Phượng Nghịch

Chương 5



Nàng từng nhiều lần hỏi hắn, ngày đó, vì sao hắn đột nhiên đồng ý với nàng. Hắn chỉ nói, ngày ấy nàng cô độc đứng ở trong gió, làm cho hắn bỗng nhiên nhớ tới một câu:
Phương Bắc có gi¬ai nhân, tuyệt thế mà cô đơn.
....................................................... 
Hắn lẳng lặng đứng ở đó thật lâu, làm cho nàng nhớ tới trúc xanh ở khe núi thăm thẳm, trầm tĩnh lại ẩn chứa năng lượng vô cùng, khí chất này, lại không ai có tư thái cao quý bằng.
Còn đang xuất thần, lại không biết khi nào hắn đã bước đến trước người, nàng không tự giác ngả thân ra sau, lại chống lại hai mắt gần trong gang tấc của hắn,
Khoảng cách gần như vậy, nàng mới nhìn rõ con ngươi màu lam của hắn, màu lam không có một tia tỳ vết nào, làm cho người ta nghĩ đến nước biển mênh mông, mê người, quá sâu thẳm, nếu như không cẩn thận, sẽ chết chìm. Nàng quay đầu đi, lại nghe hơi thở của hắn rừng rực phả qua vành tai, thanh âm kia cũng mềm nhẹ rơi vào tay trong tai: “Điện hạ có vẻ đẹp như sen cúc hay không, thử xem mới biết.”
Phút chốc nàng giương mắt nhìn lại, lại cảm giác hắn hơi cúi người dùng tay kéo váy nàng lên, nàng bối rối muốn che. Hắn lại phút chốc bắt lấy mắt cá chân trần của nàng, lòng bàn tay hắn thật nóng, thật mạnh mẽ, giống như bị kìm sắt bóp chặt, như sắp bị bóp gãy, trong lòng nhất thời xấu hổ và giận dữ khó tả. Hắn đã tháo chiếc lắc vàng xuống, không đếm xỉa đặt vào trong tay áo.
Nàng đến giờ vẫn không tiếp xúc với nam tử nhiều lắm, bị những hành động trêu cợt như thế, rặng mây đỏ xinh đẹp sớm đã phủ khắp bên tai, hắn chỉ có chút cong môi, sửa sang vạt áo xoay người rời đi.
Nàng cực thẹn rồi lại cực hận, hận chính mình không có năng lực, để mặc người khi dễ làm nhục, nhưng nàng không thể không mở miệng dặn dò: “Xin Đại nhân cần phải nhanh lên.”
Hắn làm như cũng không nghe thấy, bóng lưng càng lúc càng xa, cũng như năm đó.
Giờ Thìn đã qua, vừa mở cửa nhỏ trong nội viện, nội thị liền kinh hoảng dũng mãnh tiến ra, lòng của nàng phút chốc liền trầm xuống. Bọn hạ nhân nhận ra nàng, chỉ sợ bị nàng giữ lại, lập tức tán đi như chim thú gặp họa. Nàng đâu còn chú ý được, tâm hồn sớm đã bay đến trong điện, chỉ sợ không kịp, chỉ sợ trở về nhìn thấy chính là thi thể lạnh như băng, càng không dám nghĩ, thất tha thất thểu bước vào cửa.
Nội thị đang bức Cố Tiệp Dư uống rượu độc. Nàng chật vật xông vào trong điện, búi tóc đã rời rạc, quần áo dính bụi, đâu còn có vẻ ngăn nắp vừa rồi, chỉ giống như một du hồn, quanh thân đều bọc một tầng âm lãnh. Nội thị nhận ra Lâm Quan, cho rằng nàng lại muốn hất đổ rượu độc, bị dọa đến hơi nghiêng đi, đã thấy nàng chạy vội tới bên người Cố Tiệp Dư, hai đầu gối mất lực ngã quỳ xuống đất, kinh hãi gắt gao ôm lấy Cố Tiệp Dư.
