“Thiên nhi, hôm nay ta sẽ tuyên bố phong ngươi làm Vương gia.” Hiên Viên Cẩm Mặc giơ hai tay đứng trước gương, để mặc Phượng Ly Thiên buộc đai lưng cho mình.
Phượng Ly Thiên lắc lắc đầu, “Còn chưa báo với phụ hoàng, mẫu hậu, sao có thể đường đột tuyên bố như vậy?” Nói xong còn trêu tức nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc, “Mặc, không phải là ngươi muốn phong ta thành Vương gia khác họ, sau đó đem ta dưỡng vào hậu cung đó chứ?”
Hiên Viên Cẩm Mặc vội ho một tiếng: “Là ta nghĩ không chu toàn, sau khi hạ triều ta sẽ dẫn ngươi đi gặp họ.” Nói xong xoay người bước đi, lại bị người phía sau kéo lại ôm vào trong lòng.
Phượng Ly Thiên chôn đầu trong cổ của Hiên Viên Cẩm Mặc, cọ cọ: “Ca ca….”
Bị âm thanh mềm mại này khiến cho choáng váng, Hiên Viên Cẩm Mặc hơi giật mình hỏi: “Làm sao vậy? Á….”
Phượng Ly Thiên đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm trên cổ y: “Chỗ này có dấu răng nè.”
“Hả?” Hiên Viên Cẩm Mặc nhanh chóng đẩy hắn ra, lại soi gương thật kỹ, quả nhiên, có hai dấu răng chỉnh tề màu xanh tím nổi bật trên cổ, y nhíu mày nói, “Hỗn đản này, sao không chịu nói sớm chứ?”
“Ta cũng mới thấy mà.” Một đôi mắt phượng vô tội nhìn qua, khiến người ta có giận cũng không phát tác nổi.
Hiên Viên Cẩm Mặc thở dài, kéo cổ áo triều phục cao lên, miễn cưỡng che khuất dấu vết mờ ám kia: “Ngoan ngoãn ở đây chờ ta về dùng bữa.” Y vươn tay định sờ sờ đầu Phượng Ly Thiên, nhưng lại cảm thấy động tác này quá ngây thơ nên ngượng ngùng thu tay lại, xoay người đi vào triều.
Người luyện võ luôn có thói quen dậy sớm, giờ Hiên Viên Cẩm Mặc đi rồi, Phượng Ly Thiên tất nhiên cũng không còn tâm tình nằm trên giường nữa, xét thấy đã bị cảnh cáo mấy lần là không được luyện công nên hắn chỉ phải đến thư phòng tìm sách đọc.
“Công tử, Hoàng Thượng và các vị đại thần có chuyện quan trọng cần bàn, không thể trở lại dùng bữa.” Tử Tiêu đặt các món điểm tâm tinh xảo lên bàn, nắng sớm chiếu vào bóng người áo trắng trên ghế, hiện ra vài phần không chân thật, khiến tiểu cô nương nhìn mà có chút thất thần.
“Xảy ra chuyện gì sao?” Phượng Ly Thiên khép sách lại, ôm mèo vào lòng ngồi xuống bên bàn.
“Việc này nô tỳ không biết.” Tử Tiêu vội cúi đầu, thân phận người này không cho phép nàng tùy ý quan khán.
“Nghe nói là lũ xuân tràn xuống, phải thương lượng chuyện phòng lũ ở sông Huyền Lăng phương Bắc.” Đức Phúc lắc thân mình béo tròn của mình đi vào, sắc mặt xanh mét, phía sau còn tiểu thái giám trẻ tuổi đi theo, “Công tử đừng vội dùng bữa, Thái Hậu mời ngài đến An Bình Cung cùng ăn.”
Phượng Ly Thiên nhướn mày, cười như không cười nhìn Đức Phúc. Sông Huyền Lăng là một dòng sông lớn ở phía Bắc Huy triều, khoảng cách từ Tây sang Đông lớn hơn một nửa quốc thổ phương Bắc, khiến cho mùa xuân hằng năm, thời điểm băng tan của thượng nguồn và hạ nguồn luôn sớm hơn đoạn giữa, nước ở thượng nguồn lắng xuống, đợi đến khi băng ở đoạn giữa tan hết thì mực nước sẽ đột nhiên tăng cao, tạo thành lũ xuân. Đây là chuyện hàng năm đều có, không tính là chuyện gì bất ngờ, lại cố tình chọn buổi sáng hôm nay thương nghị, còn giữ chân Hoàng Thượng không để y trở về dùng bữa, điều kỳ lạ trong đó không cần nói cũng hiểu.
