“Ta……” Phượng Ly Thiên há miệng thở dốc, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Hiên Viên Cẩm Mặc cúi người ôm lấy người trong lòng, vận khinh công lao tới điện Bàn Long, quát: “Truyền Thái y!”
Phượng Ly Thiên tựa vào đầu vai Hiên Viên Cẩm Mặc, yếu ớt nói: “Ta…… chịu không nổi…… muốn tìm…… một nơi an toàn…… mới chạy tới đây……”
“Thiên nhi, đừng nói nữa.” Hiên Viên Cẩm Mặc đau lòng nhíu mày, mỗi khi Phượng Ly Thiên nói một câu, một lượng máu lớn sẽ theo khóe miệng trào ra.
“Ta không phải…… muốn quấy rầy ngươi……” Quấy rầy ngươi cùng nữ nhân kia trước hoa dưới trăng, uống rượu nói cười, Phượng Ly Thiên dùng giọng điệu như uất ức lại như giận dỗi nói.
“Không phải.” Nghe âm thanh không còn hơi sức của người trong lòng, Hiên Viên Cẩm Mặc đau lòng muốn chết, vội vàng giải thích, “Chỉ gặp trên đường thôi, ngươi đừng nói nữa, đợi thương thế lành rồi nói sau.”
Các cung nữ nhìn thấy Hoàng Thượng vội vã ôm một người đi vào đều cuống quít hành lễ, Hiên Viên Cẩm Mặc giận dữ hét: “Đốt đèn, lấy nước ấm đến!” Các cung nữ lần đầu tiên thấy vị đế vương trầm ổn uy nghiêm kia thất thố như thế, ai cũng không dám lên tiếng, vội vàng đi làm việc.
Ánh nến chiếu sáng đại điện, mang đến cho cả căn phòng một tầng sáng ấm áp. Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng đặt Phượng Ly Thiên lên long sàng, lúc này mới thấy y phục dạ hành màu đen của hắn đã vô cùng rách nát, vết thương trên cánh tay phải sâu đến mức thấy được xương còn đang không ngừng chảy máu, gương mặt tuyệt mỹ tái nhợt như tờ giấy.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu chặt mày, ngoại trừ cơn đau quặn thắt, trong ***g ngực cũng dâng lên tức giận ngập trời, là kẻ nào mà có thể tổn thương hắn đến tận mức này? Y cẩn thận cởi ra vạt áo màu đen, trước ngực không có ngoại thương gì, nhưng lại in hằn một vết roi thật sâu, cùng vết thương trên cánh tay phải tạo thành một đường thẳng tắp, hẳn là do cùng một roi gây ra, vai trái có mấy vết máu đọng rất sâu, nhưng không còn chảy máu, xung quanh miệng vết thương hiện ra màu xanh trắng kỳ lạ.
Đột nhiên, đầu Phượng Ly Thiên nặng nề nghiêng qua một bên, ngất đi.
“Ly Thiên!” Hiên Viên Cẩm Mặc hoảng sợ, vươn tay chạm vào hai má Phượng Ly Thiên, nhẹ nhàng vuốt ve, nhưng người nọ không hề có phản ứng.
“Ám Tam, Ám Tứ!” Hiên Viên Cẩm Mặc trầm giọng hô, hai bóng đen đồng thời hiện thân đợi lệnh, “Xách Thái y đến đây cho trẫm!” Hoàng cung quá lớn, đợi mấy lão Thái y chậm chạp kia tới chẳng biết tới bao lâu.
“Dạ!” Hai ám vệ nháy mắt biến mất ngoài cửa sổ.
Hiên Viên Cẩm Mặc lấy kéo cẩn thận cắt đi quần áo trên cánh tay Phượng Ly Thiên, nhận lấy khăn ấm do cung nữ đưa tới, tránh đi miệng vết thương, nhẹ nhàng lau đi vết máu bẩn trên người hắn, y kéo chăn gấm đắp từ dưới ngực trở xuống, chừa ra cánh tay bị thương và bả vai ở bên ngoài.
