Phượng Ly Thiên

Chương 97

“Phượng Ly Thiên, y theo tổ chế, hậu nhân của Phượng Cung và Hàn Cốc không thể tàn sát lẫn nhau, nhưng hôm nay là ân oán riêng của hai người các ngươi, cho nên bọn ta sẽ không nhúng ta, sống chết do số.” Thiên Quyền nghiêm mặt nói.

“Phượng Ly Thiên, ngươi giết ta cả nhà, lại giết hai vị sư huynh, hôm nay ta sẽ tính từng món từng món nợ cho rõ ràng.” Diêu Bách Tùng cuồng ngạo nhìn hắn, hôm nay để số phận định đoạt sống chết, chỉ cần Phượng Ly Thiên chết, sớm muộn gì Hiên Viên Cẩm Mặc cũng thuộc về hắn.

“Ngươi trước sau giết tổng cộng mười ba ám vệ của ta, mười lăm sát thủ, mặt khác còn khiến bổn cung tổn thất sáu phân bộ, ba khách sạn, chín thám tử, một kĩ nữ, một con chim nhỏ màu lam, một cửa sổ khắc hoa ở điện Bàn Long, hôm nay nên cũng nên tính cho rõ đi.” Phượng Ly Thiên còn vô cùng nghiêm túc nói.

“Ngươi……” Mới đầu Diêu Bách Tùng còn có chút đắc ý với chiến tích của mình, nhưng nghe Phượng Ly Thiên nói đến vế sau, mặt của hắn đã trực tiếp tái xanh, nội lực vừa mới vận khởi khiến hắn suýt nữa đau sốc hông, kĩ nữ, chim nhỏ, cửa sổ khắc hoa? Những thứ đó sánh bằng người nhà và sư huynh của hắn sao?

“Sao nào, muốn tính nữa không?” Phượng Ly Thiên nhướn mày, hay tay đặt sau lưng đang lặng lẽ ngưng tụ chân khí, dưới chân chợt phát lực, bóng người nhoáng lên, phảng phất như một mũi tên vàng đen rời cung, nhắm thẳng về phía Diêu Bách Tùng.

Diêu Bách Tùng cả kinh, đột nhiên đạp đất, từ dưới đất vọt lên, tránh đi công kích của Phượng Ly Thiên, nhưng dĩ nhiên là không kịp, hắn khó khăn lắm mới tránh được trực kích, sau đó phải nhấc chân ngăn cản chưởng phong sắc bén của Phượng Ly Thiên. Phượng Ly Thiên đạp một chân xuống đất, cả người đảo qua, cuốn theo hoa tuyết đầy đất, che đi tầm mắt của Diêu Bách Tùng, mình thì nghiêng người nhoáng lên một cái, rút chủy thủ ra từ bên cạnh đâm thẳng đến chính diện của ngưởi đang phòng bị.

Diêu Bách Tùng bị đâm trúng cánh tay thét lớn một tiếng, trở tay cho Phượng Ly Thiên một chưởng. Phượng Ly Thiên nhấc chân tiếp chưởng, nương theo chưởng lực bật ra xa mấy trượng. Diêu Bách Tùng hoàn toàn bị chọc giận, rút bảo kiếm bên hông ra, ngưng tụ khí hàn băng trên thân kiếm phóng tới chỗ Phượng Ly Thiên.



Lam Cẩn điên cuồng chạy đi, phải mau chóng xuống được chân núi, hiện giờ Ly Thiên có bao nhiêu nguy hiểm, không ai biết rõ hơn hắn. Đi đến giữa sườn núi, lại phát hiện trong rừng cây phía trước tụ tập rất nhiều người mặc áo lính.

“Đó là người của Thanh doanh,” Hiên Viên Cẩm Mặc trầm giọng nói, “Buông ra, ta muốn đi cứu Thiên nhi!” Đúng vậy, đó chính là Thanh doanh tối hôm qua bị Phượng Ly Thiên kích động bạo loạn để khiến Diêu Bách Tùng rời đi, hôm nay thoát khỏi vòng vây xông xuống núi có khoảng một vạn năm người, cho dù người của Hàn Cốc có võ công cao tới đâu, cũng không địch lại biển người của quân đội.

Lam Cẩn nghe theo giải huyệt đạo cho y, hai người nhanh chóng đi về phía quân đội.



Tuy rằng công lực hai người ngang nhau, nhưng luận về kinh nghiệm thực chiến, đặc biệt là cách giết chết đối thủ khi có thực lực tương đương, Diêu Bách Tùng hiển nhiên kém xa Phượng Ly Thiên.

Kiếm khí mạnh mẽ của Diêu Bách Tùng bổ ra một vết nứt hơn hai trượng trên tảng đá nhô ra từ băng tuyết, giương mắt lại không thấy bóng dáng Phượng Ly Thiên, đột nhiên ngẩng đầu, thấy được bóng người màu đen kia giống như hùng ưng chụp mồi đang từ đỉnh đầu hạ xuống theo hướng vuông góc, hai bên là hai thanh chủy thủ ánh lên ánh sáng dày đặc. Diêu Bách Tùng trượt qua trái nửa bước, đặt ngang bảo kiếm trước người đối chiến với chủy thủ. Nội lực cường đại vào lúc binh khí tiếp xúc nhau ầm ầm cuốn lên băng tuyết xung quanh, như sương như khói tản ra khắp trời, sau đó theo vòng xoáy khí càng ngày càng mạnh xung quanh hai người mà xoay theo vòng tròn.

