió.
“Ly Thiên, trên núi gió lớn……” Lam Cẩn từ phía sau đi tới, lo lắng nhìn Phượng Ly Thiên hiện giờ không có nội lực hộ thể.
“Mười tám ám vệ đã đuổi theo chưa?” Phượng Ly Thiên chỉ đưa lưng về phía hắn, không nhìn thấy biểu tình.
“Đi hết rồi,” Lam Cẩn thở dài, ám vệ đến chết cũng phải đi theo bên cạnh chủ nhân bảo hộ chủ nhân, nhưng Phượng Ly Thiên sau khi mất đi năng lực tự bảo vệ mình còn phái hết tất cả ám vệ đi theo Hiên Viên Cẩm Mặc, “Cả Ám Nhất ngươi cũng không giữ lại sao?”
“Vừa mới đăng cơ, rất nguy hiểm.” Phượng Ly Thiên thản nhiên nói, không vui không buồn, sa y màu đỏ tung bay trong gió, tựa như Hỏa Phượng hoàng bất kỳ lúc nào cũng có thể mọc cánh bay đi, hắn nhấc chân nhảy xuống vách núi đen kịt.
Lam Cẩn cả kinh, vội vàng nhảy theo.
Thì ra, dưới vách núi có một đài cao thấp thoáng giữa những hàng cây xanh. Phượng Ly Thiên đứng trên đài cao, xoay người đi vào sơn động sau đài. Nơi này chính là cấm địa của Phượng Cung, chỉ có các đời cung chủ và Nghi trượng mới có thể bước vào. Bên ngoài động không khác gì với những sơn động bình thường, trong động cũng rất thoáng đãng, có một dòng suối nước nóng lưu chuyển bên trong. Phượng Ly Thiên khoanh chân ngồi trên tảng đá ở giữa hồ nước, buồn cười nhìn Lam Cẩn đang vô cùng lo lắng: “Ngươi nghĩ rằng ta luẩn quẩn trong lòng định nhảy vực tự sát sao??”
Một vệt đỏ ửng nổi lên trên khuôn mặt tuấn tú của Lam Cẩn, bởi vì lo lắng tình trạng của Phượng Ly Thiên, nhất thời cũng quên mất dưới vách đá là cấm địa.
Phượng Ly Thiên cười cười, khổ sở là dĩ nhiên, nhưng hắn sẽ không cứ vậy mà từ bỏ, “Thay ta giao một phong thư cho tân hoàng vừa đăng cơ.”
“Viết cái gì?” Lam Cẩn bay lên tảng đá, ngồi phía sau Phượng Ly Thiên, để thân thể đang gắng gượng chống đỡ của hắn dựa vào người mình. Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lớp y phục truyền tới, Lam Cẩn có chút mong chờ nghĩ, có lẽ đây là một bước ngoặc, biết đâu Phượng Ly Thiên sẽ chấp nhận mình.
“Gặp gỡ chốn triều đình, không bằng quên nhau giữa giang hồ.” Phượng Ly Thiên có chút mệt mỏi nói, giao thể trọng cho người phía sau, điều động chân khí trong cơ thể, chậm rãi di chuyển trong kinh mạch.
Ánh mắt Lam Cẩn ảm đạm dần.
Gặp gỡ chốn triều đình, không bằng quên nhau giữa giang hồ. Phượng Ly Thiên, ngươi thật sự nghĩ vậy sao?