Ba ngự y cùng một cái hòm thuốc bị hai ám vệ xách tới, còn chưa kịp định hồn đã thấy mình đứng trong điện Bàn Long, mà Hoàng thượng đang chuyên chú lau người cho nam nhân nằm trên giường. Thủ tọa Thái Y viện – Đoạn thái y hoàn hồn đầu tiên, vội ho một tiếng, hai người bên cạnh ông mới giật mình tỉnh táo lại, nơm nớp lo sợ quỳ xuống hành lễ: “Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, ngô hoàng……”
“Được rồi!” Hiên Viên Cẩm Mặc không kiên nhẫn khoát tay, “Mau lại đây bắt mạch.”
“Dạ, dạ!” Lén nhìn công tử trên giường một cái, Đoạn thái y thầm kêu khổ, mỗi lần thấy Phượng công tử ông tuyệt đối sẽ gặp xui xẻo.
Đoạn thái y đặt tay lên mạch đập của Phượng Ly Thiên, nếp nhăn trên trán càng lúc càng sâu, xoay người nói với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Khởi bẩm Hoàng Thượng, công tử bị nội thương nghiêm trọng, hơn nữa vết thương trên vai có độc, thần phải lập tức thi châm.” Dù sao người nọ cũng là nam sủng của Hoàng Thượng, cho dù là nam tử, cũng phải được sự đồng ý của Hoàng thượng mới được đụng vào.
Hiên Viên Cẩm Mặc gật gật đầu: “Thi châm đi, trẫm không muốn thấy hắn xảy ra chuyện gì.”
Xốc lên chăn gấm màu vàng sáng, lộ ra thân hình với đường cong mượt mà hoàn mỹ, cơ thể rắn chắc tràn đầy sức bật, đường cong tuyệt mỹ không một vết khuyết, đẹp đến mức khiến người ta đui mù. Xung quanh phát ra tiếng hít khí thật nhỏ, hai thái y trẻ tuổi rốt cuộc vẫn có định lực hơi kém.
Hiên Viên Cẩm Mặc không vui hừ lạnh một tiếng, khí thế băng lãnh khiến mọi người sợ tới mức vội dời tầm mắt.
Đoạn thái y mở hộp châm ra, lấy ra ngân châm chói lọi, từng cây từng cây ghim lên xung quanh miệng vết thương, nhẹ nhàng xoay xoay.
“A……” Phượng Ly Thiên rên khẽ một tiếng, tay Đoạn thái y không hề ngừng lại mà tiếp tục châm một châm lên huyệt đạp quanh thân hắn.
Máu màu đen tím chậm rãi trào ra xung quanh miệng vết thương, trán Phượng Ly Thiên toát đầy mồ hôi lạnh, chắc hẳn vì thi châm mà khiến cho nội thương đau đớn, hắn vô thức ngẩng đầu dậy, Hiên Viên Cẩm Mặc đứng bên giường lẳng lặng nhìn hắn, âm thầm siết chặt nắm tay dưới long bào.
“Ưm ” Phượng Ly Thiên rên một tiếng, đột nhiên mở mắt, phun ra một ngụm máu tươi, Đoạn thái y thu lại ngâm chân trên người hắn.
“Thiên nhi!” Hiên Viên Cẩm Mặc rốt cuộc nhịn không được, lao đến bên giường nhẹ nhàng nắm lấy tay Phượng Ly Thiên, muốn ôm lấy hắn, nhưng tay vươn ra rồi, lại buông xuống.
“Mặc……” Giọng Phượng Ly Thiên rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến lòng y đau đớn.
“Ta ở đây.” Hiên Viên Cẩm Mặc dịch xa ra một chút, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Phượng Ly Thiên, dịu dàng an ủi, nhận lấy khăn ấm cung nữ đưa qua, lau đi mồ hôi lạnh trên trán và vết máu ở khóe môi cho hắn.
“Luân lý đạo đức…… đối với ngươi mà…… nói…… quan trọng…… đến vậy sao……” Phượng Ly Thiên phát âm rất khó khăn, vừa nói xong lập tức nhíu mày, như đang đợi cơn đau qua đi, ổn rồi mới tiếp tục nói, “…… So với ta…… còn quan trọng hơn……”
Hiên Viên Cẩm Mặc trầm mặc một lát, khẽ thở dài: “Đừng nói nữa, việc này chờ ngươi khỏe rồi chúng ta nói sau.”