Trung tâm vòng xoáy, hai người không chớp mắt nhìn chằm chằm đối phương, dưới tình huống nội lực va chạm mà không có kỹ xảo gì, một chút phân tâm đều là kết cục vạn kiếp bất phục. Phượng Ly Thiên vốn bị nội thương dần dần cảm thấy mệt mỏi, gân mạch bắt đầu co rút đau đớn, trên gương mặt tinh xảo toát ra một tầng mồ hơi mỏng.

Đột nhiên, khóe môi Phượng Ly Thiên nhếch lên một độ cong xinh đẹp, tay kia nâng lên đánh tới Diêu Bách Tùng, tốc độ cũng không nhanh. Diêu Bách Tùng vội phân ra một phần nội lực dùng tay kia đối chưởng với hắn. Không ngờ lòng bàn tay của Phượng Ly Thiên căn bản không ngưng tụ nội lực, áp lực từ thân kiếm truyền đến chợt tăng, trên bảo kiếm chém sắt như chém bùn xuất hiện một vết nứt thật nhỏ.

Nhưng Diêu Bách Tùng cũng không phải ngồi không, trong chớp mắt đã thu hồi nội lực truyền vào thân kiếm, tay xuất chưởng kia lại không thu hồi, nắm chưởng thành quyền, đánh thẳng vào ngực Phượng Ly Thiên, Phượng Ly Thiên đón chưởng lại bỏ qua quyền của hắn, trực tiếp công kích vào mắt Diêu Bách Tùng, trong khoảnh khắc đầu ngón tay thon dài tiếp cận lại bỗng nhiên bắn ra một thanh chỉ đao màu bạc.

“A!” Diêu Bách Tùng cả kinh, tâm thần không yên khiến nội lực lập tức tán loạn, “Rầm rầm, đùng!” thân thể trong nháy mắt văng xa ba trượng, cơ thể Diêu Bách Tùng đập mạnh lên cự thạch màu đen, phun ra một ngụm máu tươi. Phượng Ly Thiên bật người dậy, giơ chủy thủ đâm về phía Diêu Bách Tùng.

Thiên Xu vẫn luôn im lặng đứng một bên đột nhiên gây rối, từ sau lưng Phượng Ly Thiên đánh tới. Phượng Ly Thiên vội vã xoay người, xuất thủ chống lại Hàn Băng chưởng của Thiên Xu, nhưng vì ra tay quá bất ngờ, nội lực không đủ, Thiên Xu lại lấy hữu tâm đối vô tâm, hơn nữa còn có nội lực hùng hậu, trực tiếp chấn văng Phượng Ly Thiên ra xa năm trượng, sau lưng đập mạnh vào cự thạch cao ngất, dưới cự thạch chính là vực thẳm rạn nứt.

Diêu Bách Tùng đánh một chưởng xuống đất, nương theo sức bật cường đại mà lập tức vọt qua, một kiếm đâm xuyên xương bả vai của Phượng Ly Thiên, ghim hắn trên thân núi.

“Phốc!” Phượng Ly Thiên phun mạnh ra một ngụm máu tươi, đau nhức từ vai truyền đến khiến hắn không khỏi ngửa cổ ra sau, máu từ khóe miệng chảy theo cổ xuống tới xương quai xanh, hòa làm một thể vết miệng vết thương đang trào máu.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!” Không chờ Diêu Bách Tùng lộ ra nụ cười đắc ý, ba thanh chỉ đao đã chuẩn xác xuyên qua ba nơi yếu hại trên người hắn.

“A!!!!” Diêu Bách Tùng kêu thảm một tiếng ngã về phía sau, trường kiếm lập tức bị rút ra, thân thể Phượng Ly Thiên mất đi vật cản, tựa như diều đứt dây mà rơi thẳng xuống vực sâu.

Thiên Xu còn sợ Phượng Ly Thiên không chết, nhào qua bổ thêm một chưởng, “Ầm!” một tiếng, nào ngờ lại bị một cỗ nội lực cường đại khác ngăn cản, chưởng lực cực nóng như hòa lẫn với tiếng phượng kêu thanh thúy đánh thẳng vào ngực Thiên Xu. Trong lúc hoảng loạn Thiên Xu chỉ kịp nhìn thấy người đến có một đôi mắt phượng yêu dã lưu chuyển kim quang.

Thiên Xu lui mạnh về phía sau, hai chân vẽ ra vết tích thật sâu trên nền tuyết, sau khi đứng vững mới kinh nghi bất định nói, “Phượng Thanh Tuyệt?”

