Phượng Nghịch

Chương 9



Thị nữ rót rượu cho nàng rồi, nàng cởi áo choàng màu đen trên vai, nhướng mắt nhìn hắn, ánh mắt sâu kín.
Giờ khắc này, trong nội tâm nàng lại sinh những ý nghĩ thù hận, nhanh chóng khuếch trương trong lồng ngực. Đều là mộng, một năm trước gặp gỡ, đều là mộng. Nàng không nên trầm mê trong mộng cảnh, tự làm mình không cách nào tự kềm chế, trong tối nay, đều đã chấm dứt.
Nàng đứng ở đó hờ hững nhìn hắn. Hắn bưng chung rượu, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, như không đếm xỉa tới nàng, lại như đang trầm tư. Trong phòng tràn ngập mùi rượu, chỉ sợ nếu cứ tiếp tục đứng ngây ngốc người này có thể sẽ say, nàng cười khẽ: “Đại nhân mời ta tới uống rượu sao?.”
Hắn trực tiếp nhìn nàng, không chút nào che dấu tham muốn giữ lấy trong mắt, bên môi không tiếng động nở nụ cười vui vẻ: “Thần đang chờ ngắm vẻ đẹp như sen cúc của Điện hạ.”
Nàng cũng cười. Hắn muốn nàng, cũng không lấy nàng, quả thật xem nàng như kẻ chờ đợi thấp hèn. Cũng được, về sau, nàng quả quyết cũng không muốn có bất kỳ liên quan nào với hắn, bất giác liếc hắn một cái, hắn cũng đang nhìn qua, chỉ liếc, hai người không cần đến ngôn ngữ.
Nàng cười yếu ớt đi từng bước đến bên hắn, đưa tay tháo hoa sai trên tóc, chỉ nghe vang lên tiếng ngọc vỡ khi hoa sai rơi xuống đất, khóe môi nàng chậm rãi mở ra một vòng đường cong, nét cười vũ mị xinh đẹp, giống như một cành hoa sen trắng nở lên mặt nước, thanh tịnh mị hoặc, chập chờn mờ ảo khiến người ta mê muội.
Hắn tà tà tựa mình lên chiếc bàn dài, khóe môi hàm chứa vui vẻ như có như không nhìn nàng, ngón tay như vô thức xoay chiếc nhẫn màu xanh trên ngón cái.
Hai tay nàng đưa ra, áo ngoài không tiếng động rơi xuống đất, rơi nhẹ như đóa hoa mai nhỏ. Trên người chỉ mặc áo ngắn mỏng và váy dài đi tới, váy bồng bềnh như hoa mai lay động, trong mây bay nước chảy ẩn ẩn có thể thấy được làn da trắng mịn ẩn trong làn áo, như một viên ngọc son sắc duy nhất trong tảng băng. Ánh mắt hắn lóe lên, có chút nheo mắt, ánh mắt lướt qua cảnh đẹp trên hai vai như ẩn như hiện của nàng, chuyển qua môi son mềm mại của nàng, đôi mắt đã thấy vẻ quật cường đến nực cười của nàng, tròng mắt màu lam toé ra một loại hào quang sắc bén như mắt thú.
Đôi mắt nàng lưu chuyển, như con yêu tinh câu hồn người, lại quyến rũ rút dải lụa bên hông, chuỗi ngọc bội rơi xuống đất, tiếng ngọc vỡ trong tiếng váy dài rơi xuống. Nàng đi chân trần bước qua đám tơ lụa vải vóc, trên người chỉ còn một chiếc quần lót mỏng, ngạo mạn chuyển động, chỉ thấy hai chân thon dài cân xứng. Hắn chuyển mắt cong môi, trong mắt như bầu trời đêm thâm trầm, thâm thúy tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Hắn đứng dậy, dùng tay vội ôm nàng vào lòng. Nàng lại xoay người tránh đi, kéo màn gấm màu đỏ bao lấy thân thể, tơ lụa gấm vóc phác hoạ hình dáng yểu điệu hấp dẫn. Nàng miễn cưỡng lách qua tấm màn gấm, mím đôi môi đỏ liếc mắt mỉm cười đối với hắn.
Một đêm này, nàng muốn cho chính mình tùy ý nở ra, để mai táng những ảo tưởng khờ dại của nàng, cũng muốn làm cho mình nhớ thật kỹ, cái chữ “Tình” này, trước mặt quyền thế vô lực và đau đớn cỡ nào.
Nàng cũng muốn cho hắn biết, nàng mặc dù dễ bị bắt nạt, nhưng lại có thể châm người, như ly rượu độc, độc này lan khắp toàn thân, thấm vào máu, ngấm thật sâu vào trong lòng của hắn, cho dù giải được, cũng phải máu thịt mơ hồ.
