"..."
Công tử, người có biết không, bộ dáng hiện tại của người giống hệt một kẻ thiểu năng trí tuệ vậy.
"Công tử, hiện tại chúng ta đi về sao?" Mặc Thủy cẩn thận nhìn Mặc Thiên Cừu và hỏi.
"Trở về."
Hắn phải tự về hỏi một chút, hắn chỉ cười với nàng, tại sao nàng lại muốn đánh hắn.
Chẳng lẽ là.. Hắn cười còn chưa đủ?
Mặc Thiên Cừu im lặng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên hiểu ra, tất nhiên tại vì hắn cười chưa đủ xán lạn. Lần sau khi nhìn thấy nàng, hắn càng phải ra sức cười hơn..
* * *
Chính viện.
Tần Quân cầm khế thú phù trong tay, chân nhỏ của cậu chạy có chút cố sức, nhưng nụ cười lại vô cùng xán lạn.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Quân sửng sốt một chút, cậu cuống quít giấu khế thú phù ra phía sau.
"Quân nhi."
Thẩm Lan chậm rãi đến gần Tần Quân, bà nhìn thấy Tần Quân đang để tay phía sau lưng thì hơi chau mày lại: "Vừa rồi con lại đến tìm Phượng Tầm?"
Tần Quân cúi thấp đầu, cậu không muốn nói dối, nhưng đối mặt với giọng điệu có chút chất vấn của Thẩm Lan, cậu vẫn lắc đầu.
"Không cso."
Lúc này Thẩm Lan mới nhẹ nhàng thở ra. Tần Quân chưa bao giờ nói dối với bà, bây giờ nếu thằng bé nói không có, vậy bà nhất định tin tưởng.
"Quân nhi, con và Phượng Tầm.. vẫn nên giữ khoảng cách. Đặc biệt là chuyện con có khế thú phù, không thể để nó biết, tay chân của nó có chút không sạch sẽ, khó tránh việc ăn cắp."
Tuy Tần Quân còn nhỏ tuổi, nhưng cậu vẫn biết tội danh ăn cắp sẽ ra sao. Cậu giơ đầu nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng: "Không có, nhị tỷ tỷ sẽ không trộm đồ!"
Cậu đưa khế thú phù cho nhị tỷ tỷ, nhị tỷ tỷ không chịu nhận đấy.
Tỷ ấy không phải ăn trộm!
"Quân nhi, con còn nhỏ, không phân biệt được hiểm ác. Con chỉ cần biết, cả đời này, ngoại trừ người nhà của con, cho dù là ai con cũng không thể tin tưởng!" Thẩm Lan đè bả vai Tần Quân, sắc mặt nghiêm túc nói.
Quân nhi quá nhỏ tuổi, Phượng Tầm lại có tâm kế, nếu thân cận quá mức với nó, tất nhiên thằng bé sẽ bị dạy hư.
Ánh mắt Tần Quân có chút mờ mịt, dường như khó hiểu: "Nhưng mà nhị tỷ tỷ.. Không phải người nhà của con sao?"
Thẩm Lan sửng sốt, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
Trong cảm nhận của bà ta, chưa bao giờ bà xem Phượng Tầm là con gái, đương nhiên sẽ gạt nàng ra bên ngoài.
Nhưng đó không thể trách bà.
Ai bảo Phượng Tầm.. Lại là con gái của kẻ tàn phế Phượng Vân kia.
Năm đó bà vì mạng sống, không tiếc gả cho kẻ tàn phế đó, đây là sỉ nhục cả đời của bà!
Mà Phượng Tầm không giống Ngọc Nhu. Bà mang theo Ngọc Nhu mấy năm nay, tóm lại đã có cảm tình, bởi vật năm đó bà lựa chọn mang Ngọc Nhu theo, tránh cho việc con bé phải đi theo kẻ phế vật kia chịu khổ.
Còn may là Ngọc Nhu viết tranh đua, tranh một vị trí cho bà ở Tần gia, được từ trên xuống dưới Tần gia khen ngợi.
Cho nên, tình cảm của bà đối với Tần Ngọc Nhu là không giống nhau.
"Quân nhi, rất nhiều chuyện con không hiểu.."
Tuy rằng Quân nhi trưởng thành sớm hơn so với đứa trẻ bình thường, nhưng dù sao thằng bé vẫn là một đứa trẻ, cái gì cũng không rõ, cần bà dẫn đường chỉ lối.
Tay nhỏ Tần Quân nắm chặt khế thú phù.
Ngày đầu tiên nhị tỷ tỷ đến Tần gia, cậu thấy được..
Thấy được tỷ ấy cô đơn một mình, vĩnh viễn chỉ có một con mèo bầu bạn.
Mẫu thân và đại tỷ tỷ đều không thích tỷ ấy, cậu cũng không hiểu rõ vì sao. Theo lý thuyết, mọi người không phải là người một nhà ư?
"Mẫu thân." Tần Quân thả lỏng tay nắm khế thú phù: "Thứ này, con không cần."
Roẹt!
Tay nhỏ Tần Quân dùng sức một chút, liền xé khế thú phù thành hai mảnh và thả rơi trên mặt đất.
Mặt mũi Thẩm Lan trắng bệch, trong mắt bà ta đầy lửa giận: "Quân nhi, con.."