Người tới không chút do dự nhảy xuống vực thẳm, một tay nắm lấy Phượng Ly Thiên đang rơi xuống, điểm nhẹ mũi chân trên vách núi mượn lực, ung dung nhún nhảy trên vách đá, loáng cái đã biến mất trong núi tuyết mờ mịt.

“Thiên nhi!!!” Hiên Viên Cẩm Mặc cưỡi chiến mã, mang theo Thanh doanh giết thẳng đi tới, từ xa trông thấy Phượng Ly Thiên bị ghim trên cự thạch cao cao, sau đó giống như một con búp bê rơi thẳng xuống vực thẳm. Y quất mạnh roi ngựa, con ngựa vọt tới bờ vực suýt nữa không phanh kịp. Nhưng có câu là “Nhìn núi chạy chết ngựa ()”, đợi đến khi chạy tới thì tất cả đều đã muộn, Thiên nhi không còn, người của Hàn Cốc cũng đã biến mất, chỉ để lại vết tích đầy đất chứng minh vừa rồi đã phát sinh kịch chiến.

(Nhìn núi chạy chết ngựa: Nguyên văn là Khán sơn bào tử mã – 看山跑死马 nghĩa là khoảng cách đến núi thấy bằng mắt thì rất gần nhưng thực ra lại xa đến mức có thể khiến con ngựa mệt chết, chỉ việc nhìn thì dễ, làm thì khó)

Hiên Viên Cẩm Mặc nhảy xuống ngựa, trên nền tuyết thuần trắng trải dài vết máu yêu diễm, một thanh chỉ đao màu bạc tinh xảo lẻ loi nằm giữa vũng máu. Y nhặt chỉ đao lên nắm trong tay, lòng bàn tay bị cắt chảy máu mà vẫn không hay không biết. Nhìn xuống vực thẳm sâu không thấy đáy, Hiên Viên Cẩm Mặc đột nhiện cảm nhận được cái gì gọi là “Đau đến cùng cực thì không thể rơi lệ”. Bởi vì thân thể bị dược vật dày vò cả đêm vốn đã suy yếu, mất đi ý chí chống đỡ, tựa như tòa nhà bị người đốn đổ cây cột cuối cùng, ầm ầm sập xuống.

“Hoàng Thượng!” Binh lính phía sau kinh hô xông lên phía trước.

Trước mắt một mảnh tối đen, cái gì cũng không thấy được, cái gì cũng không nghe được,ta bị làm sao vậy? Đã chết rồi sao? Hiên Viên Cẩm Mặc nghi hoặc nghĩ, chết rồi cũng tốt, như vậy có thể đi tìm Thiên nhi rồi phải không? Thiên nhi, kiếp sau ta không muốn làm Hoàng đế gì nữa, ngươi cũng đừng làm cung chủ ma cung gì đó, chúng ta cứ hóa thành hai tảng đá trên núi tuyết đi, tựa vào nhau nhìn mây cuộn mây tan, ngày đến ngày tàn, dù biển xanh có thành nương dâu, cũng vĩnh viễn chẳng phân ly, có được không, có được không……



“Tiểu tử này ngủ lâu vậy rồi sao còn chưa tỉnh?” Giọng nam trầm thấp mang theo chút nóng nảy, hình như là giọng của sư phụ, Phượng Ly Thiên có chút hoảng hốt nhận ra.

“Hắn bị thương nặng như vậy, sao có thể tỉnh nhanh được chứ?” Trong giọng nói già nua lại lộ ra tính trẻ con, xù lông biện bạch như vậy, nghe giống như là…… Hạt Mã Tiền?

“Ta đã bảo ngươi đi sớm một chút rồi mà, cứ muốn lằng nhằng với ta, đứa nhỏ bị thương nặng như vậy, giờ ngươi oán giận thì có ích gì?” Cách gần nhất là một chất giọng thanh lãnh, nghe có hơi quen, nhưng không nhớ ra là đã nghe ở đâu.

Phượng Ly Thiên cố sức mở mắt ra, mí mắt lại vô cùng nặng, giống như bị mộng yểm, muốn tỉnh lại cũng không tỉnh được, cực kỳ khổ sở “A…” Đấu tranh bật ra tiếng rên rỉ.

“Tỉnh rồi?” Trong giọng nói thanh lãnh lộ ra chút kinh hỉ, có lẽ thấy hắn không mở mắt được nên vươn tay vỗ vỗ trên mặt hắn.

Nương theo chút ngoại lực ấy, Phượng Ly Thiên phá tan mộng yểm, chậm rãi mở mắt ra, lọt vào tầm mắt là ánh sáng khiến hắn có chút khó chịu phải nheo mắt lại, đợi đến khi thích ứng ánh sáng, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang khẩn trương nhìn mình.

“Phụ hoàng?” Phượng Ly Thiên ngơ ngác, rốt cục hắn đã nhớ ra chất giọng thanh lãnh kia là của ai rồi, chính là giọng của Thái thượng hoàng Hiên Viên Ấp, chỉ là ngữ khí nói chuyện hoàn toàn khác thường ngày nên mới khiến hắn không nhớ ra.
Bình Luận (0)
Comment