Cánh môi tái nhợt nhếch lên một nụ cười khổ, “Cơ thể của ta…… ta…… tự biết…… Mặc…… chuyện ta đã làm…… ta không hối hận…… A……” Phượng Ly Thiên khổ sở rên rỉ, thở hào hển gian nan vươn tay, muốn xoa lên mặt Hiên Viên Cẩm Mặc, “Kiếp sau…… chúng ta…… cũng không…… thể…… ở……” Tay nâng đến giữa không trung lại đột nhiên buông lỏng, mắt phượng xinh đẹp từ từ nhắm lại, một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chậm rãi chảy xuôi, theo hướng ngiêng của đầu, thấm vào trong gối.
Hiên Viên Cẩm Mặc mở to mắt, cứng người tại chỗ, phảng phất như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Thiên nhi y yêu thương nhất kiếp này, Phượng hoàng tuyệt thế vô song của y, bi thương đến thế, cô độc đến thế, cứ vậy mà rời khỏi y……
“Không, không!” Hiên Viên Cẩm Mặc hoàn hồn, hét lớn ôm Phượng Ly Thiên vào lòng, cả người y đều đang run rẩy, “Thiên nhi, đừng, đừng chết, đừng chết mà……” Luân lý đạo đức, thiên hạ hưng vong, đều không quan trọng bằng sinh mệnh của người này.
Đoạn thái y hoảng sợ, rõ ràng lúc nãy thi châm xong tình hình đã chuyển tốt rồi mà, sao lại đột nhiên chết chứ? Ông vội vàng kéo qua cánh tay rũ xuống một bên của Phượng Ly Thiên, cơ mặt nhịn không được co giật, nhìn Hoàng Thượng đang cực kỳ bi thương, thử gọi: “Hoàng, Hoàng Thượng, công tử chỉ hôn mê thôi.”
Hiên Viên Cẩm Mặc ngẩn người, cẩn thận cảm nhận, từ nơi thân thể chạm nhau truyền đến tiếng tim đập chậm rãi nhưng hữu lực, trong nháy mắt, cảm giác vui sướng khi mất mà có lại tràn ngập trong lòng. Y ôm chặt lấy người trong lòng, sợ chỉ cần buông lỏng một chút thì người này sẽ biến mất.
Sau khi trầm mặc thật lâu, Hiên Viên Cẩm Mặc mới buông Phượng Ly Thiên xuống giường, nhìn hai Thái y khác đang cẩn thận xử lý ngoại thương xong, rồi đem chăn gấm đắp lại, Hiên Viên Cẩm Mặc mới ngồi ở bên giường, trầm giọng hỏi, “Tình hình thế nào?”
“Hồi Hoàng Thượng, nội thương của công tử vô cùng nghiêm trọng, ngũ tạng và gân mạch cũng bị tổn thương,” Đoạn thái y dừng một chút, ngẩng đầu quan sát sắc mặt Hoàng thượng, kiên trì tiếp tục nói, “Cần liên tục thi châm bảy ngày để bức ra máu bầm trong cơ thể ra, hơn nữa trong vòng ba mươi ngày không thể vận dụng nội lực.”
“Trẫm đã biết, đi xuống đi.” Hiên Viên Cẩm Mặc khoát tay, suy nghĩ xem có nên sắp xếp Thái y ở lại Thiên điện để tiện bề tùy thời chữa thương cho Phượng Ly Thiên hay không, nhưng nghĩ đến phụ hoàng và mẫu hậu ở trong cung, sắp xếp như vậy nhất định sẽ khiến người ghé mắt, còn khiến tình cảnh của Phượng Ly Thiên trở nên nguy hiểm, vậy nên cũng thôi.
Tất cả mọi người lui xuống, trong điện Bàn Long khôi phục yên tĩnh, Hiên Viên Cẩm Mặc lẳng lặng ngồi bên giường, nhìn gương mặt khi ngủ của Phượng Ly Thiên. Ban đêm tĩnh mịch chỉ còn lại tiếng ánh nến cháy trụi, cảm giác cô độc thường ngày ám ảnh y lại không hề xuất hiện, cả đại điện chỉ vì người trên giường mà trở nên khác hẳn.
