Phượng Nghịch Thiên Hạ: Chiến Thần Sát Thủ Phi

Chương 47

Edit by Điệp Y Vi

Già Lam tuy rằng không còn đau đớn, nhưng khi tiểu hắc xác lập tức khôi phục nguyên trạng, đau đớn lại ập tới trên người nàng. 

Già Lam thấy vậy, đau lòng không thôi, sắc mặt tái nhợt duỗi tay ôm lấy tiểu hắc, suy yếu hỏi, "Tiểu hắc, ngươi thế nào?"

"Chủ nhân, ta...... Ta không có việc gì, đem ta phóng vào không gian, ta sẽ ngủ say một đoạn thời gian, không có việc gì." Tiểu hắc nói xong, liền nhắm lại đôi mắt to.

Trong lòng cả kinh, Già Lam tinh tế kiểm tra rồi một chút, cuối cùng đem tiểu hắc đưa vào không gian.

Cầm hỏa chi tâm, sờ sờ thân thể lạnh băng, Già Lam duỗi tay, đem hỏa chi tâm đặt vào trước ngực hắn.

Vừa rồi đau đớn quá mức, tuy rằng không có chịu ngoại thương, nhưng linh hồn lại chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Một lúc sau, Già Lam cảm thấy đồ vật trước mắt đều bắt đầu mơ hồ, cuối cùng rốt cuộc chống đỡ không được, ngã xuống trên người Phượng Hoàng Viêm......

Vừa rồi bị uy áp của tiểu hắc dọa, nơi này linh thú đều chạy đi ra ngoài, nói cách khác,  hai người Già Lam lại là lành ít dữ nhiều. 

Không biết qua bao lâu, Phượng Hoàng Viêm mới mở mắt, lọt vào trong tầm mắt, là một không gian dần chuyển sang đêm, mà chỗ ngực, lửa nóng, trên người tựa hồ còn đè nặng thứ gì.

Giật giật ngón tay, Phượng Hoàng Viêm không khỏi nguy hiểm nheo lại đôi mắt, đáng chết, lúc này trở về, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua những người đó.

Hàn độc phát tác đã qua, nhưng mạnh mẽ vận dụng lực lượng vẫn là bị trọng thương.

Nhìn đầu Già Lam ngã vào ngực chính mình, Phượng Hoàng Viêm ngẩn ra, trước khi hôn mê, hắn tựa hồ ngã xuống trên ngườinàng, vì sao hiện tại là nàng hôn mê bất tỉnh?

Nhìn nàng nhăn lại mày, Phượng Hoàng Viêm duỗi tay, vốn định vì nàng vuốt phẳng,  rồi lại ngừng lại giữa không trung, duỗi tay, đem nàng đẩy ngã một bên, mới ngồi dậy.

Nàng sắc mặt thực tái nhợt, không hề huyết sắc, một đôi tay máu tươi, tuy rằng không có đổ máu, bất quá thoạt nhìn vẫn thấy ghê người.

Một bàn tay cầm một khối đồ vật màu đỏ.

Cục đá màu đỏ?

Phượng Hoàng Viêm cả kinh, duỗi tay lấy cục đá, mới vừa chạm đến liền cảm giác được một đạo lửa nóng.

Tinh tế nhìn kỹ, kỳ thật là một viên hạt châu, chỉ là bị nhàn nhạt hồng quang vây quanh, hơn nữa hạt châu hình dạng cũng không phải hình tròn, cho nên nhìn mới có điểm giống cục đá.

Cầm hạt châu, Phượng Hoàng Viêm trong nháy mắt kinh hãi, nàng cư nhiên bắt được hỏa chi tâm.

Giờ khắc này, tâm luôn bình tĩnh như hồ nổi lên gợn sóng, không biết là vì sao, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt, chính hắn cũng không biết chính mình cũng gắt gao nhíu mày.

Nhìn bốn phía, đây là đường bọn họ đi đến sơn động, nói cách khác bọn họ hiện tại còn ở trong chỗ sâu.

Nơi đây không phải địa phương nên ở lâu

Đứng dậy, khom lưng bế Già Lam trên mặt đất lên, mang theo ôn nhu chính hắn đều chưa từng phát hiện.

Nàng thân mình thực nhỏ, nhìn không ra tới thân mình yếu kém như vậy cư nhiên cất dấu thật lớn lực bạo phát, thời điểm đối phó chuột lửa, một quyền của nàng có thể so với sức lực nam nhân, thậm chí còn mạnh hơn.

Tiếp tục đi  về phía trước.

Một đêm hành tẩu, sáng sớm đã đến, trong lòng ngực người như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại.

Chẳng những không có tỉnh lại, còn sốt cao, cả người nóng bỏng.

Ôm nàng Phượng Hoàng Viêm cách quần áo đều phát hiện, rơi vào đường cùng đành phải ở bên dòng suối nhỏ ngừng lại, từ nhẫn trữ vật bên trong lấy ra một viên đan dược màu xanh lục, cho nàng ăn.

Hắn hiện tại có thương tích trong người, không có cách nào dùng linh lực cho nàng chữa thương, chỉ có thể dựa vào đan dược trị liệu!
Bình Luận (0)
Comment