An Bình Cung là nơi ở của Thái Thượng Hoàng đã thoái vị và Thái Hậu, nay Phượng Ly Thiên mang thân phận khó nói, Thái Hậu lại mời hắn đến dùng bữa, hắn cũng không cho rằng đây là chuyện tốt gì đâu.
“Đi báo lại với Thái Hậu, nói hai ngày trước ta tẩu hỏa nhập ma, nay nội thương nặng thêm, đang nằm trên giường không dậy nổi, không thể đi bái kiến Thái Hậu, ngày khác khỏe hơn sẽ tự tới cửa bồi tội.” Nói xong, chẳng chút khách khí cầm đũa lên, cắn một ngụm vào thang bao, nước canh thơm ngọt tràn vào miệng, Phượng Ly Thiên vui vẻ nheo mắt lại, “Vẫn là thang bao trong cung làm ăn ngon nhất.” Sau đó hút hết nước canh trong bánh bao vào miệng.
“Ngươi….” Tiểu thái giám đi theo Đức Phúc vào giận đến phát run, người này làm gì có dáng vẻ “thương thế nghiêm trọng” cơ chứ? Rõ ràng là người tỉnh táo, sức khỏe tốt, khẩu vị ngon thì có. Nhưng dù sao hắn cũng là người theo bên cạnh Thái Hậu, đã được tôi luyện nhiều năm, hít sâu mấy hơi, vẫn cố nhịn xuống, nhướn mày nói, “Phượng công tử, mong ngài nhận rõ thân phận của mình, nơi này là Hoàng cung, không phải chỗ mặc ngài tự tại…”
“Nếu chưa ăn cơm cảm thấy không công bằng thì ngồi xuống cùng ăn đi.” Phượng Ly Thiên vô cùng chân thành liếc nhìn tên tiểu thái giám vênh váo tự đắc kia một cái, thấy bộ dáng khó chịu của hắn rồi thì lại cúi đầu tiếp tục uống canh ngân nhĩ hạt sen của mình.
Nhìn Phượng công tử thản nhiên từ chối lời mời của Thái Hậu, lại khiến tâm phúc bên cạnh Thái Hậu tức đến xì khói, cái thân thể béo tròn của Đức Phúc lại không khỏi run lên, ông cũng không thể để vị tổ tông này xảy ra chuyện gì a: “Liên Thăng à, Thái Hậu đồng ý mời công tử dùng điểm tâm tất nhiên là chuyện tốt, nhưng lời công tử nói là sự thật, Thái y đã dặn đi dặn lại là công tử không được đi lại, điểm tâm này cũng là bọn nô tài đặt đến trước bàn cơm, ngươi cứ trở về hồi bẩm với Thái Hậu thế đi, Thái Hậu không phải là người không thấu tình đạt lý.”
“E là không được, Thái Hậu dặn dò nhất định mời Phượng công tử đến, nếu công tử không tiện đi lại, ngồi trên liễn xa để chúng nô tài nâng qua là được.” Đối với hai người trợn mắt nói dối này, tiểu thái giám tên là Liên Thăng không hề nhượng bộ, nâng tay ra hiệu cho thị vệ canh giữ ngoài điện vào dẫn người đi.
Đức Phúc nổi giận nói: “Hoàng thượng hạ chỉ không được để công tử bước ra điện Bàn Long này nửa bước, nếu công tử bước ra ngoài chính là kháng chỉ, chúng nô tài trong điện Bàn Long cũng phải rơi đầu theo, các ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Thị vệ ngoài điện vốn không định động thủ, nhân thủ trong điện Bàn Long há là kẻ người khác có thể sai khiến? Lời này của Đức Phúc là đang nói cho Liên Thăng nghe, ý là cảnh cáo hắn vị công tử này chính là người trên đầu quả tim của Hoàng Thượng, không thể đụng tới. Cũng là đang nhắc nhở hắn, Thái Hậu có quyền lớn cỡ nào cũng chỉ hữu hiệu trong hậu cung, Phượng Ly Thiên không phải người trong hậu cung, Thái Hậu không có quyền quản hắn.
“Đức tổng quản, ngài đừng khiến tiểu nhân khó xử, ý chỉ Thái Hậu ai cũng không thể cãi lại, huống hồ Thái Hậu cũng chỉ mời công tử qua dùng cơm, ngài lo lắng cái gì chứ? Phía Hoàng Thượng Thái Hậu sẽ đích thân giải thích, ngài không cần quan tâm. Phật ý Thái Hậu, hậu quả ngươi và ta gánh không nổi đâu.” Liên Thăng vốn tưởng rằng chuyện lần này rất dễ giải quyết, vì Thái Hậu muốn gặp, ai lại dám không đi? Ai ngờ này Đức Phúc ra tay cản trở, vị chính chủ kia lại cứng mềm không ăn, đúng là buồn cười.