Hắn không ngừng đuổi bắt nàng, hiển nhiên hứng thú đã lên, hung hăng bẻ ngón tay, chậm rãi đi về hướng nàng. Nàng cười yếu ớt lách mình vội trốn, lại bị hắn giương cánh tay lên kéo vào trong ngực, bóp chặt vòng eo mềm mại của nàng. Nhiệt độ bàn tay phủ bên hông, tư thế bá đạo mà tuyệt đối giữ lấy. Thân thể cách quần áo, nhiệt độ đột nhiên tăng, hương khí nhè nhẹ trên người hắn vào mũi, làm cho nàng mê muội một chút bất giác nhớ tới đêm gặp nhau lần đầu kia, ánh mắt hắn mê ly, ở bên trong hoa cành sáng chói, vui vẻ lười biếng như cáo.
Bỗng nghe tiếng xé rách vang bên tai, màn gấm bị hắn quả quyết xé rách, nàng kinh hồn, lại cảm giác trời đất quay cuồng. Hắn ôm nàng dậy, màn gấm trên người trong ánh nến lập loè ánh vàng sáng, tất cả trong phòng, như con bướm giương cánh nhanh chóng xoay tròn trước mắt nàng. Nàng không khỏi ôm lấy cổ hắn, sau một khắc, hắn ném nàng lên trên giường không chút thương tiếc.
Bị đau làm cho trong nội tâm nàng lan tràn một cỗ ý lạnh, lạnh tận xương tuỷ. Trong mắt hắn, nàng chỉ e là như những nữ tử trăng hoa thấp hèn, thoát y cầu hoan, chẳng biết xấu hổ, trong lòng của hắn rõ ràng là xem thường nàng. Nhưng yêu cũng tốt, xem thường cũng tốt, chỉ cần có tâm tình, nàng liền vụng trộm lưu lại hình bóng trong lòng hắn. Nàng cười càng quyến rũ, tóc đen rối loạn như mây rơi lả tả trên giường, màn gấm rời rạc, lộ ra vai và ngực, ánh mắt nàng mê ly nhẹ nhàng nghiêng mắt nhìn hắn.
Khóe môi màu sáng của hắn cong lên trêu tức, hai tay chống lên hai bên bờ vai nàng, chậm rãi cúi người. Đôi mắt lam thâm thúy của hắn, như có ngôi sao lập loè, tất cả tóc đen của hắn từ đầu vai rơi xuống cổ nàng, ngứa một chút, mùi hương thoang thoảng trên tóc lại thấm mũi, lạnh như bạc hà, hương lạnh thấm người.
Ánh mắt của hắn rơi trên da thịt nàng, trầm giọng cười: “Điện hạ nói không sai, cúc sen vẫn còn không bằng tư thái Điện hạ có.” Trong mắt hắn đã đậm màu tình dục, lại bị áp chế rất tốt, cử chỉ ưu nhã như trước, không nhanh không chậm, nén lại trong lồng ngực, hơi thở càng ngày càng gần, rõ ràng nóng rực phun trên da thịt. Tim nàng đột nhiên đập mạnh, không khỏi xiết chặt màn gấm trong tay. Ánh mắt của hắn áp bách làm cho nàng khó có thể đối mặt, môi mỏng của hắn sau một khắc như muốn hạ xuống. Nàng bối rối nghiêng đầu lên tiếng: “Đại nhân!”
Thân thể hắn dừng một chút, lông mi khẽ nhúc nhích, nheo con mắt cười khẽ: “Điện hạ có gì cứ nói.”
Nàng mới giật mình trước sự khẩn trương của mình, trong lòng chảy mồ hôi lạnh. Nàng hiểu rõ, tự biết sợ hãi chính là thua trước một bước, âm thầm cắn răng, đứng dậy vui vẻ lười biếng vòng tay qua cổ hắn. Mảnh vải che đậy trên người không tiếng động rơi xuống, lộ ra mảng lớn da thịt. Nàng trực tiếp dõi theo hắn, rất nhanh điều chỉnh giọng, cong môi cười nói: “Ta muốn nói, Lâm Quan đây là lần thứ ba được nhìn thấy Đại nhân.” Nàng không buông lỏng thần sắc của hắn chút nào, cười nói: “Đại nhân còn nhớ không?” Cả bóng dáng của hắn đều ở trong bóng đêm, thần sắc lại nhìn không rõ lắm, bàn tay to của hắn lướt trên da thịt nàng, khiến thân thể nàng đột nhiên run rẩy, chỉ nghe thanh âm mang theo hứng thú của hắn trầm trầm bên tai: “Thật không? thần cũng không nhớ rõ.” Ngón tay thon dài của hắn tìm đến trước ngực nàng, thân thể nàng run lên, trong đầu cũng chỉ một câu, hắn lại không nhận ra nàng.
Nhất thời sợ sệt, ngược lại không biết là may mắn hay là thất vọng nhiều hơn.
