Phượng Nghịch

Chương 131

Nàng cảm thấy ánh mắt của hắn rơi vào trên môi mình chưa từng rời đi, giơ ngón tay chạm vào, lại có chút sưng đỏ. Nàng mãnh liệt nhớ lại trước khi vào cung đã bị Hàn gia hôn, lại bị hắn nhìn chăm chú, trên mặt cũng không nhịn được đỏ lên, xoay mặt đi.

Giọng nói của hắn lạnh lại: "Hắn lại dám đụng đến nàng." Khi nói chuyện, trong mắt đã lóe ra sát ý, làm như một con sói khát máu, làm người ta không rét mà run.

Nàng nắm chặt nắm đấm, trên mặt cố làm bình tĩnh: "Chúng ta đã có hôn ước, có quan hệ xác thịt cũng chỉ là chuyện bình thường, sao bệ hạ kinh ngạc như vậy."

Thần sắc hắn tựa như giật mình tựa như giận, ánh mắt sắc bén: "Nàng làm thật."

Nàng rũ mắt xuống: "Hạ thần đối đãi phu quân của mình luôn luôn chân thành tha thiết không thay đổi."

Hắn nghe vậy chẳng qua là nhìn nàng, một hồi lâu hẳn tự giễu cười lên. Sắc mặt hắn vô cùng trắng, trắng gần như trong suốt, nụ cười tràn ra trên mặt như vậy, mang theo vài phần tuyệt vọng tử vong. Nàng nói Hàn Ngọc Sanh là phu quân của nàng, như vậy, hắn là ai? Lại nói giữa bọn họ, vẫn là một người không ngừng đuổi theo, một người bị động tiếp nhận. Hắn cưỡng bức nàng, bức hôn nàng. Nàng mỉm cười với hắn, thỉnh thoảng nhiệt tình trên giường, nhưng cũng chưa từng cam kết cái gì với hắn, là hắn quá mức tự phụ nói với nàng: ‘Bạc đầu chẳng xa nhau.’ Nàng không có đáp lại, rốt cuộc cũng chỉ để lại mấy chữ: không bao giờ gặp lại.

Kia thật là bút tích của nàng, nếu nàng không muốn, ai có thể ép buộc nàng.

Hắn dừng cười, giọng nói đã khàn khàn: "Đã như vậy, thuốc giải càng không thể cho nàng rồi."

Nàng cảnh giác đưa mắt lên nhìn, nàng có thể đứng ở chỗ này, chính là hi vọng dùng khôi phục trí nhớ đổi lấy tánh mạng của Hàn gia. Nếu hắn đã không có nhu cầu để cho nàng khôi phục trí nhớ, nàng không còn lợi thế gì ở trong tay.

Làm như nhìn thấu nàng, hắn nâng tay trái lên đặt lên áo khoác trên vai phải, nắm thật chặt, cho đến có vết máu nồng đậm thấm qua áo gấm nhuộm lên lòng bàn tay, đau nhói truyền đến, tinh thần hắn hơi thanh tỉnh, mới chậm rãi nói: "Thương thế này, ta không so đo với hắn là được."

Nàng hồ nghi cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, hắn có thể dễ dàng như vậy liền bỏ qua cho Hàn gia?

Hắn mệt mỏi cười, có chút không chút để ý: "Xem ra Mạn nhi cũng không tin ta." Nàng thành thật trả lời: "Nếu có người dám can đảm tổn thương hạ thần như vậy, hạ thần nhất định phải trả hết cho hắn, cho nên thần không tin."

Trong con ngươi hắn thoáng qua vài tia kinh ngạc, chợt cười nhẹ nói: "Ba năm không gặp, nàng thành thực hơn trước kia rất nhiều." Hắn cũng rốt cuộc bắt đầu thừa nhận, giữa bọn họ, đã xa cách ba năm. Lời nói xoay chuyển, trong giọng điệu của hắn ẩn hiện nặng nề: "Vì sao ta bỏ qua cho hắn, nàng nên biết rõ."

