Chương 119: Đêm nay sẽ ra sao đây ღ
Người dịch: Pey
Đoàn thuyền bên kia chậm rãi tắt lửa, dù sao đối với bọn họ mà nói, chỉ cần không để các thuyền khách khác phát hiện ra sự khác thường của bọn họ là được.
Mãi cho đến khi mấy thuyền ấy lần lượt lướt qua, Lư Oanh mới thở phào một hơi.
Nàng thuận tiện cầm một bàn tay khác của quý nhân lên, sau đó đem bầu rượu trong lòng bàn tay đặt vào, nắm chặt các khớp ngón tay hắn lại để hắn cầm bầu rượu, Lư Oanh cúi đầu tự nhiên sửa soạn lại y phục.
Hành động này Lư Oanh nàng làm rất tự nhiên đến mức khiến quý nhân cũng ngỡ ngàng theo, nếu y có vẻ mặt gì thì đó là ngạc nhiên.
Khóe miệng hắn cũng cong lên, nghiêng đầu sang một bên ngắm nhìn mỗi cử chỉ giơ lên giơ xuống của Lư Oanh.
Ngắm nàng đủ xong, y nhẹ giọng tán thưởng: "Ây dà! A Oanh~ có khi ta thấy nàng cũng có khí chất phong lưu lắm đấy."
Lư Oanh đã chỉnh lại áo ngoài của mình cho tốt, nghe hắn nói thế cũng ngẩng đầu lên hai mắt cong cong như vầng trăng khuyết, con ngươi đen nhánh ấy lấp lánh ánh sao, nở nụ cười tươi, như có như không đáp trả lại hắn, "Hửm! Thế thì A Oanh phải đa tạ chủ nhân khích lệ rồi."
Nàng nhìn ánh lửa đang soi sáng gương mặt 'họa thủy' của hắn, khẽ tráng ra, mắt chuyển qua khoang thuyền, đổi chủ đề câu chuyện ngay: "Vừa rồi ca hát một trận thật đã, cũng không biết người kia múa kiếm thế nào nữa?"
Quý nhân nghe đến đó cũng bật cười: "A Oanh cũng phải cẩn thận, hắn sẽ không cho nàng sắc mặt tốt đâu~"
Lư Oanh làm mặt như ăn mướp đắng, "Chỉ là tình thế bắt buộc thôi mà?"
Nói đến đây nàng đưa mắt nhìn quý nhân, nhẹ nhàng hỏi: "Chủ nhân, tối nay A Oanh biểu hiện người thấy như thế nào?"
Đôi mắt sáng ngời trong đêm tối, con người đen láy phát ra ánh sáng như sao trời, uyển chuyển lưu danh, hoàn toàn che giấu nàng quen có thói quen lãnh cảm.
Quý nhân cũng không ngại khen nàng, "Không tệ lắm." tiện tay ném bầu rượu xuống sông, hắn nói thêm: "Trong tình huống khẩn cấp, có thể nhanh trí đã là không tệ rồi."
Được hắn khen, Lư Oanh mừng rỡ, nàng kiêu ngạo hất cằm lên cao hứng nói: "Nếu chủ nhân đã công nhận A Oanh có biểu hiện tốt, không biết A Oanh có được nhận phần thưởng không?"
Quý nhân nghiêng đầu nhìn về phía nàng, đôi mắt lóe lên tia sáng sau đó cười như không cười, "Không có phần thưởng." nhìn khuôn mặt nhỏ của Lư Oanh thất vọng gục xuống, hắn từ từ hỏi ngược lại: "Thế nàng muốn phần thưởng gì?"
Nàng muốn phần thưởng thế nào à?
Chỉ là trong đầu nàng nghĩ đêm nay phải làm sao đây.
Những lời thế này nàng không biết phải mở lời ra sao, nàng cũng không thể nói thẳng ra là 'buổi tối ta với ngươi ngủ cùng một phòng, không cho phép ngươi đụng vào ta' chăng?
Tuy thẳng thắng nói ra thì nàng có thể làm được với người khác, nhưng với con người trước mắt này nàng không mở miệng được...