Tiếng trầm thấp che dấu, như hờn như giận: “Chỉ sợ ánh mắt Đại nhân đều rơi xuống trên người Chiêu Dương tỷ tỷ.” Nàng giống như đang đùa, giọng điệu đắn đo vừa đúng, từng chút từng chút đạm mạc từ miệng nàng tuôn ra, như tấm tơ nhện, từng chút từng chút cuốn lấy hắn, làm cho hắn không cách nào không để ý.
Hắn kinh ngạc nhíu mày, trêu tức mở miệng: “Mạn Nhi làm sao biết ánh mắt của ta không phải rơi vào chỗ người.”
Xưng hô thân mật, làm cho nàng nhất thời khó có thể tiếp nhận, có chút xuất thần lại đột nhiên bị hắn đẩy lên trên giường, “Rầm” một tiếng, va chạm khiến lưng đau nhức. Nàng thở nhẹ rất nhỏ chôn vùi trong những nụ hôn dày đặc của hắn. Hắn tách hai chân của nàng ra chống tay lên, ép nàng thở nhẹ ra một hơi. Ngón tay thon dài của hắn xoa lưng nàng, như lửa đốt, làm nàng sợ run. Môi của hắn theo cái cằm tinh xảo của nàng trượt đến trên cổ thon dài của nàng, giữa vú nở nang...
Thân thể nàng đột nhiên run lên, dưới hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn tê liệt, ma xát khô khốc mà cường ngạnh, đau đến mức nàng cong lưng lên, phút chốc hít một hơi khí lạnh, tai ù đi, trong đầu mờ mịt trống rỗng, cả thân thể đều lạnh lẽo run rẩy. Nàng khó có thể thở nổi, thanh âm vỡ vụn từ trong miệng tràn ra, chợt cảm thấy khuất nhục vạn phần, gắt gao cắn môi. Trong lúc hoảng hốt nàng thấy đuôi lông mày của hắn như nhíu lại, trong ánh mắt có vui vẻ tóe ra, như ngọc bích lóe sáng, khiến nàng có chút mê muội. Động tác hắn lại nhanh hơn, hai chân bị hắn đưa lên thành một cái góc độ tùy tiện, chỉ cảm thấy thành giường sau lưng kịch liệt nện vào cột sống, từng trận đau nhức, thành giường va chạm như tạo thành một nhịp điệu điên loạn …
Hoa mộc lan trong đình vừa vặn nở đầy cành, chợt một hồi gió lớn cuốn theo tất cả, nụ hoa chớm nở cánh hoa non nớt đầu cành rung động, cuối cùng rơi xuống như mưa, hóa thành tàn hồng trên mặt đất.
Khoảnh khắc đau nhức cực độ kia, màn lụa tản ra như hoa bay lên rồi rơi xuống, hương thơm khép lại xoay tròn theo hơi thở sâu kín, môi lạnh như băng của người nọ dán tại bên tai nàng phát ra một tiếng cười khẽ như có như không:
“Mạn Nhi, ngươi chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến cho người giải buồn.”
Trong rèm gấm đỏ một màn hỗn độn, vết máu đỏ của xử nữ hiện lên chói lọi trên đệm, làm như đoá hoa bị sương lạnh đọng lại trong ngày mùa thu nở bung ra. Ánh mắt kiều diễm hiện ra ánh sáng lạnh như băng, ánh mắt vẫn tiếp tục quẩn quanh như cơn ác mộng bám riết bên người, đọng mãi trong lòng, làm thế nào cũng không biến mất được. Nàng nhịn không được quay đầu, kéo vạt áo dài, bước đi không tiếng động, không còn chút sức lực nào đi qua căn phòng, sau lưng có người choàng áo choàng lên người nàng, nàng làm như cảm thấy lạnh, hoảng sợ nắm chặt lấy cổ áo. Thị nữ đã bưng thuốc chờ ở một bên, mặc dù nàng sớm đã ngờ tới, trong lòng vẫn giống bị kim đâm. Không phải nàng muốn uống, cảm giác giống như thêm một phần chần chờ là thêm một phần nhận thua. Nàng quật cường bưng lên uống một hơi cạn sạch. Chất lỏng mát mà đặc chậm rãi lướt qua cổ họng, nặng nề chảy xuống, giống như một tiếng nức nở nghẹn ngào rên rỉ. Tiện tay cầm chén thuốc ném xuống khay, nàng chậm rãi đưa tay lên dùng sức lau thuốc còn đọng lại bên môi, sửa lại cây trâm bị lệch trên tóc, ngoái đầu nhìn lại cười như có như không: “Đại nhân, từ hôm nay, chúng ta rốt cục không còn liên quan.”
Nụ cười kia như hoa lê sáng chói nở trong đêm, chiếu sáng đình viện, vẻ đẹp làm cho hắn có chút thất thần, liền giật mình, nàng đã quyết tuyệt xoay người ẩn vào trong bóng tối, giống như một con chim phượng giương cánh mà bay. Hắn nhìn bóng lưng của nàng, sau nửa ngày khóe môi mới cong lên vui vẻ ý vị thâm trường.
Bình Luận (0)
Comment