Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 116


Chương 116: Ta thắng ღ
Beta: Pey, hanhmyu
Lúc này chiếc thuyền dao động mạnh, hộ vệ áo xanh hét to: "Lư cô nương hãy cẩn thận!"
Lư Oanh biết gã hét như thế cũng có nguyên nhân, bất kể lúc nào người gặp nguy hiểm là quý nhân, hắn sẽ dùng thân mình che cho quý nhân chứ không phải nàng, cho nên hắn nhắc nhở nàng phải tự bảo vệ cho mình.
Trời đang sóng to gió lớn, Lư Oanh quay đầu nhìn quý nhân, chỉ thấy hắn vẫn tự tại chắp tay ở phía sau cười cười, xem mọi thứ xung quanh không chút nào khơi gợi chú ý của hắn, cho dù tính mạng hắn đang bị đe dọa!
Cảm nhận được ánh mắt của Lư Oanh, quý nhân quay đầu lại nhìn, nhìn nàng rồi bất chợt nở nụ cười sáng lạng, nụ cười này dưới ánh mặt trời đang sóng to dường như phát sáng, "A Oanh à, nàng có thể ôm chặt ta nha."
Hắn khẽ nhếch cằm, bên kia thì càng ngày càng gần hồ lớn, trên bờ có người nhìn chằm chằm hai người họ la hét ầm ĩ gọi trở về, hắn nhìn về bên đó chỉ gật gù vài cái sau đó nhìn về Lư Oanh khẽ trêu chọc: "Giữa ban ngày thế này có nhiều người đến chứng kiến ghê, A Oanh à, lần này mà nàng ôm ta một cái, về sau nàng là người của ta rồi đấy.

Tối trở về ta sẽ thị tẩm nàng!"
Hắn làm như thật tình pha lẫn hài hước, chẳng qua không ngờ như thế cười cười nhìn đôi mắt xinh đẹp của Lư Oanh, mang chút ý nào đó như khắc vào xương cốt không thèm để ý.
Dường như hắn đối với nàng đã đem thành người của hắn rồi, chẳng thèm để ý, hắn đối với chuyện có thể đoạt được thân thể của nàng, hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ là thế gian này có mỹ nhân cũng được, phồn hoa cũng được, đối với hắn mà nói, còn có gì khiến hắn đáng giá vui mừng?
Có thể trong chốc lát, Lư Oanh đã hiểu được, từ ngày quý nhân đưa nàng miếng ngọc bội, hắn đã quyết định chú ý đến nàng, muốn dắt nàng về động hồ ly rồi.
Có lẽ là nàng ấy đã quấy nhiễu trái tim này, có lẽ hắn đã thấy được đối với người con gái này hắn đã quá để ý tới rồi.
Ban đầu hắn nghĩ định 'nuôi thả' nàng, nhưng một ngày hắn phát hiện hắn để ý đến quá nhiều, hắn nghĩ, có lẽ là thích nàng ấy rồi.
Thế gian này có rất nhiều trò chơi săn bắt rất thú vị, nhưng một khi thay đổi quy tắc chơi một chút, ngược lại cảm giác vờn đuổi một chút cũng biến thành để ý, dễ như trở bàn tay biến thành van xin mà không được, thế thì không có ý nghĩa.
Hắn là nghĩ, hắn nên thu tay lại.
Dĩ nhiên từ khi đối với nàng trở thành coi trọng, hắn nguyện ý cho nàng một cơ hội lựa chọn.
Mọi người nơi này đều dùng ánh mắt 'gấp lắm rồi cô hai à' nhìn nàng chăm chú, Lư Oanh chỉ nhàn nhạt đáp lại: "Được!" bỗng nàng nói thêm, "Tuy nhiên nếu như hôm nay ta không còn miếng ngọc bội kia, chủ nhân vẫn nhất định che chở cho ta bất kể lúc nào!"
Lời này vừa ra, hai mắt quý nhân híp lại nhìn thật kỹ người con gái trước mặt hắn, nhìn thật kỹ soi thật kỹ, ánh mắt tựa như ngọn lửa vậy.