Phần nặng nề kia, đè ở ngực như núi lớn, khiến nàng thở không nổi, từ thái độ của hắn, nàng đã đoán được, quá khứ giữa bọn họ chỉ sợ là không đơn giản. Nhưng nàng thật không thể tin được, hắn có thể bỏ qua cho Hàn gia vì nàng. Trong lòng lướt qua cảm giác khó nén, áy náy, cảm kích tựa như còn có một ít tình cảm như có như không.... Nàng vội vàng quay đầu, người này lòng dạ sâu đậm, vạn không dám tin, tạm thời tin hắn, nhưng cũng không thể phớt lờ, liền nhẹ nhàng nhìn hắn một cái. Không nghĩ nhìn thấy máu rỉ ra ở đầu vai hắn, trên áo xanh nổi lên màu máu đậm, chắc là máu độc chưa sạch, máu vốn đỏ thẫm vẫn hơi đen, đọng trên áo khoác, thành màu nâu đen.

Trong lòng lại có chút tức giận, Hàn gia này, hạ thủ quả thật hung ác.

Hắn như đã mệt mỏi vô cùng, mệt mỏi nhắm mắt tựa vào thành ghế, không nhìn nàng: "Lui ra đi."

Nàng đã không có tư cách nói gì nữa, xoay người đi vài bước, nàng cuối cùng không nhịn được nhẹ giọng mở miệng: "Ta.... Còn có mấy vấn đề muốn hỏi bệ hạ." Thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, áo tuyết trắng như tơ trong long bào màu lam, tôn lên mặt tái nhợt của hắn, cơ hồ khó phân biệt, nàng dùng dằng mở miệng: "Ta và người đã từng là.... Vợ chồng?" Nghe được Thanh Thụy kêu nàng phu nhân thì nàng đã có dự cảm như vậy.

Nghe vậy hắn chậm rãi mở mắt ra, xuyên qua một khe hở nhỏ có thể thấy con ngươi lam đậm trong bóng tối của hắn. Hắn còn chưa kịp mở miệng, nàng đã hỏi ra vấn đề kế tiếp như trốn: "Vậy Yêu nhi...."

Trong mắt hắn chớp tắt, cuối cùng mở miệng: "Nó là con của nàng."

Giải quyết dứt khoát.

Nàng chợt cảm thấy trong lòng bị thứ gì chất đầy, trướng lên như muốn tràn ra. Nàng sớm nên đoán được. Lúc ấy mới vừa tỉnh lại, thân thể rất khó chịu, bà lão chăm sóc nàng chỉ nói trên vai nàng có thương tích, lúc ấy nàng đối với bất cứ chuyện gì cũng không hứng thú, tự nhiên chẳng muốn suy nghĩ sâu xa. Thảo nào bầu ngực căng cứng, nguyên lai là bởi vì mới vừa sinh hạ Yêu nhi, có sữa, đáng tiếc chưa kịp cho nó ăn, qua mấy ngày đã rụt về lại rồi.

Trong lòng nàng khó đè lấy kích động: "Có thể để cho ta gặp nó không."

Mặt hắn không chút thay đổi rũ mắt xuống: "Tối nay nó bị kinh sợ, ta cho người nấu ít thuốc an thần cho nó ngủ rồi, nếu nàng muốn gặp nó ngày mai trở lại đi." Nàng liền đáp nhẹ một tiếng. Hắn dừng một chút, lại nói: "Hai ngày nữa chúng ta sẽ lên đường trở về nước, nếu muốn sống chung với nó...." Hắn cố ý kéo dài âm cuối, có thâm ý nhìn nàng, trên mặt nàng lộ ra do dự, sau đó chậm rãi lui về sau một bước, cự tuyệt như đinh chém sắt, không chút nào để lại cho hắn bất kỳ chờ mong. Hắn nhếch môi cười giễu cợt, khép mắt mở miệng: "Nếu nàng muốn sống chung với nó, ta để nó ở lại chỗ này là được."

Trong lòng nàng đã không yên, chần chờ nhìn hắn.

Trên mặt hắn trừ sắc trắng hơn người thường, cũng không có vẻ kinh dị, chỉ bình tĩnh giải thích: "Nó đã mong nàng ba năm, nên càng hy vọng đi theo nàng."

Nàng không dám để mặc cho mình nghĩ quá nhiều, đè xuống phức tạp khó tả trong lòng bình tĩnh nói tạ ơn: "Vậy đa tạ bệ hạ." Suy nghĩ một chút, mặc dù cảm thấy tàn nhẫn, cuối cùng quyết tâm mở miệng: "Chuyện trước kia mặc dù thần cũng không rõ ràng, nhưng bây giờ bệ hạ đối với thần mà nói đã là quá khứ, nếu quá khứ ta muốn quên bệ hạ, nghĩ đến đã không có bất kỳ quyến luyến đối với bệ hạ, việc hôm nay bệ hạ làm.... Thần chỉ có thể nói tiếng cám ơn."