Bởi vì hắn chưa bao giờ để bụng đói mà ăn đại.
Lời vậy với kẻ khác là cảnh cáo, nếu đem câu đó áp dụng cho hắn có lẽ thật sự vũ nhục.
Nhưng tới bây giờ hắn muốn làm cái gì cũng có thể làm đấy!
Lư Oanh còn đang nghĩ ngợi, còn quý nhân vẫn đang nhìn nàng.
Nhìn nàng khó mà nói chuyện, quý nhân hơi mỉm cười chậm rãi nói: "A Oanh thông tuệ như thế, ta còn nghĩ nàng có suy nghĩ tinh quái nào nữa chứ?" trầm ngâm một hồi, hắn thật tình hỏi lại: "Nếu không thì tối nay ta cho phép A Oanh nàng nằm ..." hắn còn chưa nói hết, trong lòng Lư Oanh sợ run lên, sợ hắn sẽ nói thêm chữ 'ngủ cùng' làm cho mọi chuyện không tốt xoay quanh.
Nàng suýt quýnh lên, nhanh tay chặn cái miệng của hắn, một tay nàng không thấy ổn nên thành hai tay bịt miệng hắn.
Đúng lúc ấy, chủ thuyền cũng với hai người khác đi vào, thiếu nữ đi cuối cùng chợt lên tiếng: "Này những thuyền lớn kia đã đi qua rồi..." chưa nói hết thì thiếu nữ ấy kêu á một tiếng.
Chủ thuyền với hai người đồng loạt dừng bước.
Chủ thuyền mặt vẫn cười giữ lễ, cúi người tạ lỗi: "Thật thất lễ, tiểu nhân xin cáo lui."
Mắt nhìn bốn người đang ngây như phỗng ra, quý nhân tự nhiên chộp lấy bàn tay của Lư Oanh đang rụt lại: "Hắn chỉ đang đùa thôi mà, không cần khẩn trương đâu."
Chủ thuyền càng cúi người hơn đáp: "Dạ, dạ là tiểu nhân không có khẩn trương, không khẩn trương."
Quý nhân nắm Lư Oanh tay nhàn nhạt nói: "Đêm nay có gió lớn, nên để mọi người sớm nghỉ ngơi."
"Dạ, dạ."
Lư Oanh lại gần bên cạnh chủ thuyền, giọng lạnh nhạt hỏi: "Chủ thuyền còn có khoang trống nào không?"
"A?" chủ thuyền kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Lư Oanh, sau đó nhìn qua quý nhân, vẻ mặt khó mà giải thích: Lư Oanh là 'nam sủng' bên cạnh quý nhân, không phải ở bên cạnh hầu hạ người, thuận tiện cho người giải sầu sao? Tại sao lại muốn ở riêng?
Chỉ là quý nhân ra hiệu 'đúng rồi' một cái, chủ thuyền rùng mình cúi đầu đáp: "Thật ngại quá, không còn khoang trống nào ạ."
"Thiệt không? Tiếc thật." Lư Oanh nhíu mày đẹp lại, mặt không vui nắm lấy tay quý nhân đi tới.
Kia đang lúc vọt cho hai người khoang càng ngày càng gần.
Quý nhân khóa cửa khoang, thân hình cao lớn của hắn, đi vào phải khom người mới vừa cửa, hơn phân nửa ánh sáng bị hắn che mất.
Cảm giác được trước mắt tối sầm lại, Lư Oanh mặt vẫn duy trì được bình tĩnh.
Nàng nhìn khoang phòng một lát, sau đó buông tay quý nhân, nghiêm túc sửa sang cái giường lại.
Mọi thứ xong xuôi, Lư Oanh vẫn điềm nhiên rời giường, Nàng vừa quay đầu lại, nhìn kẻ đang ung dung khoanh hai tay lại, cả người che mất ánh sáng của nến, trong bóng tối hai mắt như mũi nhọn đang chĩa về phía nàng.
Ực! Ngũ quan tuấn tú bất phàm, cả người như ít đi vài phần rực rỡ lúc sáng, bây giờ có thêm chút thần bí.