Chợt hắn cười sáng lạng một tiếng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết dịu dàng đáp: "Được!"
Giao dịch thành công!
Lư Oanh sợ chết là thật!
Tuy ở Hán Dương lúc nàng bảy tuổi đã trong lúc vô tình ném viên đá nhảy liên tục trên mặt hồ, phát hiện rằng mình rất thích cái làm mặt nước phẳng lặng này trở nên dao động từng cung bậc.

Mặc dù cuộc sống sau này, nàng không có chơi nữa, không phải nàng e ngại nước, trước kia thì không, nhưng hiện giờ sóng to ngất trời, loại cảm giác khiến người khác hít thở không nổi, sinh ra sợ hãi, quả thật có thể phá hủy một con người lý trí, làm một nử tử bình thường dễ dàng đầu hàng
Chẳng qua là, Lư Oanh biết ...
Cả cuộc đời của nàng, nhất định phải nàng phải nắm chắc lấy trong tay.
Nàng không cho bất kỳ người nào khinh rẻ mình, không để cho mình trở thành tay trắng, khi mọi việc thuận lợi trôi chảy xong thì tên nam nhân kia liền quay lưng lãng quên mình, cho dù hắn là phu quân của nàng.
Không! Nàng không muốn lập gia đình sớm, nàng không cần bất kỳ nam nhân nào làm phu quân nàng!
Ôm hắn chỉ là một động tác mà thôi, nhưng sẽ thua cả đời người, còn thắng thì thắng được cả vinh hoa phú quý vô tận!
Nàng không nghĩ bản thân nàng là người bo bo giữ mình, cho nên nàng có thể đánh cuộc!
Sóng lớn gần trong gang tấc, Lư Oanh nhìn hắn vẫn giữ được bình tĩnh mà mỉm cười, sau đó nàng quay đầu đi, cả người đứng vững chuẩn bị đón nhận cơn sóng to lớn kia.
Cơn sóng trắng xóa đang gào thét ập đến.

Xen lẫn tiếng gió rầm rầm, cách đó không xa còn nghe tiếng thét của một cô gái: "Mau cứu người, cứu người đi kìa!"
Trong nháy mắt, cơn sóng trắng đã qua đỉnh đầu Lư Oanh, sóng biển cao ngất trời, một khí thế mãnh mẽ khiến Lư Oanh đầu tiên là ngã sang một bên sau lại ngã thêm một bên.
Ngay sau đó chiếc thuyền như nhẹ tênh bị kéo lên tới giữa không trung rồi nặng nề trầm mình xuống mặt nước!
Sóng biển này làm cho người nghẹt thở không thôi, mãnh liệt như thế phá vỡ mọi thứ hết thảy, bản thân Lư Oanh lại cảm giác mình vẫn rất ổn, vẫn còn đứng được.


Trừ ban đầu phải lùi về sau hai bước, thì nàng không có động tác nào khác.
Thật là kỳ dị quá, chẳng những nàng không hề sợ hãi mà còn muốn bàn tay lạnh lẽo đó nắm lấy tay nàng.
Vì vậy, tay phải nàng sau một hồi mới cử động, rốt cuộc cầm lấy bàn tay to chắc như đá kia.
Từ nhiệt độ ở tay có thể thấy được, người này đang đứng trong sự sợ hãi.
Lư Oanh cầm chặt lấy tay hắn, vững vàng mà đứng lên.