Phượng Ly Thiên không để ý tới hai người trong nụ cười giấu đao, trong lời nói có ẩn ý kia, hắn ăn điểm tâm xong thì ôm mèo đi vào trong phòng.
“Tốt thôi, vậy nô tài cũng chỉ có thể bẩm báo tường tận.” Liên Thăng phất tay áo định đi, lại bị Đức Phúc túm lại.
“Cái tên ngốc này, ngươi nghĩ gì mà tức giận với người này vậy? Tình thế hiện giờ ngươi cũng biết mà, Hoàng Thượng cực sủng Phượng công tử, tuyệt không để hắn xảy ra chuyện gì. Lần này ý của Thái Hậu ngươi cũng biết rõ, chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, thân là nô tài chúng ta chỉ cần phụ trách truyền lời là được, hay là ngươi cho rằng mình có thể đấu lại Hoàng Thượng?”
Đức Phúc vừa cười vừa đưa Liên Thăng ra ngoài, vừa thì thầm với hắn, biểu tình rất không hợp với lời nói.
“Tiểu nhân đã hiểu, cảm ơn Đức tổng quản nhắc nhở, tiểu nhân nhất định sẽ truyền lời thật tốt, tuyệt không nhiều lời.” Tiểu thái giám vốn một lòng một dạ muốn cáo trạng chuyện này giờ mới tỉnh ngộ, nếu Thái Hậu truy cứu chuyện này sẽ phát hỏa lên Phượng công tử, Hoàng Thượng ngoài mặt cũng không thể làm gì Thái Hậu, nhất định sẽ lấy tên nô tài là “đầu nguồn xuyên tạc” này trút giận, đến lúc đó chỉ sợ….
Đức Phúc nghiêm túc gật gật đầu.
Trong An Bình Cung.
Trong thiên điện có Hoàng hậu Thượng Quan Tư Di và tứ phi là Hiền, Lương, Thục, Đức có địa vị nhất trong cung đang ngồi. Thái Hậu Thượng Quan Nhan mặc phượng bào đỏ thẫm, đường viền kim tuyến thêu phượng hoàng mỹ lệ, nghiêng người dựa trên tháp, ung dung quý phái không nói nên lời. Hoàng hậu ngồi bên cạnh Thái Hậu, mặc chính trang màu đỏ tươi, tứ phi cũng trang điểm tỉ mỉ, Hiền phi đoan trang tao nhã, Lương phi thanh lệ khả nhân, Thục phi an tĩnh dịu dàng, Đức phi nóng bỏng đường hoàng.
Đức phi nhịn không được mở miệng nói: “Thái Hậu, người nọ làm vậy chính là công nhiên khiêu khích! Tuyệt không thể cứ bỏ qua như vậy. Hiện giờ đã thế này, sao này vào cung còn tự cao tới mức nào? Còn không phải cưỡi lên đầu Thái Hậu sao?”
Hiền phi lo lắng nhíu mày: “Hoàng Thượng vốn rất cần chính yêu dân, giờ lúc lũ xuân tràn xuống sông Huyền Lăng lại vì người này mà dạ dạ xuân tiêu, hai ngày không lâm triều, thật khiến người người bất an.”
Lương phi chuyển động đôi mắt trong veo như nước: “Thái Hậu nương nương chớ tức giận, người kia cũng chỉ là một thảo dân sơn dã, Hoàng Thượng sủng hắn, hắn lập tức nghĩ mình là dưới một người trên vạn người, không cần so đo với hắn. Thái Hậu chỉ cần nhắc nhở Hoàng Thượng một chút là được rồi, Hoàng Thượng thánh minh, nhất định sẽ hiểu rõ khổ tâm của Thái Hậu.”
Thục phi chỉ nhu thuận cúi đầu, không định mở miệng.
“Thân thể ôm bệnh nhẹ?” Thượng Quan Tư Di nhướn mày, cười lạnh một tiếng, “Không phải do tẩu hỏa nhập ma tạo thành đó chứ?”
“Di nhi, chú ý thân phận của con.” Thượng Quan Nhan dựa trên Phượng tháp, nhẹ giọng nhắc nhở, khí thế không giận tự uy khiến chúng tần phi đang xôn xao trong phòng lập tức im lặng. Quan hệ giữa Hoàng Thượng và vị cung chủ Phượng Cung kia bà không phải không biết, vốn bà cũng không tán thành việc Hiên Viên Cẩm Mặc quá thân thiết với Phượng Ly Thiên, nhưng trải qua cung biến lần đó, Phượng Ly Thiên không những cứu Hiên Viên Cẩm Mặc ra còn giúp y an toàn trở về, bà cũng định mắt nhắm mắt mở mặc kệ không quản tới. Nhưng nay, trong cung huyên náo đến mức gà chó không yên, thậm chí còn uy hiếp đến triều ca, bà không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn được nữa.