Tim của Lư Oanh chợt trật nhịp một chút.
Chốc lát, nàng liền cúi người thi lễ với quý nhân, thanh âm trong trẻo lạnh lùng hỏi: "Chủ nhân cần phải đi ngủ?"
"Ừm..." âm từ mũi khẽ hừ một cái, ở trong bóng đêm có chút mềm, ấm cuối kéo dài hơn, mà giọng của hắn vốn là trầm, làm lòng người khác như mèo cào vào tim vậy, một lát sau hắn lười biếng nói: "Ta còn có chút chuyện, nàng làm ấm giường trước đi."
Ấm giường? Là lăn qua lăn lại...
Lần này Lư Oanh không nhịn nữa mà mặt như rút gân vậy.
Ở một trận sau, nàng run run từ dưới vạt áo móc ra kia đồng ngọc bội, ngây ngốc hỏi: "Dựa vào cái này, có thể thoát được không?"
"..."
Dùng chính đồ của hắn chế ngự bản thân của hắn sao?
Quý nhân cũng nhịn không được bật cười.
Một tay của hắn để sau đầu, cúi đầu cười nhưng lúc sau là phì cười luôn: "A Oanh ơi là A Oanh, nữ nhân thiên hạ muốn gần gũi ta như mèo thấy mỡ, vì sao nàng lại thấy ta như thấy hổ muốn tránh còn không kịp vậy?" ngay hắn cũng không hiểu thật.
Nghe hắn hỏi vậy, Lư Oanh đặc biệt nghiêm túc, quý nhân thấy nàng hất cằm lên, trong trẻo lạnh lùng nói: "Vậy A Oanh cũng vô cùng thương tiếc cho những nữ nhân mà người liệt kê đến, vui buồn bị buộc trên một người, ra vào không quá một tấc đất, thế gian này đã đi được những nơi nào xa hơn? Cả đời Lư Oanh dù bất cứ điều gì cũng do bản thân nắm chặt vận mệnh của mình, làm chúa tể của cảm xúc bản thân!"
Bộ dáng đặc biệt thanh cao, đặc biệt vương hầu cặn bã, lúc ở Lạc Dương cùng với quý nhân, là lúc nhìn mấy tên thư sinh hết sức tương tự.
Rõ ràng nàng ấy nói rất lỗi lạc...!bị nàng dùng tư thế ngăn cản còn nói rất dõng dạc, làm người khác không biết nên khóc hay nên cười đây.
Quý nhân vừa cười ra tiếng.
Hắn bước lại gần hai tay đem Lư Oanh nhốt vào trong lồ ng ngực hắn, vuốt v e mái tóc đen mềm mại rồi thở dài nói: "Nàng đấy..." rồi thở dài lần thứ hai, hắn dịu dàng nói: "Hôm nay có nhiều việc xảy ra, làm sao ta lại đi chạm vào nàng? Ngủ cùng với ta đi.
Ngoan ~" qua đêm với người hầu, tựa vào chủ nhân mà ngủ, có loại cảm giác thủ đoạn chút chút.
Nói xong quý nhân vò vò tóc Lư Oanh vài cái, chợt xoay người đi ra ngoài.
Nửa canh giờ hắn trở về, Lư Oanh đang yên lặng núp ở góc giường, đầu gối lên khuỷu tay chống đỡ cái đầu đôi mắt đảo tới đảo lui không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thấy hắn tới đây, nàng vội vàng ngồi dậy.
Đi tới trước mặt quý nhân, giúp hắn áo ngoài ra, sau đó nhìn hắn ngáp ngáp leo lên giường nằm, Lư Oanh đi thổi tắt nén, kế đó lén lút đến bên giường nằm một góc, chỉnh tư thế cho thật thoải mái, gió đêm giá lạnh thổi rét cả hai chân.
Lư Oanh vừa nhét chân vào trong chăn, liền đụng đến cái gì đó ấm áp, có lẽ là bắp đùi của quý nhân.
Làm nàng giật mình rụt chân lại, sau đó lui đến một góc giường nằm.