Còn thân thể hắn theo sóng biển nhè nhẹ trôi dạt vào bờ biển.
Sóng biển tẩy sạch xóa hết mọi dấu vết, có vài người xuất hiện trước mắt nàng.
Mảnh thuyền vỡ vụn trôi dạt vào bờ, Lư Oanh cố đứng vững trên đó, dù ngực của nàng bị ép rất chặt nhưng nàng vẫn có thể mỉn cười bình tĩnh, ánh mắt hiền hòa.
Còn quý nhân mặt không đổi sắc ung dung trấn định đứng ở đó.
Chỉ duy nhất kẻ gϊếŧ phong cảnh là gã hộ vệ áo xanh kia, hắn đang quỳ gối trên đò, một tay nắm chặt lấy thành thuyền, một tay nắm chặt lất tay phải quý nhân.
Còn tay trái của quý nhân đang được Lư Oanh cầm.
Bỗng Lư Oanh cười to.
Toàn thân nàng cười đến sảng khoái mà hài hước, Lư Oanh nhìn quý nhân đang nhỏe miệng cười nói: "Chủ nhân, người thua rồi."
Vừa nói nàng vừa buông tay quý nhân ra, sau đó từ trong vạt áo lấy miếng ngọc bội ra, cúi đầu hôn lên nó, Lư Oanh lại cười to nói: "Chủ nhân, người đã thua."
Lúc Lư Oanh đang vô cùng đắc ý, hai mắt quý nhân từ từ híp chặt lại.
Ánh sáng lóe lên trong mắt hắn.
Không phải vì Lư Oanh bình tĩnh, mà là nhìn thấy vẻ mặt của nàng đang đắc ý!
Nhìn gương mặt đáng yêu kia vẫn còn dính nước, nở nụ cười chân thành, đột nhiên yết hầu quý nhân chợt lên xuống.
Một hồi lâu sau, hắn mới cười nhẹ khẽ nói: "Được rồi, là ta thua."

Nói tới đây, hắn giơ cái chân đạp gã hộ vệ kia một phát, hung hăng mắng cười: "Thật mất thể diện, còn không mau đứng lên."
Vào giờ phút này, quý nhân liếc mắt nhìn Lư Oanh, trong đôi mắt có chút phức tạp.
Nha đầu này so với hắn còn bình tĩnh hơn.

Ngày xưa, nàng ở trước mặt hắn chỉ cười cười nói nói, bất quá cũng chỉ thấy đôi mắt hơn người thôi.

Còn bây giờ thì làm cho hắn cảm giác có chút thâm thúy bất đồng.
Loại cảm giác này làm con tim hắn đập rộn lên.
Lư Oanh còn đang đắc ý, tuyên bố đều quan trọng xong, đem ngọc bội thận trọng đeo lên trên cổ.

Thậm chí còn làm tiểu nhân đắc chí nói: "Món đồ chơi nho nhỏ này bây giờ là của ta đấy, không tùy ý ném đi được." Sau đó nàng cố gắng vẫy tay với đám người ở trên kia kêu lớn: "Ném dây vào đây, kéo ta đi lên."
Nghe đến đó, quý nhân không nhịn được cười nhẹ nói: "Sao vậy, không chơi nữa à?"
Lư Oanh cười nói: "Thắng cũng đã thắng, còn chơi gì nữa chứ?"
Đang lúc này, từ trong thuyền lớn quăng ra một sợi dây thừng.
Lư Oanh chộp lấy dây thừng, lui về phía sau vài bước.
Sau khi lên thuyền rồi, Lư Oanh gọi người quăng thêm dây thừng xuống chỗ mảnh thuyền vỡ vụn.

Đến khi quý nhân cùng với gã hộ vệ lên được thuyền, nàng mới xoay người nắm quyền thi lễ với mọi người, nở nụ cười ấm áp nói: "Đa tạ mọi người đã cứu giúp chúng tôi."
Một nam nhân trung niên đi lên thi lễ nho nhã với bọn họ hỏi: "Xin hỏi các vị là nơi nào đến?"
Lư Oanh đang chuẩn bị trả lời, thì đã nghe quý nhân ôn hòa nho nhã đáp: "Bọn ta đến từ Thành Đô, bất hạnh đắm thuyền, may mà vớt được một mảnh thuyền bị vỡ trôi dạt tới đây.

Không nghĩ tới Trường Giang sóng to, bị đắm thuyền, may mà gặp được chư vị cứu giúp."
Rất thành thật mà giải thích việc đến đây, hắn đi tới trước mặt Lư Oanh, kéo chiếc eo nhỏ của nàng lại gần hắn, mỉm cười nhẹ nói: "Tại hạ họ Quách, trong gia tộc đứng thứ ba, cứ gọi tại hạ là Quách tam công tử là được rồi.

