Phượng Nghịch Thiên Hạ: Chiến Thần Sát Thủ Phi

Chương 7

Edit by Điệp Y Vi 

Giờ phút này Mộc Già Lam hoàn toàn đắm chìm ở bên trong tu luyện, căn bản không có phát hiện chung quanh nàng có một ngọn lửa như ẩn như hiện.

Nếu để những người khác thấy, tất nhiên sẽ kinh ngạc không thôi, bởi vì ngọn lửa xuất hiện, đại biểu cho người kia rất có khả năng khống chế năng lực hỏa nguyên tố!

Kết thúc tu luyện, tiểu hắc vẫn không xuất hiện, điều này làm cho Mộc Già Lam có chút buồn bực, là ngủ rồi, hay là đang làm gì đi?

Không chờ tiểu hắc xuất hiện, Mộc Già Lam liền ra khỏi không gian, về tới trong phòng.

Vừa ra tới liền nghe được bên ngoài có âm thanh ầm ĩ, nhăn nhăn mày, Mộc Già Lam mở cửa phòng đi ra ngoài.

Bên ngoài, thị vệ Mộc Tiêu an bài đang ngăn lại hai nữ tử, vừa thấy đến hai nữ tử này, Mộc Già Lam tâm tình không tồi liền biến mất, biểu tình lạnh nhạt.

"Nhị tỷ, Ngũ muội, các ngươi không hảo hảo ở viện các ngươi, chạy tới nơi này của ta làm gì?"

Trước kia hai người này thường xuyên khi dễ nàng, lấy roi đánh nàng, mà nàng cũng chưa từng nói cho Mộc Tiêu, liền khiến hai người cảm thấy uy phong càng lúc càng lấn tới, nhưng hiện tại nàng tuyệt đối không phải Mộc Già Lam trước kia, ai dám động nàng, nàng nhất định trả đủ.

"Mộc Già Lam, mấy ngày không thấy, lá gan của ngươi biến to rồi có phải hay không, cư nhiên dám cùng chúng ta nói chuyện như vậy. " Nói chuyện đúng là nhị tỷ Mộc Già Lam, cũng chính là nữ nhi của nữ nhân đã hạ độc chết nguyên chủ - Mộc Thiên Tuyết, cùng đại thiếu gia Mộc Thiên Khải  là huynh muội.

Mà mặt khác, người còn lại là ngũ tiểu thư Mộc gia, nàng là Mộc Ngữ Yên.

Hai người đều là linh lực sư, một người là hoàng giai nhị cấp, một người là hoàng giai một bậc.

" Lá gan ta luôn luôn như vậy, nhị tỷ, ngũ muội, các ngươi nếu là không có sự tình gì  nói thì không cần ở chỗ này kêu, sẽ làm người khác tưởng cẩu đang sủa."

Một đám nha hoàn cùng thị vệ nghe vậy, đều nở nụ cười.

Những lời này của Mộc Già Lam khiến Mộc Ngữ Yên tức giận, giơ tay tạo một đạo linh lực màu vàng đánh tới Mộc Già Lam. 

Mà những thị vệ này đều là chiến sĩ, nơi nào đánh thắng được Mộc Ngữ Yên, lập tức cũng không ai dám tiến lên ngăn cản. 

Nghìn cân treo sợi tóc, một đạo linh lực màu xanh lục nhanh chóng đánh tới ngăn cản công kích của Mộc Ngữ Yên.

Mọi người thấy vậy, quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử đang đứng cách đây không xa không xa.

Ngũ quan như điêu khắc, tràn ngập dương cương chí khí, một bộ áo đen phối hợp làn da màu đồng, cho người ta cảm giác chính là dương cương hữu lực.

"Tứ đệ." Mộc Già Lam nhăn nhăn mày, hỏi, "Không phải nói ra ngoài rèn luyện sao? Nhanh như vậy liền đã trở lại."

Người này là tứ thiếu gia Mộc gia - Mộc Thừa Phong, tuổi còn trẻ đã là linh lực sư lục giai tứ cấp, khiến Mộc Tiêu vô cùng yêu thích. 

Chỉ là hắn cùng Mộc Thiên Khải bất đồng, Mộc Thiên Khải đại bộ phận thời gian đều đi theo bên người những vương tôn quý tộc, mà hắn, hàng năm đều ra ngoài rèn luyện, mà nguyên nhân, Mộc Già Lam biết.

Bất quá là khi còn nhỏ vui đùa!

"Tứ đệ, tứ ca." Mộc Thiên Tuyết  cùng Mộc Ngữ Yên đồng thời hô.

Đối với Mộc Thừa Phong, bọn họ không dám trêu chọc, tuy rằng Mộc Thừa Phong là con vợ lẽ, nhưng ai bảo đây là một đại lục lấy thực lực làm đầu.

Không liếc mắt nhìn đến hai nữ nhân này,Mộc Thừa Phong lập tức đi tới bên người Mộc Già Lam, từ bên trong nhẫn trữ vật lấy ra một ít điểm tâm, nói, " Thời điểm ta trở về có mua một ít bánh hoa quế, Tam tỷ, ngươi thử xem."

Bị Mộc Thừa Phong làm lơ Mộc Thiên Tuyết cùng Mộc Ngữ Yên hừ lạnh một tiếng, rời khỏi. Có mộc thừa phong ở đây, các nàng làm sao dám xuống tay đối với Mộc Già Lam.

Mộc Già Lam ánh mắt hơi lóe, tiếp nhận điểm tâm, nhẹ giọng hỏi, "Thừa Phong, lần này đi ra ngoài rèn luyện vất vả không?"
Bình Luận (0)
Comment