Lấy thân phận của quý nhân, nếu hắn nói Lư Oanh không được cử động, chính là không cử động.
Lúc này mà Lư Oanh nàng nghĩ phức tạp hơn, hoặc nháo loạn muốn ngủ trên mặt đất, chính là ngỗ nghịch với hắn, sẽ làm hắn không vui.
Vì vậy để được sống lâu trăm tuổi, Lư Oanh đành đem cái danh khuê nữ đoan trang tạm cất đi, chẳng những cùng ở một phòng mà còn nằm chung một giường.
Đã thành cái dạng này rồi, nàng còn nói bản thân trong sạch có hơi buồn cười.
Thật ra ngay từ lúc nàng đi theo hắn, bản thân còn bảo vệ được trong sạch chăng? Xa hơn chút nữa, ngay từ lúc hắn ôm nàng, thì nàng cũng đã không có gì chứng minh trong sạch rồi.
Nằm trong một góc, Lư Oanh thầm thương tiếc bản thân trong bụng nghĩ: May mà cho tới bây giờ mình vẫn không có ý định lập gia đình.
Trong đêm tối, tiếng hít thờ đều đặn của Lư Oanh, dần dần theo nhịp, còn người kia, vẫn cố trì hoãn nhịp thở cho bình tĩnh.
***
Chớp mắt, trời đã sáng.
Ở bên ngoài có vài tiếng nóng nảy, trời gần sáng Lư Oanh mới ngủ, cơ hồ ngủ không sâu nên rất dễ tỉnh.
Bên cạnh đã không còn bóng người, Lư Oanh vội bò dậy rửa mặt, trong khoang thuyền đã để sẵn nước rửa mặt cùng với mấy vật phẩm khác, Lư Oanh rửa mặt chải đầu một lát, dùng một dây đỏ buộc mái tóc lên, lại trở thành quang phong linh nguyệt*, một mỹ thiếu niên lãnh tình đạm mạc.
*Quang phong linh nguyệt: là một câu thành ngữ Trung Quốc, ý nói giông tố qua đi nhường chỗ cho trăng sáng.
Lư Oanh vừa đi ra khỏi, thì đập vào mắt là dáng người đứng thẳng như cây thụ cách đó không xa.
Vâng là bạn hộ vệ áo xanh mới hôm qua bị Lư Oanh này chỉnh nhẹ, nàng đảo mắt nhìn xung quanh mới thấy không có quý nhân ở gần đây nên liền hướng đến chỗ hộ vệ áo xanh.
Nàng mới nhích tới gần, kia áo xanh vệ liền lạnh lùng trành.
Này ánh mắt thật là lãnh, trực khiến Lư Oanh đánh rùng mình một cái, đi về phía cước bộ của hắn cũng không khỏi ngừng lại.
Thấy nàng biết thức thời, gã hộ vệ áo xanh lạnh lùng thoáng nhìn rồi quay đầu đi.
Lư Oanh từ từ hất cằm lên, chỉ thấy nàng đi tới cái kia nhỏ xinh, đối với thiếu nữ mà nàng từng có hảo cảm, ngăn cản nàng nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi tối ngày hôm qua, hộ vệ của ta múa một khúc như thế nào?"
Gã hộ vệ áo xanh bỗng trợn mắt nhìn Lư Oanh, hung hăng dùng mắt phóng dao ghim lên người nàng.
Gã hộ vệ áo xanh vệ càng rầu, Lư Oanh càng nhịn cười: Hừ, lúc trước ngươi ỷ ta còn nhỏ, dám tính toán ta ở cái đình kia, lừa ta đi khuyên quý nhân bớt giận, để cho hắn đại khai sát giới lên người nàng.
Hiện tại biết tức là gì rồi chứ?
Vừa vui mừng thì Lư Oanh nhíu mày lại, rất nghiêm chỉnh vuốt cằm, thấy nàng nghiêm trang nói: "Nói vậy ta cũng nên nhìn hắn múa qua một lần, đáng tiếc khi đó đang vội vã, không có tâm tình đi thưởng thức cảnh đẹp ý xuân đó."
ღ Chương 120: Một cước ღ