Hắn làm như sợ run, lông mi dài khẽ run lên, hồi lâu mới gật đầu một cái, lại gật đầu một cái, đột nhiên khàn giọng cười: "Nàng nói rất đúng."

Nàng không dám nhìn hắn, khom người thi lễ: "Thần cáo lui."

Hắn không nói thêm nữa.

Nàng ra khỏi đền, bóng đêm càng thâm, cách năm bậc thang lại có một chiếc đèn cung đình, yếu ớt chớp tắt, chiếu bóng loạn xuống cả đường. Nàng rốt cuộc không nhịn được dừng chân ngoái đầu nhìn lại, cửa điện đã đóng, cửa khắc hoa tĩnh lặng không tiếng động ở trong bóng đêm. Như có bóng người vẫn đứng ở đó, cánh cửa mơ hồ chiếu ra bóng dáng thon dài, cơ hồ nhìn không ra hình dáng. Trong lòng nàng nhất thời chấn động, vội vàng quay đầu trở lại đi, trên mặt dần dần nóng, bước nhanh kéo váy qua bậc thang, ra khỏi viện, liền không nhìn thấy bóng nữa rồi. Nàng chuyển mắt xem, nhìn điện cao thâm kia, nhất thời mất hồn.

Hắn tốt với nàng như vậy, trước kia nàng nhất định là vô cùng hạnh phúc.

Cả kinh phát hiện mình đang suy nghĩ gì, vội quẳng mất loại ý niệm này. Lý trí của nàng nói cho nàng biết, làm như vậy là đúng, đã bỏ không xong để ý lại càng loạn. Nếu nàng dây dưa không rõ với hắn, chẳng những đả thương Hàn gia đả thương Thượng Quan Uyên, chỉ sợ ngay cả chính nàng cũng sẽ rơi vào đau thương, nàng trước kia, không phải là một ví dụ máu chảy đầm đìa sao. Lúc này mới vội vã sửa sang lại thần sắc trở về phủ.

"Uyên đại ca, Uyên đại ca......"

Thanh âm êm dịu ấm áp bên tai, khiến cho hắn mê luyến không thôi. Hắn chỉ cho là vẫn còn ở trong mộng, cố chấp không chịu tỉnh lại, nhưng bả vai bị lay động cuối cùng kêu tỉnh ý thức của hắn. Hắn cho là tỳ nữ muốn gọi hắn tỉnh, trong lòng mang theo tức giận, nhắm hai mắt liền hất tay ra: "Cút!"

Thượng Quan Mạn lấy làm kinh hãi, mới vừa vào cửa phủ liền gặp Thượng Quan Uyên nắm chặt mười ngón tay ngã ngồi trên bậc thang đình viện. Hắn cúi thấp đầu, chỉ chôn mặt ở trong khuỷu tay khó thấy vẻ mặt, qua gọi mấy tiếng, mới biết hắn ngủ thiếp đi. Ban đêm sương lạnh, mặc cho ngủ ở đây chỉ sợ sẽ lạnh, liền thử kêu tỉnh hắn, không nghĩ hắn hung hăng như vậy, hung tợn hất tay của nàng ra.

Cuối cùng không nhịn được, cười nói: "Không nghĩ tính khí Đại ca lớn như vậy, trong ngày thường muội cũng chưa thấy qua." Thấy hắn vẫn nhắm hai mắt, đưa ra năm ngón tay mảnh khảnh quơ quơ trước mặt hắn: "Uyên đại ca, đã tỉnh lại chưa."

Nghe tiếng cười kia, hắn nhất thời liền tỉnh, chợt đứng dậy, nhìn nàng như lâm đại địch, hồi lâu mới đè ép cổ họng quay mắt đi tới: "Thập nhị muội, muội về rồi." Sửng sốt chốc lát, bỗng chốc xoay mặt nhìn nàng, trong bóng đêm mắt phượng sáng quắc: "Muội mới vừa gọi ta cái gì?"

Mặc dù kinh ngạc vì hắn gọi tiếng "thập nhị muội" nhưng nhìn vẻ mặt trịnh trọng của hắn, vẫn đàng hoàng đáp: "Uyên đại ca." Trên mặt hắn vẫn khó có thể tin, nàng nín cười cố ý nhấn mạnh, gật đầu nói: "Là Uyên đại ca."

