"Bà mới nói ai sẽ sống cô độc cả quãng đời còn lại?"
Mặt Phượng Tầm không cảm xúc mà đi đến gần Thẩm Lan, hai mày nhướng lên.
"Phượng Tầm." Thẩm Lan lấy tay lau đi máu tươi ở trên mặt, bà tức giận đến phát run: "Ta không biết vì lẽ gì ngươi sống ở nông thôn ba năm lại trở thành kẻ không nói lý lẽ như thế! Ngươi có tỷ tỷ tốt như Nhu nhi lại không biết quý trọng thì thôi, ngược lại ngươi nhắm vào con bé khắp nơi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngươi nghĩ rằng trên đời này sẽ có người đối xử thật lòng với ngươi sao?"
Phanh.
Bất ngờ Phượng Tầm nâng lên một chân, nhanh như chớp đạp Thẩm Lan bay ra ngoài, sau đó đóng cửa lại thật mạnh.
"Ta cho bà nói ta sống cô độc cả quãng đời còn lại!"
Nãi Bao ngây ngốc nhìn Phượng Tầm đá bay Thẩm Lan, trong mắt mang theo chút thương hại.
Ngươi nói gì không nói, lại đi nói tới mấy chữ sống cô độc cả quãng đời còn lại!
Đối với A Tầm mà nói mấy chữ đó chính là cấm kỵ của nàng!
Ngàn năm trước A Tầm đã mạnh đến mức không có bạn bè. Những người đó chỉ biết sợ nàng, kính trọng ngưỡng mộ nàng, tôn nàng thành thần linh.
Nhưng không có một ai.. Dùng trái tim và sự chân thành đối đãi với nàng.
"A Tầm." Nãi Bao suy nghĩ, tiếp tục nói: "Ngàn năm trước người cứu một cô gái chỉ là người bình thường. Nàng ta bị kẻ ác ức hiếp, người vì nàng ta mà diệt trừ kẻ ác đó, lại dính đầy máu tươi cho nên nàng ấy mới sợ người.."
"Nhưng mà A Tầm à, mặc kệ người giết qua bao nhiêu mạng, thì ở trong lòng ta người là quan trọng nhất. Đơn giản vì những người mà A Tầm giết đều là những kẻ đáng chết. A Tầm của ta không nên lạnh nhạt như thế, người thử kết giao bạn bè xem sao."
Nãi Bao có cảm giác rằng bản thân đã sắp trở thành một bà mẹ già. Thời khắc lần đầu gặp mặt vào một ngàn năm trước đã định sẵn nó sẽ vì nàng mà rầu thúi ruột.
"Ừ."
Phượng Tầm rũ mắt, môi nở nụ cười nhẹ nhàng: "Mấy lão gia tử ở nhà đã khiến cho ta đau đầu, cho nên ta không cần thêm bạn bè nữa. Huống chi không phải ta có ngươi rồi sao? Như vậy đã đủ rồi!"
Âm thanh Nãi Bao dừng lại. Vốn dĩ nó muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng khi thấy thái độ lười biếng của Phượng Tầm, lời sắp nói ra bên miệng không có cách nào nói tiếp được.
Kiếp trước, người theo đuổi A Tầm rất nhiều, nhưng mà không có một ai là tri kỉ.
Cho đến khi nàng chết, vẫn một thân một mình.
Nếu lỡ sau này.. Nó gặp chuyện ngoài ý muốn phải rời xa A Tầm thì chẳng phải A Tầm chỉ còn một mình hay sao?
Nó đã nếm được cảm giác của một người đau khổ chờ đợi, cho nên nó không đành lòng để sau này A Tầm sẽ thê thảm như thế..
* * *
Vào ngày này, tất cả quý tộc trong Vọng Kinh đều chấn động.
Nghe nói đêm qua con gái của hữu tướng Hoa Viện đã đến Mặc phủ, kết quả là khóc lóc chạy ra.
Thời điểm khi nàng chạy ra, trên mặt nàng đầy sự hoảng sợ, dường như ở Mặc phủ nàng đã nhìn thấy quỷ.
Vì vậy, thanh danh của Mặc Thiên Cừu ở Vọng Kinh này hoàn toàn sụp đổ! Cho dù những quý tộc đó muốn đưa con gái nhà mình cho hắn, nhưng những cô gái đó thà chết từ chối cũng không muốn gả vào Mặc phủ.
Đám quan to quý tộc cũng không thể ép chết con gái nhà mình. Vì thế chỉ có thể tùy ý các nàng.
Tương tự, tin tức hôm nay Phượng Tầm một chân đá bay Thẩm Lan ra khỏi cửa, sau khi được Tần Ngọc Nhu cố tình truyền bá đã lan ra khắp toàn bộ Vọng Kinh.
Ở Vọng Kinh coi hiếu thảo hàng đầu. Một đứa con gái bất hiếu như thế, định sẵn sẽ bị nhiều người phỉ nhổ.
Lúc này Phượng Tầm đang nằm ở trên bãi cỏ trong khuôn viên Tần gia để phơi nắng. Chờ khi nàng ngước mắt lên liền thấy tiểu vương đang oai phong lẫm liệt đi đến gần nàng, trong mắt đầy sự giận dữ.
"Phượng Tầm!"
Khi tiểu vương gia đi đến bên canh Phượng Tầm mới dừng bước chân. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi có biết ngươi đang làm cái gì hay không?"