Nội thị chỉ sợ Thượng Quan Mạn lại vướng bận, không kiên nhẫn phân phó: “Kéo nàng ta xuống!”
“Ngươi dám!”
Hai tay Thượng Quan Mạn càng ôm chặt, xoay đầu lại trong mắt sâu kín tóe ra hàn quang, nội thị cả kinh gần như lên tiếng cầu khẩn: “Điện hạ, trì hoãn hoàng mệnh chính là tội chết, nô tài không muốn rơi đầu. Nếu người không tránh, đừng trách nô tài thất lễ!” Cắn răng truyền đi một cái ánh mắt, lại ngang ngược kéo hai tay nàng. Đế Cơ chính là thân thể thiên kim, không phải những người này có thể đụng vào, La cô thét một tiếng bổ nhào qua, thị vệ kia vung tay lên hất La cô ngã trên mặt đất, đập mạnh vào gáy, hôn mê bất tỉnh.
Cố Tiệp Dư càng hận, rưng rưng cắn răng nói: “Ta uống là được, không cần liên lụy đến người khác!” Nàng vội giãy khuỷu tay Thượng Quan Mạn. Thượng Quan Mạn hoảng hốt hô: “Mẫu thân....” Cố giữ hai tay nàng, móng tay bấm vào trong thịt, cũng không biết ai đau hơn, thấy nàng ngăn cản như thế, Cố Tiệp Dư lập tức lệ rơi lã chã: “Mạn Nhi ngoan, mẫu thân xin lỗi con, sau khi ta chết, con cần phải trở thành con nuôi bên cạnh Triệu Sung Viện, bà ấy và ta vẫn còn chút tình cảm, mà bản thân lại không con, bằng không con là một Đế Cơ cô đơn làm sao có thể sống sót ở thâm cung này.”
Nàng cuối cùng rơi lệ, lệ nóng hổi, nhưng rơi xuống trên má lại lạnh buốt, trong nội tâm vừa tức vừa đau, nhìn qua Cố Tiệp Dư cắn môi, vừa gắt gao cắn, vừa trừng mắt hướng về phía nội thị, đem tất cả oán giận phát tiết trên người hắn: “Truyền đạt hoàng mệnh, ta không ngăn cản ngươi, nhưng ngươi cũng phải nghĩ, người ngươi muốn giết là ai. Mẫu phi bằng giọng hát oanh vàng chấn động hậu cung, từng một thời được sủng ái, thánh tâm khó dò, nếu như ngày nào đó phụ hoàng nhớ đến, còn có trái ngon cho ngươi ăn?”
Nội thị nghe nàng nói có lý, vụng trộm đánh giá một phen, gấp đến độ ngược lại không biết như thế nào cho phải: “Điện hạ, người rốt cuộc muốn nô tài làm như thế nào?”
“Nửa khắc.”
Ánh mắt nàng bức hắn, lời nói có khí phách: “Chỉ cần chờ thời gian nửa khắc.”
Nội thị oán hận cắn răng một cái: “Được, sẽ chờ nửa khắc, nếu không có thay đổi, nếu như Điện hạ lại ngăn trở, nô tài cũng bất chấp lễ quân thần.” Thích thú vung tay áo: “Đốt hương.”
Khói trắng lượn lờ, khắp trong điện chỉ còn mấy người.
Cháy hết một đoạn.... Lại một đoạn
Gió thổi vào trong điện, chỉ lắng tai nghe thanh âm bên ngoài, ngoài đại điện, trống trơn cũng không người đến.
Hương dần tàn thành tro, thoáng chốc đã không còn bao nhiêu thời gian. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tràn vào, mây dày che ngày, chỉ cảm thấy trong nháy mắt âm lãnh, trong điện lại tiếp tục không tiếng động, tĩnh mịch tràn ngập, cuối cùng một vòng tro hương rơi xuống, Thù Nhi "Ô” lên khóc một tiếng.
Nội thị lặng lẽ mấy tiếng, mắt cũng không giơ lên, đưa tay ra lệnh một tiếng: “Ra tay đi.”
Bình Luận (0)
Comment