Thượng Quan Tư Di không cam lòng bấu chặt khăn tay, nhưng cũng không dám nhiều lời nữa, nhìn lướt qua chúng tần phi trong điện, ai nấy cũng cúi đầu không dám lên tiếng.
“Hoàng hậu và tứ phi cùng ai gia đến điện Bàn Long, những người khác lui xuống hết đi.” Thượng Quan Nhan đứng dậy nói, “Nếu mời không được, vậy ai gia phải tự mình đi đến ‘bái kiến’ thôi.”
“Vâng!” Năm người cùng thầm rải hoa trong lòng, để xem con hồ ly tinh đực kia còn sống được bao lâu.
Tuy rằng đã gần đến trưa, nhưng trong điện Bàn Long vẫn vô cùng yên ắng, cửa gỗ khắc hoa cao lớn đóng chặt, che khuất tất cả ánh mắt dò xét.
Màn trướng màu vàng sáng chậm rãi được cuốn lên, lộ ra cảnh đẹp trên giường. Một bàn tay thon dài đang khoát nhẹ lên chăn gấm màu vàng sáng, da thịt trắng noãn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt, theo bàn tay này nhìn lên, là nội sam tuyết trắng che khuất cánh tay, tóc dài đen nhánh nhẹ nhàng quấn quanh trên đó, lại nhìn lên thêm chút nữa, đó là tuấn nhan đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Thượng Quan Nhan cùng năm hậu phi vừa bước vào, nhìn thấy chính là cảnh tượng như vậy. Các nàng tỉ mỉ chỉnh lại trang dung, nhưng đứng trước nam tử y quan bất chính, mặt còn có vẻ bệnh trạng này, lại mất đi toàn bộ nhan sắc, giống như bách hoa đua nhau khoe sắc và ngọc quý thiên nhiên vậy, hoa có đẹp có diễm tới đâu, cũng chỉ có thể trở thành vật làm nền cho ngọc quý.
Đức Phúc mang ghế dựa tới cho Thái Hậu, thấp giọng nói: “Thái Hậu thứ tội, công tử vừa uống thuốc, thân thể còn quá hư nhược, lại mê man nữa rồi.”
Thượng Quan Nhan không nói gì, nhận lấy ly trà Đức Phúc đưa tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Thể diện thật lớn a, Thái Hậu tự mình đến thăm, vậy mà còn ngủ ngon lành tới vậy.” Giọng Đức phi sắc bén vang lên. Người trên giường rên khẽ một tiếng, hàng mi dài mảnh run rẩy, chậm rãi mở ra, mệt mỏi nhíu mày, quay đầu thấy cả phòng toàn là nữ nhân, hình như có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã khôi phục bình tĩnh, “Đức Phúc, xảy ra chuyện gì?” Âm thanh như tiếng suối trong khiến người ta say mê.
Thục phi thấy Lương phi nhìn đến ngây người, liền đẩy nhẹ nàng một cái, Lương phi vội hoàn hồn, cúi đầu không dám nhìn nữa.
“Công tử, là Thái Hậu, Hoàng hậu và bốn vị nương nương đến thăm ngài.” Đức Phúc đáp.
Phượng Ly Thiên gắng gượng đứng dậy, thân thể có vẻ không chịu nổi động tác này, lúc ngồi được một nửa lại yếu ớt ngã xuống, Tử Tiêu ở bên cạnh vội đỡ lấy hắn, chêm cái đệm thật dày sau lưng hắn. Thiên hạ tuyệt mỹ tựa vào đầu giường thở dốc một hơi mới khôi phục, áy náy nhìn Thượng Quan Nhan: “Thảo dân không đủ sức hành lễ với Thái Hậu, mong Thái Hậu thứ tội.” Đùa sao, giờ mà bảo hắn quỳ, là quỳ với lão nương của hắn nhưng đồng thời cũng là hành lễ với năm nữ nhân phía sau, hắn mới không thèm làm.
Phượng Ly Thiên chẳng hề có ý định hành lễ, chỉ lẳng lặng nhìn dung nhan mỹ mạo của Thái Hậu trông qua chỉ có vẻ mới hơn ba mươi kia, trong đôi mắt như thủy tinh đen ánh lên vẻ lưu luyến, hoài niệm cùng vô số loại tình cảm Thượng Quan Nhan không hiểu được.
Thượng Quan Nhan không khỏi rung động, nhưng cũng không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng áp chế sự khác thường trong lòng, nhưng cũng không nói nên lời trách cứ, chỉ phải nói một tiếng: “Thôi.”