Vị này là người bên gối của ta, gọi hắn là Văn công tử là được.


Còn người kia là hộ vệ của tại hạ."
"Người bên gối" ba chữ này vừa tuôn ra, đã khiến đa số những người đó đồng loạt biểu hiện sự thất vọng: dù là nhân tài xuất chúng, can đảm hơn người, tác phong không câu nệ tiểu tiết, lại là một nam sủng!
Lư Oanh nhanh chóng quay đầu lại, nhìn quý nhân một cái.
Hiện tại Lư Oanh cảm giác mình đã thắng cái vụ cá cược kia, nên có quyền trừng mắt với hắn.
Dưới sự uy hϊếp trừng mắt đó, quý nhân cũng chỉ thản nhiên câu khóe môi cười, kéo Lư Oanh đang nằm trọn trong lòng, sau đó cúi đầu hôn lên trán nàng, rồi càng thêm ôm chặt lấy nàng nói: "Ở đây có nhiều người lắm đấy, nàng đừng quậy ta mà."
Lư Oanh hít một hơi thật lớn, biểu cảm trên mặt cũng không thay đổi.
"Thì ra là Quách tam công tử." người nam nhân trung niên cúi đầu thi lễ một cái, nhìn thấy quý nhân từ cao đến thấp, giơ tay thôi cũng đã toát khí cao cao tại thượng, nhưng giờ lại yêu chiều người ở trong lòng kia, cũng không giống người bình thường, không khỏi kính cẩn thêm ba phần.
Thi lễ xong, người trung niên vội vàng nói: "Người đâu! Mau dọn cho hai vị khách quý một gian phòng sạch sẽ, chuẩn bị cả nước nóng nữa." rồi nhìn về phía hộ vệ gật đầu nói: "Cho vị đại nhân này một chỗ tắm rửa sạch sẽ luôn."
"Đa tạ."
Quý nhân cảm tạ người trung niên xong, trực tiếp ôm Lư Oanh đi theo người hầu dẫn đường.
Chỉ chốc lát, bọn họ đến một khoang nhỏ ở trên thuyền, ở trong đây có bày trí một cái giường lớn, bên kia có để một cái thùng gỗ lớn.

Thùng nước rất lớn, là loại chuyên dùng cho hai người cùng nhau tắm rửa...
Hai người nô tỳ cúi người đi tới, một người mạnh dạn cười lên tiếng: "Bẩm Quách tam công tử với công tử đây, nước đã chuẩn bị xong ạ, có thể tắm được rồi." chớp mắt rồi nói thêm: "Ở trên này hai vị có gì muốn phân phó cứ việc sai bảo ạ"
Bọn họ vừa mới ra lui xuống, có tỳ nữ đem y phục sạch đến, sau lưng là một người nam nhân trung niên tới, hắn cười nói: "Quách tam công tử, nhà ta chỉ có những y phục đơn sơ như thế này thôi, mong công tử thông cảm."
Dừng một chút hắn phân phó nói: "Các ngươi đi nấu chút thức uống nóng, đợi hai khách quý này tắm rửa xong, uống chút nước làm ấm người tránh bị gió lạnh xâm nhập."
Hắn dẫn mọi người đi ra ngoài sau đó ân cần nói: "Hai vị cứ chậm rãi, có việc gì xin phân phó người hầu ở bên ngoài cửa."
Nói xong cửa từ bên ngoài đóng lại, còn nghe được hai người hầu ở bên ngoài cười khúc khích.
Căn phòng nhỏ hẹp khôi phục yên tĩnh.
Lư Oanh ngơ ngác nhìn thùng tắm đang bốc hơi nghi ngút.
Mà quý nhân thì vẫn đang cúi đầu nhìn nàng cười liên tục.
ღ Chương 117: Tiếng huýt sáo ღ

Bình Luận (0)
Comment