Phượng Nghịch

Chương 27

Thấy Hách Liên Du bước ra, lúc này Thanh Thuỵ mới theo kịp, trầm thấp hỏi: “Điện hạ có phát hiện cái gì không?” Duy thấy Hách Liên Du nhíu mày không nói, ngơ ngác một chút, lại nói: “Ta nghĩ không có ở chỗ đó."

Hách Liên Du liếc hắn, đúng là nở nụ cười, nói: “Bảo Đỗ Minh tiếp tục tìm là được.”

Cố Tiệp Dư xách váy xông tới, liền thấy Thượng Quan Mạn quần áo không chỉnh tề nghiêng ở trên giường, vành mắt ửng đỏ, thần sắc đúng là vừa tức vừa hận. Thượng Quan Mạn chỉ kịp nói một câu: “Không phải như mẹ nghĩ...” Cố Tiệp Dư nhìn La cô vào điện, sau đó dời bước mà đi.

La cô ngược lại khẽ giật mình, nhìn nhìn Thượng Quan Mạn, làm như lầm bầm lầu bầu: “Bây giờ có ổn không?”

Bóng lưng Cố Tiệp Dư cũng dần dần phai nhạt ở cửa hành lang.

La cô thở dài, xoay người đi ra ngoài, duy còn Thù Nhi đỏ mặt tới mang tai đứng ở đó. Thượng Quan Mạn nhíu mày khoét nàng: “Bảo ngươi đi cầu cứu, ngươi lại tìm ôn thần.”

Thù Nhi "Bịch” một tiếng liền quỳ trên đất, luống cuống nói: “Điện hạ, nô tỳ thật sự là sợ hãi, ai ngờ gặp Hách Liên Đại nhân, nô tỳ quýnh lên, liền cầu hắn....”

Nàng lại không muốn nghe nàng nói tiếp, chỉ nói: “Ngươi cũng bị kinh hoảng, đi xuống đi.” Thù Nhi ấp úng một tiếng: “Vâng!”

La cô vào điện, Thượng Quan Mạn đã thay quần áo xong, cũng không nhìn bà, chỉ chậm rãi vuốt những sợi tóc mất trật tự lên. La cô than một tiếng, lại mở ra bức hoạ ở trước mặt nàng, nàng liếc sơ một cái, làm như hờn dỗi: “Cô mỗi ngày ở chung với mẫu thân, chính là cân nhắc cái này?”

La cô chằm chằm vào bức họa kia không nói. Nam tử trong hoạ tướng mạo thô cuồng, thân thể to lớn, liếc nhìn liền biết là người tập võ thô kệch, hai người tại một chỗ, chính là khác nhau một trời một vực. Trong nội tâm nàng tiếc hận thật sâu, nhưng lại không thể không mở miệng: “Điện hạ, người này là một người cháu bà con xa của ta, tính mạnh dạn, ở trong quân có một chức hàm nhỏ. Hắn tuy là võ sinh, nhưng gả cho hắn không cần lo lắng hãi hùng.” Một đôi tay thô ráp lão luyện của bà cầm mười ngón tay đẹp đẽ của nàng, có thâm ý khác xem nàng, gần như cầu xin: “Có mấy lời lão nô không thể nói, nhưng mà không thể không nói, người và vị Đại nhân kia... vẫn là nên cắt đứt thì tốt hơn...”

Nàng không chờ bà nói xong, mãnh liệt xoay mặt, cắn môi tức nói: “Cô cô, người cũng không tin ta, ta cùng với hắn từ lần đầu tiên đã sớm không còn quan hệ.”

Thần sắc La cô buồn bã: “Nếu là như vậy, hắn đuổi gã ngoại quan, lại đưa Điện hạ trở về....” Bà nhớ tới bộ dạng quần áo không chỉnh tề của nàng, dừng một chút mới nói: “Điện hạ giải thích rõ, đây là vì sao?”

Thần sắc nàng lạnh nhạt, như có điều suy nghĩ: “Tất nhiên có mục đích riêng.”

La cô lại không tin, chỉ đem bức họa nhét vào trong tay nàng: “Tâm tư của Tiệp Dư, Điện hạ cũng không thể không để ý.” Không nói nữa, lại thi lễ đi xuống.

Nàng quay đầu đi, đầu ngón tay nắm chặt, thân giấy rạn nứt, rốt cuộc khó phân biệt bộ dáng người trong bức họa. Vẫn còn nhớ rõ năm đó cập kê, hải đường trong vườn ánh đỏ cả phòng. Cố Tiệp Dư tự mình chải tóc cho nàng, trâm ngọc bích trong suốt không vết ánh màu tóc như mực. Người trong gương rực rỡ, mặt như hoa đào. Cố Tiệp Dư ở sau người nhìn qua nàng cười: “Nam sợ chọn sai vợ, nữ sợ gả sai chồng. Ta lại không biết người nào cưới Mạn Nhi nhà của ta.”

Nàng khó tránh khỏi thẹn thùng, vừa giận vừa bực: “Mẫu thân!”

Mà hôm nay, đúng sai nàng đã hoàn toàn không quan tâm.

Trong nội tâm hờn dỗi, chỉ tiện tay ném một cái bình hoa về phía tường. “Xoảng” vài tiếng, mảnh sứ vỡ như hoa tóe mở, duy tiếng vang không dứt. Nàng không khỏi lưu tâm, thanh âm này ngược lại có chút kỳ quái.

