Phượng Ly Thiên lắc lắc chén rượu trong tay, lẳng lặng nghe A Mỗ Hãn tự thuật. Để mặc hắn dùng tiếng Hán sức sẹo luyên thuyên lòng vòng nửa ngày, bản thân tự lược ra những điều cần thiết, phác họa một tình hình đại khái.
Hung Nô trải qua sự thống trị của mấy đời Khả Hãn, chính quyền hiện tại đã tương đối được củng cố, chẳng qua bởi vì trận nạn tuyết vừa rồi, trong nhóm quý tộc sinh ra lập trường khác nhau, một phe chủ trương tìm kiếm viện trợ, một phe chủ trương lấy chiến dưỡng quốc. Khả Hãn không muốn chiến tranh, nhưng Trát Úc lại đứng ở phe chủ chiến, cho nên……
Phượng Ly Thiên nhếch môi cười lạnh: “Ngươi nói với bổn vương những thứ đó là vì muốn nhắc nhở bổn vương phải đề phòng tên cá chiên kia sao?” Tuy A Mỗ Hãn trông có vẻ thành thật, nhưng Phượng Ly Thiên cũng không cho rằng hắn là tên ngốc, vô duyên vô cớ lại nói những chuyện cơ mật như vậy với một kẻ tính ra là Trấn Quốc vương gia của địch quốc, hoặc là có chuyện muốn cầu hắn, hoặc là muốn lợi dụng hắn trong cuộc nội đấu của đoàn sứ thần.
“Ta là một thương nhân, ta biết rõ nếu muốn có được lợi ích thì phải chịu trả giá, ta không chấp nhận chiến tranh, bởi vì chỉ dựa vào những thứ cướp được từ chiến tranh thì không thể giúp tộc nhân ta vượt qua cửa ải khó khăn.” A Mỗ Hãn nói xong liền lấy từ trong túi da đeo bên hông ra hơn mười viên đá quý phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ, đặt xuống trước mặt Phượng Ly Thiên, “Vương gia thấy chất lượng của những viên đá quý này thế nào?”
Phượng Ly Thiên không đưa tay nhận, chỉ nhìn thoáng qua đá quý trên bàn, cơ bản thì đây là những nguyên thạch có vài màu như lam, đỏ, tím, trắng, chưa được sức người mài dũa, gồ ghề không tinh xảo, có vài chỗ dính bẩn, nhưng những thứ đó không làm ảnh hướng đến ánh sáng của viên đá, đây gọi là điêu sức của thiên nhiên, tất cả những viên đá quý kia đều là thượng phẩm.
Nhìn ánh mắt cười như không cười xinh đẹp của Phượng vương, A Mỗ Hãn lại cảm thấy ngồi đối diện mình chính là một con hồ ly ngàn năm, mồ hôi lạnh bất giác chảy ròng: “Những thứ này đào được trong cảnh nội của nước ta, khu mỏ đó thuộc về Khả Hãn, cho nên ta muốn thông qua việc bán đá quý và binh khí để đổi tiền.”
Phượng Ly Thiên sáng tỏ nhếch môi: “Tự lực cánh sinh tất nhiên là ý rất tốt, nhưng mà Phó sứ đại nhân định bán những thứ đó cho ai?”
A Mỗ Hãn ngẩn người: “Tất nhiên là bán cho triều đình, các người mua chúng thì có thể tránh được chiến tranh, hơn nữa các người cũng không chịu thiệt.”
“Hừ!” Phượng Ly Thiên đặt mạnh chén rượu lên bàn, “Ngươi đang uy hiếp bổn vương sao?”
“Không không không,” A Mỗ Hãn vội lắc tay, trong đôi mắt dị tộc hiện ra vài tia bối rối, do dự một hồi mới như hạ quyết tâm mà nói: “Tình thế hiện giờ của Khả Hãn cũng không tốt, cho nên ta mong có thể kết minh với Huy triều. Phe chủ chiến muốn nhân lúc chiến tranh cướp lấy vị trí Khả Hãn, lần này Trát Úc tới đây kỳ thật là muốn phá hỏng quan hệ giữa Vương gia và Hoàng Thượng, hơn nữa còn muốn ám sát Hoàng Thượng để khơi mào chiến tranh.”
Đồng tử Phượng Ly Thiên chợt co rút: “Nói vậy mỹ nhân kia cũng có vấn đề?”
“Mỹ nhân kia là do Trát Úc mang đến, nhiệm vụ của nàng ta cũng không rõ lắm,” A Mỗ Hãn thăm dò nghiêng người về phía trước, “Ta đã lấy ra đủ thành ý, Vương gia có thể tin tưởng ta rồi chứ?”
Phượng Ly Thiên quơ quơ chén rượu trong tay, mắt phượng lưu chuyển quang hoa hơi híp lại, nâng chén hướng về A Mỗ Hãn vẫn đang mang nét mặt khẩn trương: “Vậy, vì minh hữu, chúng ta cạn chén.”
