Phượng Tầm mỉm cười tiếp nhận ngân phiếu, tâm trạng rất tốt vỗ vỗ bả vai Chung Côn: "Ngươi hiểu chuyện hơn Lưu Hạnh, xem trên phân lượng ngươi hiếu kính ta như thế, ngày mai ta sẽ tới đây thăm ngươi."
Suýt chút nữa Chung Côn đã té ngã trên mặt đất. Hắn nhìn bóng dáng Phượng Tầm rời đi, khóc không ra nước mắt.
"Tiểu Ngũ, con dọn dẹp một chút, ta muốn chuyển nhà."
Tiểu Ngũ: "..."
Hắn có chút đồng tình nhìn Chung Côn, im lặng giây lát: "Sư phụ, con cảm thấy lão tổ tông đối xử rất tốt với người. Người làm như vậy sẽ khiến cho lão tổ tông đau lòng."
Gương mặt Chung Côn ban đầu xám xịt, còn chưa kịp khóc lóc kể lể thì bất chợt đôi mắt hắn sáng lên, vui sướng nhìn thiếu nữ đang đi vào cửa.
"Ngọc Nhu cô nương, rốt cuộc cô cũng tới. Mau, mau mời vào!"
Tần Ngọc Nhu thụ sủng nhược kinh ngẩng đầu, lúc này Chung Côn nhìn thấy nàng thì nhiệt tình hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Chẳng lẽ.. Là vì việc mình chữa khỏi cho Quân nhi đã được truyền ra ngoài?
"Chung lão, ông không cần như thế." Khóe môi Tần Ngọc Nhu cười nhợt nhạt: "Ta tới cảm ơn ông, khế thú phù của ông đã giúp tiểu vương gia khế ước với một huyền thú."
Đầu óc Chung Côn vang lên ầm ầm, căn bản hắn chẳng nghe Tần Ngọc Nhu nói gì.
Ánh mắt hắn tràn ngập vui sướng nhìn chằm chằm thiếu nữ đi vào. Ở quanh thân thiếu nữ đã lơ lửng trôi mấy chữ lớn kim quang lấp lánh.
Kẻ có tiền, coi tiền như rác, dễ lừa!
"Ngọc Nhu cô nương, cô thật sự thích khế thú phù hay sao?"
Thật vất vả Chung Côn mới bình tĩnh được, đầy mặt đều là ý cười và hỏi.
Tiểu Ngũ trợn mắt há mồm nhìn sư phụ nhà mình.
Sư phụ, biểu hiện này của người quá rõ ràng. Nếu không phải kẻ ngốc thì đều có thể nhìn ra người không có ý tốt.
Nhưng thật đáng tiếc, Tần Ngọc Nhu chính là một kẻ ngốc.
"Ta xác thật thích khế thú phù." Tần Ngọc Nhu cười cười, âm thanh ôn hòa, ưu nhã đoan trang.
"Ừ, ta cũng nhìn ra cô thích cho nên ta cố ý chuẩn bị cho cô một chồng lớn." Chung Côn vun tay lên, khế thú phù dừng trong tay hắn, hắn nghiêm nghị nói: "Bán cho cô sáu trăm vạn một cái. Ta nói với cô, nếu đổi thành người bình thường, một nghìn vạn ta cũng không bán."
Tần Ngọc Nhu ngẩn ra, sắc mặt trắng bệch!
Nàng chỉ cần hai lá khế thú phù, chỉ có thể lấy ra một ngàn vạn!
Huống chi linh phù này lại tăng giá? Không phải trước đó chỉ bán năm trăm vạn sao?
"Chung lão, ta.." Nàng mím môi, vừa định cự tuyệt. Âm thanh già nua sang sảng của Chung lão vang lên bên tai khiến cho những gì nàng muốn nói bỗng nhiên im bặt.
"Nói thật, phù này không phải ta vẽ. Ta quen biết một đại sư vẽ phù, vốn dĩ trước đó nàng chỉ đồng ý bán cho ta ba lá năm trăm vạn, sau đó ta thấy cô thích cho nên ta mới quấn lấy nàng. Nhưng vì ta muốn quá nhiều cho nên phải sáu trăm vạn nàng mới bằng lòng bán cho ta."
Ngụ ý rằng phù này vì ngươi mới mua, hơn nữa ta đã chi tiền, ngươi muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn!
Khóe miệng Tần Ngọc Nhu run rẩy, lời từ chối không có cách nào nói ra miệng.
"Chung lão, số bạc yêu cầu quá lớn, ta cần phải trở về gom bạc."
"Ừ." Chung Côn khẽ gật đầu: "Vậy cô đi đi."
Tần Ngọc Nhu cắn môi, trong lòng hốt hoảng. Nàng không biết nên đi gom số bạc này ở chỗ nào, cho nên không kịp cáo từ Chung Côn đã vội vàng chạy ra ngoài.
Tiểu Ngũ im lặng một lát: "Sư phụ, không phải người dùng năm trăm lượng bạc mua khế thú phù kia sao?"
Chung Côn quay đầu hung hăng nhìn Tiểu Ngũ: "Nếu con còn dám cho lão tổ tông biết việc này, ta sẽ đánh chết con."
Tiểu Ngũ đầy bụng oan ức, vừa rồi rõ ràng là do chính miệng người tiết lộ..