Lấn người qua, đưa tay gõ liên tiếp, tiếng vang đồm độp. La cô và Thù Nhi ở bên ngoài nghiêng tai nghe được sợ hết hồn hết vía.

Chính là chỗ này!

Trong nội tâm nàng vui vẻ, lấn thân qua, sờ thấy một chỗ nhô ra khó phát giác ở chỗ kết hợp của thân tường và mặt đất, dùng sức ấn một cái, bức tường vỡ ra đầy bụi, giống như long trời lở đất. Nàng nhanh chóng rút lui người, nghe "Ầm ầm” một tiếng, thân tường nặng nề trượt ra phía sau màn giường.

Gió lạnh từ bên trong động đen kịt thổi xộc lại, thổi tung mái tóc đen bay múa, rất nhanh lại trở về yên tĩnh như cũ, trong nội tâm nàng hoảng sợ, ở đây mười bảy năm, mới phát hiện nơi này có cái động.

Bẻ nến đỏ, lại cẩn thận đi xuống bậc thang, mặt tường ầm ầm một tiếng lại khép lại sau lưng. Chung quanh lập tức tối đen chẳng thấy điểm cuối cùng, duy thừa một ánh lửa chiếu xuống trong lòng bàn tay, nàng giơ cánh tay quét qua, hành lang chật hẹp ốp gạch không khe nứt, tà tà mấy cái đèn dầu, thẳng tắp kéo dài đến cuối bóng tối vô biên. Chỉ cảm thấy tĩnh vô cùng, chỉ nghe tiếng hít thở không yên của mình, trên đường có mấy chỗ lối rẽ, ở giữa có cửa đá, cảm giác có một dòng khí bắt đầu chảy lên, liền một đường đi xuống.

Đường nhỏ ngoằn ngoèo, trước mắt không còn đường đi, nàng ngoái đầu nhìn lại, ngọn lửa lờ mờ, lại không thấy nữa, như đều bị bóng đêm cắn nuốt đi. Cảm giác vài tia âm trầm đáng sợ, nàng hít vào một hơi, liền dựa vào ánh nến mờ mờ lục lọi từng chút.

Được rồi!

Dùng sức ấn một cái, trước mắt rộng mở trong sáng.

Ánh nắng trắng sáng thẳng tắp đánh xuống, đâm vào trong mắt đều tràn ra nước mắt, đi lên mười bậc, núi xanh cỏ dại, ếch kêu chim hót, trống trải hoang vu. Cách đó không xa có vài cái gò đất, giấy tiền vàng mả đầy trời. Xoay người đi ra, mới thấy cơ quan kia thiết lập trên phần đất nghĩa trang, bởi vì hoang vu trống trải, cũng không có khói, ẩn ẩn vài tia lành lạnh.

Nàng lại khó nén sự vui mừng cực độ trong lòng, nàng lại vừa ra khỏi cung.

Hương cỏ xanh trong đất, vẫn nhàn nhạt mỉm cười, không khí ngoài cung thật thanh tịnh.

Thẳng xoay người trở lại tẩm điện, trong phòng vẫn bừa bãi, phía trên rèm ngẫu nhiên hiện ra hình mặt bên của nữ tử, như là La cô và Thù Nhi hồi lâu không nghe được tiếng vang, liền đến dưới cửa nghe động tĩnh. Nàng ho nhẹ một tiếng, bóng dáng kia lập tức tán đi, không khỏi cười khẽ.

Lau đi tro bụi trên gương đồng, thình lình chiếu ra khuôn mặt như sứ vỡ, mặc dù trong lòng có chuẩn bị, vẫn lắp bắp kinh hãi. Đầu ngón tay nàng theo vết sẹo uốn lượn trợt xuống, bỗng nhiên thâm thúy, có đường ra khỏi cung, nàng lo gì không thể đưa Cố Tiệp Dư bình yên xuất cung, nhớ tới quả thật mừng rỡ, đợi nàng chuẩn bị sẵn sàng tất cả ở ngoài, liền sớm đưa mọi người đi ra ngoài, về sau, rốt cuộc không cần lo lắng hãi hùng.

Đầu ngón tay dùng sức, vết sẹo trên má liền bị bóc một tầng màng mỏng, kéo đi vết sẹo uốn lượn chỗ đó, vết sẹo trước kia dĩ nhiên đã ít đi, từ xa nhìn lại, cũng không nhìn rõ. Cầm phấn mỏng tỉ mỉ che lại, da thịt bóng loáng của người trong kính vẫn còn đó, như đang lừa dối.

Nàng bỗng nhiên đứng lên khỏi ghế, mở rộng tủ quần áo ra, ngón tay nhỏ nhắn xẹt qua y phục nữ, cuối cùng dừng ở y phục nam sớm đã ném tới góc tủ. Đầu ngón tay nàng run rẩy khó nén, giữa lông mày chỉ có ánh sáng khiếp người hiện lên.

Cuối cùng có thể bay khỏi nhà lao này.

Cuối cùng có thể làm một việc, cuối cùng có thể..... có thể làm chút gì đó!

Ai, thiếu nợ nhiều quá!!!
Bình Luận (0)
Comment