Một nháy mắt trên mặt Thượng Quan Uyên giống như bị đổ thuốc màu, các loại tâm tình lần lượt thay đổi hợp thành chung một chỗ, thật đặc sắc dị thường. Hắn rốt cuộc vui mừng, hết sức nắm chặt đôi tay run rẩy hỏi nàng: "Muội.... Muội không có uống thuốc giải sao?"

Nàng cố ý thừa nước đục thả câu, nở nụ cười xoay người đi vào trong viện. Nàng thật không ngờ, nàng không có khôi phục trí nhớ, lại sẽ làm Thượng Quan Uyên cao hứng như vậy, khẽ cau mày, có lẽ trước kia, giữa hai người cũng không vui vẻ.

Lúc này dù nàng không đáp hắn cũng đã nhìn ra nàng không có uống thuốc giải. Nếu khôi phục trí nhớ, nàng sẽ không nhẹ nhàng như vậy, quyết định không hỏi nữa, bước theo sau sóng vai đi chung với nàng. Thượng Quan Mạn cố ý hỏi hắn: "Mới vừa rồi Đại ca gọi muội thập nhị muội là có ý gì?"

Vẻ mặt hắn đột biến, nói quanh co không mở miệng, nàng lại hỏi: "Lúc trước gọi vậy sao?" Nghe nàng không giống liên tưởng đến huynh muội, mới miễn cưỡng hừ một tiếng. Thượng Quan Mạn lại hỏi: "Trước kia muội gọi Uyên đại ca thế nào?" Hắn trực giác ngậm chặt miệng, quay đầu lại thấy Thượng Quan Mạn ngẩng mặt sáng quắc nhìn hắn, giống như đứa trẻ tò mò. Hắn từ chối một hồi lâu mới thở ra hai chữ: "Tam ca." Nàng cúi đầu nhẹ nhàng lặp lại một câu: "Tam ca." Thượng Quan Uyên nghe được thân thể run lên, vội vàng đi. Nàng nghiêng đầu nhại hai chữ kia, chỉ cảm thấy cực hoài niệm. Thượng Quan Uyên đã vượt qua ngưỡng cửa thật cao vào chủ viện, đi chậm theo sau cười nói: "Về sau muội cũng gọi huynh Tam ca." Thượng Quan Uyên chợt quát: "Không cho phép!" Nàng lại mềm mềm kêu một tiếng: "Tam ca." Thân thể hắn hơi chậm lại, vẫn cương  khóe môi kiên trì: "Không cho phép gọi." Nàng lại che miệng cười vui vẻ, trong mắt đều là nụ cười, giọng nói cuối cùng mềm nhũn một chút. Lúc này mới nghĩ đến, rất nhiều nam nữ không có máu thịt ở cạnh lâu ngày cũng sẽ đối đãi nhau như huynh muội, trong bụng mới thoáng yên tâm.

Hai người một đường đi vào viện Thượng Quan Mạn an nghỉ, xuyên qua đình viện, xuống hành lang. Hàn gia đã chắp tay đứng ở trên bậc, nhìn hai người vừa nói vừa cười xa xa đi tới đây. Trước đó Thượng Quan Uyên đã cho hắn biết lần sau hắn thấy nàng, chỉ sợ nàng đã khôi phục trí nhớ. Hắn nhìn hai người đi tới như vậy, trong lòng giãy giụa phức tạp, lại nhất thời không biết đối mặt Thượng Quan Mạn đã khôi phục trí nhớ như thế nào, mắt thấy hai người đến gần, hắn xoay người muốn vào nhà. Thượng Quan Mạn đã ôn tồn mở miệng: "Ngọc Sanh, huynh đã tỉnh rồi."

Thân hình hắn cứng đờ, cong môi chậm rãi quay người lại, trầm giọng nói: "Về rồi à."

Trong ánh mắt nàng lỗi lạc trầm tĩnh: "Chiếm đoạt giường của muội lâu như vậy, huynh cũng nên trở về ngủ đi, đầu không đau sao?"

Hàn gia âm thầm kinh ngạc trong lòng, lườm Thượng Quan Uyên một cái. Thượng Quan Uyên lắc đầu với hắn, hắn chợt hiểu, trong lòng buông lỏng, cười nói: "Ngủ một giấc, tốt hơn nhiều lắm."

Nàng cười một tiếng: "Muội cũng không giữ hai vị nữa, hai vị ngủ ngon." Liền kêu Liên Y: "Đi lấy chút nước tới cho ta."