“Gặp gỡ chốn triều đình, không bằng quên nhau giữa giang hồ……” Vốn tưởng rằng phải thật lâu sau mới có thể gặp lại.
“Ta chịu không nổi, muốn tìm một nơi an toàn, nên……” Nhớ đến lời Phượng Ly Thiên vừa nói, hẳn là dưới tình huống trong người bị thương nặng, hắn đã theo bản năng nghĩ rằng hoàng cung là nơi an toàn nhất. Hiên Viên Cẩm Mặc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài xõa tung trên giường của hắn, khóe môi bỗng dưng cong lên mà chính y cũng không biết: “Thiên nhi, đừng lo, ca ca sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.”
“Si Mị.” Hiên Viên Cẩm Mặc nói với góc tối.
“Có thần.” Một người áo xám từ góc tối xuất hiện, hai người Si Mị Võng Lượng là thủ lĩnh của mật thám hoàng gia, Hiên Viên Ấp đã giao hệ thống tình báo hoàng gia cho Hiên Viên Cẩm Mặc lúc y đang cơ, tuy Hiên Viên Cẩm Mặc cũng có người thu thập tin tức của riêng mình, nhưng mật thám được hoàng gia bồi dưỡng từ nhỏ vẫn hữu dụng hơn nhiều.
“Điều tra rõ xem là ai làm hắn bị thương.”
“Dạ.” Si Mị khom mình hành lễ, sau đó biến mất trong bóng đêm.
“Hoàng Thượng, còn hai canh giờ nữa trời sẽ sáng, ngài ngủ một lát đi, ngày mai còn phải lâm triều.” Đức Phúc thấy trong điện còn sáng đèn, liền đi vào nhẹ giọng khuyên nhủ.
“Trẫm biết rồi.” Hiên Viên Cẩm Mặc thản nhiên nói, nhưng vẫn ngồi ở bên giường, ánh mắt lưu luyến trên dung nhan tinh xảo của Phượng Ly Thiên. Từ khi nhận nhau, bọn họ không còn gặp lại nữa, nay nhìn kỹ, mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng trước đây của Hiên Viên Cẩm Thiên, chỉ là, dù sao cũng có thay đổi quá nhiều, nhất là đôi mắt phượng hoặc nhân kia.
Y nhịn không được vươn tay, tỉ mỉ phác họa đôi mắt hắn, đường cong yêu dã như được vẽ ra, cong thành một độ cong duyên dáng, đuôi mắt khẽ nhếch, như chạm vào lòng người, nhồn nhột, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.
Đức Phúc nhìn Hoàng thượng hãy còn đắm chìm trong thế giới của mình, chỉ phải lui ra ngoài, đóng nhẹ cửa lại. Ông luôn cảm thấy thái độ của Hoàng thượng đối với Phượng công tử có chút thay đổi kỳ lạ, nhưng thay đổi như thế nào thì không nói rõ được, đại khái thì rõ ràng nhất chính là sự thay đổi trong ánh mắt của Hoàng thượng. Nhu hòa trong mắt Hoàng thượng dù là ai cũng có thể nhìn ra, đã bao nhiêu năm rồi, hẳn là mười ba năm nhỉ, mười ba năm qua chưa bao giờ thấy Hoàng thượng dịu dàng nhìn một người như vậy.
Lại lẳng lặng ngồi một hồi, Hiên Viên Cẩm Mặc xoa xoa mi tâm, giằng co cả buổi tối, quả thật rất mệt mỏi. Y vươn tay lấy ra hắc y rách nát dưới lưng Phượng Ly Thiên, bản thân cũng cởi áo lên giường, cẩn thận tránh đụng vào vết thương của hắn, nằm ở bên cạnh.
Long sàng vẫn rất rộng lớn, nhưng đêm nay nằm ở trên đó, đã không còn loại cảm giác trống trải tựa như chính mình cũng sắp tan biến, chỉ thấy rất ám áp, rất an toàn. Hiên Viên Cẩm Mặc tắt nến, hít vào một hơi thật sâu, mùi máu tươi nhàn nhạt mang theo hương ngô đồng thơm ngát, tràn ngập nguy hiểm nhưng lại khiến người ta an tâm đến lạ.