Buổi tối ở Khinh Mộng Lâu vĩnh viễn náo nhiệt như thế, là nơi tiêu tiền lớn nhất trong kinh thành, các nhà quyền quý không chỉ đến đây tìm hoan mua vui, mà còn để tiến hành một vài giao dịch không lên được mặt bàn hoặc là thừa cơ xây dựng quan hệ, kết giao tình. Đương nhiên, Thượng Quan Trác là khách quen nơi này lại không hề biết đến những việc đó, chỉ lo ăn chơi phóng túng, là thứ tử của Thừa tướng, hắn có đầy đủ vốn liếng để tiêu xài ở đây.
“Đại ca, vất vả lắm mới ra ngoài chơi được một lần, huynh nghiêm túc vậy làm gì?” Thượng Quan Trác đẩy Thượng Quan Thừa ở bên cạnh.
Thượng Quan Thừa nhíu nhíu mày, đêm nay Nhị đệ không nên kéo hắn đến đây, hắn là mệnh quan triều đình, Khinh Mộng Lâu này nhiều người phức tạp, truyền ra sẽ không tốt với danh dự của hắn. Đang suy nghĩ có nên rời đi hay không, ngẩng đầu lại thấy một người có hơi quen mắt, lén lút lẩn vào nhã gian lầu hai, đúng rồi, đó không phải là sứ giả Hung Nô — Trát Úc sao?
A Mỗ Hãn tự xưng có cách đút lót để cho hắn gặp được Phượng vương, Trát Úc liền nửa tinh nửa ngờ đi tới Khinh Mộng Lâu, thấy Phượng Ly Thiên quả nhiên đang uống rượu trong nhã gian. Vì thế vừa lòng ngẩng cao đầu lên, đi qua ngồi như đã tính trước được mọi việc.
Thượng Quan Thừa hỏi thăm tú bà người ở trong nhã gian, nào biết sau khi tú bà kia gõ của hắn một đóng tiền lại chỉ cho mấy lời miêu tả mơ hồ, chỉ nói là Trát Úc đi gặp một công tử tuấn mỹ, còn về thân phận của công tử kia thì bà ta không biết. Vì thế hắn chỉ đành phải bao nhã gian đối diện, chờ người bên trong đi ra.
“Sao bổn vương phải giúp các ngươi?” Phượng Ly Thiên nhìn cái vẻ mặt tình thế bắt buộc của tên cá chiên kia, nhìn sao cũng muốn băm hắn ra đem đi chiên lại, rưới nước xốt, làm thành một món cá chiên mới toanh xốp giòn.
(Trác Úc [zāyù] đọc gần giống cá chiên [zháyú] đó nha, mấy chương trước quên giải thích, xin lỗi mọi người ỌvỌ)
“Chỉ cần Vương gia cùng chúng ta nội ứng ngoại hợp, ta đại diện cho quý tộc Hung Nô cam đoan với ngài, đế vị của Huy triều tuyệt đối sẽ thuộc về Vương gia ngài đây.” Trong đôi mắt cá chết của Trát Úc lóe lên một tia sáng.
Phượng Ly Thiên cười cười: “Vậy thì có chút thú vị.”
Trát úc đi rồi, A Mỗ Hãn mới từ trong phòng đi ra, cái miệng rộng với chòm râu quai nón như trút được gánh nặng mà ngoác ra: “Còn một chuyện nữa, Vương gia có thể giúp ta tìm cái người tên Mộ Dung Kì kia không, lúc trước ta có đề cập với hắn, ta nghĩ hắn sẽ chịu mua đá quý của ta.” So với vị Trấn Quốc thân vương tràn ngập mùi nguy hiểm này, hắn cảm thấy thật ra người tên Mộ Dung Kì luôn mỉm cười đón khách, khéo ăn khéo nói kia càng thích hợp để bàn việc buôn bán hơn.
Phượng Ly Thiên nhướn nhướn mày, hất cằm ra hiệu cho Mục ở bên cạnh dẫn đường: “Hắn ở ngay lầu ba, ngươi lên đó tìm hắn đi.” Nhìn vẻ mặt trố mắt vui sướng của A Mỗ Hãn, Phượng Ly Thiên chỉ có thể thầm lắc đầu, bản lĩnh ép giá của Mộ Dung Kì cực kỳ cao minh, hắn luôn khiến đối phương sau khi bị làm thịt sạch sẽ còn cảm thấy mình đã được món hời lớn.
Đêm quá giờ Tý, nhóm khách làng chơi đều tự tìm cô nương mình vừa ý mà đi hưởng đêm xuân, Trát Úc cũng mang vẻ mặt đắc chí từ nhã gian đi ra. Lại sau một hồi, người còn lại ở trong đó mới bước ra, Thượng Quan Thừa lập tức tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, dáng người hoa mỹ như hỏa phượng hoàng, luôn luôn treo lên nét cười tà tứ xấu xa…… là Phượng vương!
