Tần Ngọc Nhu mím môi cười nhạt, nụ cười dịu dàng đoan trang: "Đúng rồi, không phải muội thấy hứng thú với thuật luyện đan hay sao? Thuật luyện đan của sư phụ tỷ rất cao minh, nếu muội muốn biết cũng có thể hỏi một chút."
Tiêu Minh hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt hắn khinh thường: "Ngọc Nhu, đây là muội muội vô dụng của con sao?"
"Sư phụ, không phải như thế." Tần Ngọc Nhu cuống quít giải thích: "Tầm nhi rất hiếu học, từ lâu muội ấy vẫn luôn tôn kính đại danh của sư phụ người, muốn bái người làm thầy. Tinh thần hiếu học của muội ấy như thế rất đáng để khen ngợi."
"Vớ vẩn! Nàng không phải ham học, mà là có ý nghĩ kỳ lạ. Hiện tại có những cô nương không hề có bản lĩnh gì, chỉ muốn gả cho người có quyền thế chứ không nghĩ tới trong thiên hạ này, chỉ có thực lực của bản thân mới là vĩnh cửu! Ngọc Nhu không cần giải thích cho nàng, con với nàng ta vốn là hai loại người, một người trong trắng như ngọc, một người thì dơ bẩn như bùn."
Năm đó Phượng Tầm mơ tưởng hạ thuốc tiểu vương gia, hiện tại ba năm trôi qua, tất nhiên bản tính nàng vẫn chưa sửa.
Một người ham muốn quyền thế như vậy, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường!
"Phượng Tầm!"
Nhìn thấy Phượng Tầm chỉ lo chơi đùa với mèo mà làm lơ hắn, Tiêu Minh có chút tức giận, cười khẩy nói: "Ngươi biết Tứ Tông Đường hay không?"
Tứ Tông Đường, chia làm bốn đường.
Thuần thú đường, luyện đan đường, võ đường và linh phù đường.
Nơi hội tụ các cường giả trong thiên hạ, bất kể ngươi có thuộc về thế lực nào hay không thì đều có thể gia nhập Tứ Tông Đường.
Ngón tay đang đỡ mèo nhỏ của Phượng Tầm dừng lại, nàng ngước mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Minh, trong mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
"Vừa rồi ngươi nói chuyện với ta sao? Xin lỗi, ta còn cho rằng ngươi lại dạy dỗ đệ tử của ngươi."
"Quả nhiên như lời Thẩm thị nói, ngươi ngỗ nghịch bất hiếu, không hề có hiếu đạo đáng nói!" Sắc mặt Tiêu Minh xụ xuống: "Ta thân là sư phụ, nghe nói mấy ngày nay ngươi bắt nạt đồ đệ ta, hiện tại muốn chiếm đoạt dược liệu của nàng, tự nhiên ta phải làm chủ cho nàng! Đồ nhi của ta, mọi thứ đều xuất chúng, cho dù vào Tứ Tông Đường, chắc chắn sẽ được các Tông tranh đoạt."
"Oh." Giọng điệu Phượng Tầm không nhanh không chậm: "Ngươi nói lời này quá sớm rồi, ngươi không sợ nàng gia nhập không được sau đó bị mất mặt xấu hổ hay sao?"
"Buồn cười!" Tiêu Minh cười mỉa mai: "Ngươi không phải Đường chủ Tứ Tông Đường, Ngọc Nhu có thể vào hay không, ngươi nói không tính!"
Phượng Tầm nhún vai, nàng đã nhắc nhở rồi, những người này có chịu nghe hay không không có quan hệ với nàng.
"Phượng Tầm, lấy dược liệu đưa cho Ngọc Nhu. Ngươi không biết luyện đan, những dược liệu này đều vô dụng đối với ngươi. Còn nữa, dược liệu chính là vật của Tần gia, ngươi họ Phượng, không có tư cách lấy vật của Tần gia."
Phượng Tầm cười tủm tỉm: "Dược liệu đều ở trong sân, nếu các ngươi muốn thì tự mình đến lấy."
Ánh mắt Tiêu Minh nhìn bốn phía xung quanh, hắn không phát hiện ra dược liệu tam phẩm như lời Tần Ngọc Nhu nói. Hắn khẽ nhăn mày, khuôn mặt già nua có chút không kiên nhẫn.
Nhưng mà âm thanh chất vấn của hắn còn chưa bật thốt lên đã bị mắc ở trên yết hầu, tiến thoái lưỡng nan.
"Không thể nào!" Tần Ngọc Nhu đi đến trước mặt Phượng Tầm, nàng nhìn dược liệu dưới chân của thiếu nữ, sắc mặt trở nên trắng bệch: "Trước đó rõ ràng ta thấy là dược liệu tam phẩm, sao bây giờ biến thành nhất phẩm rồi?"
Tiêu Minh sửng sốt, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn về phía Tần Ngọc Nhu, nhíu mày hỏi: "Con xác định nhìn thấy dược liệu tại đây sao?"
Cảm xúc Tần Ngọc Nhu kích động: "Sư phụ, con xác định! Mấy tháng trước nó vẫn là dược liệu nhất phẩm, những ngày gần đây con có tới bên này của Tầm nhi để tìm Quân nhi, phát hiện dược liệu đó đã lớn lên biến thành tam phẩm, hiện tại vì sao lại trở thành nhất phẩm rồi?"
Trong viện nháy mắt an tĩnh, thậm chí trong không khí còn mang theo hơi thở xấu hổ.
Mặt già của Tiêu Minh nhanh chóng cứng lại, có thể nhận dược liệu nhất phẩm thành tam phẩm, nếu truyền ra ngoài, khuôn mặt già này của hắn đều mất hết.