Hai người liền biết nàng muốn ngủ, Hàn gia kéo Thượng Quan Uyên một bước: "Chuyện gì xảy ra?"

Thượng Quan Uyên chỉ nói cho hắn biết những chi tiết mơ hồ Thượng Quan Mạn nói với hắn trên đường, cuối cùng chẳng qua là trầm ngâm: "Cơ hội tốt vậy, Hách Liên Du lại bỏ qua, thật sự là không giống hắn."

Trên mặt Hàn gia cũng không dao động, chỉ nói: "Ta biết không thể nào giết hắn dễ dàng như vậy." Nghe được Thượng Quan Uyên nói như vậy, không khỏi cũng giận tái mặt: "Đắn đo phân vân, lấy tiến làm lùi, Hách Liên Du như vậy mới đáng sợ hơn."

Biết chuyện này vẫn cần bàn bạc kỹ hơn, hai người đều im lặng không lên tiếng, Thượng Quan Uyên chợt cho hắn một quyền: "Ngươi giả ngây giả dại say rượu điên khùng đến phòng Mạn nhi đùa bỡn!" Hàn gia nghe vậy cũng hơi cười xấu xa: "Thế nào, hâm mộ rồi hả?" Thượng Quan Uyên hung hăng nắm áo hắn: "Ta cảnh cáo ngươi, các ngươi tuy là có đính hôn, nhưng dù sao đi nữa cũng là chưa lập gia đình, nam nữ cấm kỵ lớn, chớ làm hư danh tiếng của Mạn nhi."

Hàn gia chỉ rút xiêm áo mình ra từ trong tay hắn, mỉm cười rời đi. Thượng Quan Uyên gầm lên ở phía sau: "Họ Hàn, ngươi có nghe thấy không!" Thanh âm cực lớn, chấn đến cạnh ngói cũng ông ông tác hưởng.

Thượng Quan Mạn từ trong cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng một trước một sau của hai người, nàng liền tựa tại bên cửa sổ mỉm cười. Thật may là, cuộc sống của nàng cũng không xảy ra quá nhiều biến hóa.

Ngày thứ hai hoàng đế cũng không biết từ nơi nào chộp tới hung thủ, nói là đã tìm được hung thủ. Nguyên là con mồ côi của Ân quốc trước kia, vốn muốn diệt họ Thượng Quan, khôi phục triều Ân, ai ngờ lại bị Thần đế Cố quốc tiêu diệt. Người cả tộc làm như mũi tên mất mục tiêu, không biết bắn tới nơi nào, thù hận mất phương hướng. Tộc nhân không thể làm gì khác hơn là giận chó đánh mèo đến trên người Thần đế, biết Thần đế sẽ thưởng thức mẫu đan trong đêm, tộc nhân liên lạc cung nữ nội thị vào cung, liền kế hoạch đêm đó hành thích. Bởi vì rốt cuộc là xảy ra ở hoàng cung Tây Lãnh, hoàng đế Tây Lãnh tức sùi bọt mép, giao nộp ổ Ân thị, trói lại mấy trăm người để Hách Liên Du thẩm vấn. Thái độ cực kỳ thành khẩn dâng lên bảo vật bồi tội, dằn lòng chủ động mà đưa ra cống nạp hàng năm, Hách Liên Du cũng không làm khó, chỉ bảo giết mấy thủ lĩnh, chuyện này vì vậy cho qua. Vốn tướng lãnh Cố quốc rất phê bình việc này, thấy Hách Liên Du không so đo, cũng không tiện nhắc lại. Huống hồ Tây Lãnh giàu có, hàng năm cống nạp hiển nhiên cực kỳ có lợi với Cố quốc, chủ động mà đưa ra cống nạp cũng đã biểu hiện thành ý mười phần, lửa giận này mới tiêu mất.

Buổi chiều nàng chưa kịp vào cung, Hách Liên Khuyết đã được Hách Liên Du phái người đưa vào trong phủ, mang theo quần áo thường mặc, dụng cụ yêu thích, nội thị trong cung cầm thánh chỉ xuất hiện, tôn thượng Quan Mạn làm Thái Phó dạy hoàng tử Cố quốc Hách Liên Khuyết. Hách Liên Khuyết khom lưng chắp tay cười lộ hàm răng, chỉ mang theo một nam hầu cỡ tuổi nó nghênh ngang vào Hàn phủ.
Bình Luận (0)
Comment