Trên lầu, Mộ Dung Kì cầm một viên đá quý, mắt hoa đào câu nhân cong thành hình trăng khuyết.
“Để bản cung đoán xem nào, gian thương vô lương nhất định đã nói với thương nhân Tây vực thành thật rằng, chỗ đáng giá nhất của đá quý chính là thủ nghệ điêu khắc, đối với nguyên thạch này thì chỉ có ở Mộ Dung gia mới tìm được điêu khắc sư tốt nhất cho nó, bán được giá cao nhất……” Phượng Ly Thiên khoanh tay, nhìn cái tên thấy tiền sáng mắt nào đó, nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Kì cất đá quý đi rồi nằm bò trên bàn, tức giận nói: “Sao ngươi còn ở đây? Nếu không thoát thân khỏi triều chính được thì phải nói sớm chứ, ngày mai ta sẽ lên đường đến núi Thiên Hàn.” Trong lòng lo lắng tình trạng của Lam Cẩn, còn bị Phượng Ly Thiên gọi tới đây bàn việc làm ăn, với hắn mà nói mỗi thời mỗi khắc hiện tại đều là một loại dày vò.
“Nghi trượng của bản cung, bản cung sẽ tự đi coi sóc hắn, ngươi không cần quan tâm.” Phượng Ly Thiên cố ý nhấn mạnh hai chữ “bản cung”, hài lòng nhìn đống giẻ lau trắng bóc chết dí trên bàn kia xù lông nhảy dựng lên.
Mộ Dung Kì gắng sức trừng to đôi mắt hoa đào, nhớ tới thân phận của người trước mắt, chỉ đành áp chế xúc động muốn chửi ầm lên, cuối cùng thở dài nói: “Cung chủ nếu đã vô tình, thì nói rõ với hắn đi, Cẩn rất đáng thương.”
“So với việc cứ nhằng tới nhằng lui chờ bản cung làm hắn đau lòng, chẳng bằng ngươi tự tắm rửa sạch sẽ leo lên giường của hắn không phải tốt hơn sao.” Phượng Ly Thiên tao nhã xoay người, thả người nhảy ra cửa sổ.
“……” Mộ Dung Kì trầm mặc thật lâu, sau đó rốt cuộc cũng…… xù lông, “A a a!” Làm việc cho một chủ công vô lương như vậy, thật là quá bi ai.
Ánh nến trong điện Bàn Long còn chưa tắt, Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở dưới đèn lật sách, dù ngoài trời có khuya tới đâu, vẫn sẽ có người ở dưới đèn chờ ngươi trở về, hai mắt Phượng Ly Thiên cong lên, đây chắc hẳn là cảm giác có “nhà” phải không. Nhớ tới thích khách tối hôm qua, Phượng Ly Thiên liền cảm thấy một trận bất an, hắn nhảy lên nóc nhà kiểm tra một lượt rồi để sáu ám vệ tạo thành sát trận, nếu tên kia còn dám tới, nhất định sẽ kiến hắn có đến mà không có về.
“Ám Thất, đi quan sát mỹ nhân dị tộc kia, tìm cơ hội khiến nàng biến mất.”
“Tuân lệnh.”
Phượng Ly Thiên nhấc chân đi vào trong điện, ôm lấy người trên nhuyễn tháp cùng nhau nằm lên giường.
“Đi đâu vậy?” Hiên Viên Cẩm Mặc đã mệt mỏi cả ngày, giờ phút này sớm đã có chút không chống đỡ nổi, y gối đầu lên cánh tay rắn chắc của Phượng Ly Thiên, ngửi thấy hương ngô đồng thơm mát trên người hắn, an tâm thả lỏng.
“Để xem…… Đi cấu kết sứ thần phiên bang, chuẩn bị mưu phản đó.” Phượng Ly Thiên phất tay tắt nến, ôm người trong lòng, ngón tay mang theo chân khí chậm rãi mơn trớn trên lưng Hiên Viên Cẩm Mặc, giúp y giảm bớt mệt mỏi do thức khuya mang đến.
“Ừ……” Hàm hàm hồ hồ đáp một tiếng, Hiên Viên Cẩm Mặc đã thoải mái thiếp đi.
Trên sử sách không phải nói là Vương gia thì đều đi cấu kết phiên bang mưu quyền soán vị sao? Hoàng Thượng nghe được tin tức đó không phải nên tức giận, sau đó không cần xem xét gì đã nhốt Vương gia trung thành và tận tâm vào thiên lao sao? Mặc, ngươi tuyệt không lo lắng? Phượng Ly Thiên cúi đầu nhìn người đã ngủ say, bĩu môi, hôn nhẹ một cái lên tóc y. Chắc là mấy chuyện như vậy, không thể xảy ra trên người Vương gia như hắn rồi.
Trước khi ngủ, Phượng Ly Thiên bất đắc dĩ nghĩ.